Hoành Tảo Hoang Vũ

Chương 1303: Ba mươi năm Hà Đông. (1)




Là phủ thành chủ có tai mắt của Đỗ Bác Viễn, hay là... ánh mắt của Lâm Lạc nhìn hướng Tả Nhược Hề, ánh mắt lăng lệ ác liệt, như có thể xuyên thấu nhân tâm.



- Tiểu tạp chủng, ở trước mặt bản tọa còn dám làm càn!



Đỗ Bác Viễn cũng không vội ra tay, bốn ngàn năm trôi qua mối thù của hắn cũng không có hạ thấp chút nào, ngược lại là càng để lâu càng sâu, hắn cũng không muốn đơn giản một chưởng chụp chết Lâm Lạc, mà là muốn đem hắn tra tấn vô số năm, để cho hắn một tấc một tấc, từng phần từng phần mà chết!



- Ồ, có đầu đại quái vật!



Sư Ánh Tuyết ngừng động tác ăn điểm tâm, đối với Đỗ Bác Viễn hai mắt tỏa ánh sáng.



- Là Phân Hồn thú. Thú vị! Thú vị! Đại quái vật, nhanh hóa thành nguyên hình, bái Bổn ma vương làm chủ!



Đỗ Bác Viễn cả kinh, nhưng lập tức hừ lạnh một tiếng, hắn cho rằng tiểu nha đầu có thể biết rõ bản thể của mình là Lâm Lạc nói:



- Nói hươu nói vượn!



- Đáng giận, lại dám không nghe Nữu Nữu nói…



Sư Ánh Tuyết đang muốn bão nổi, nhưng Lâm Lạc lại xách nàng lên phóng tới sau lưng, để cho nàng tức giận đến oa oa kêu to.



- Tiểu nha đầu, người này là của ta!



Ánh mắt của Lâm Lạc âm lãnh, hắn đối với Đỗ Bác Viễn hận đồng dạng như tam giang năm biển, cái khoản nợ này phải tự hắn đòi lại, mà không phải mượn tay người khác.



Đối mặt Lâm Lạc tức giận, Sư Ánh Tuyết cũng không dám dây dưa, ngoan ngoãn ngồi ở một bên tiếp tục ăn điểm tâm.



- Tả cô nương, là ngươi đem tin tức của ta tiết lộ cho người này?



Lâm Lạc cười nhạt một tiếng, dáng tươi cười ẩn ẩn có Phong Bạo chớp động.



- Không sai!



Tả Nhược Hề không hề có chống chế chi ý, đại khái là cảm thấy không cần, có tất yếu đối với một tiểu tử Hư Thần tam trọng thiên nói dối sao?



Quả là thế!



Lâm Lạc hít một hơi nói:



- Vì cái gì?




Tuy hắn biết rõ đây không ngoài là Đỗ Bác Viễn đã sớm đưa ra điều kiện cao, bởi vậy Tả Nhược Hề mới có thể không chút do dự bán rẻ hắn.



Nhưng hắn muốn nghe Tả Nhược Hề giải thích thoáng một phát.



- Bởi vì, Nhược Hề là vị hôn thê của bản tọa!



Nhưng Đỗ Bác Viễn lại vào lúc đó chen lời nói.



Lâm Lạc sững sờ, đột nhiên cười lên ha hả. Hắn biết rõ Đỗ, Tả hai nhà tất có hiệp nghị gì, chỉ là Đỗ Bác Viễn rõ ràng đi làm con rể của Tả Văn Trạch, cuối cùng là cái nào lợi nhuận cái nào thua lỗ?



Tả Nhược Hề nguyện ý sao?



Cũng không có cái gì không muốn, Thần linh thọ nguyên vô hạn, cái gì bối phận, tuổi đều là hư ảo, duy nhất cần suy tính cũng chỉ có thực lực!



Dùng điều kiện của Tả Nhược Hề, gả cho một "thanh niên" Sơ Vị Thần đầy hứa hẹn tự nhiên là vô cùng đơn giản. Thế nhưng mà hậu đại một Trung Nguyên Thần cũng không nhất định sẽ trở thành Trung Nguyên Thần, nếu Tả Nhược Hề có thể gả cho một Trung Nguyên Thần, vậy tuyệt đối là câu được một kim quy tế!



Huống chi còn là siêu cấp đại lão Trung Nguyên Thần tam trọng thiên trung kỳ!



Chỉ là, Đỗ Bác Viễn sẽ vì giết một Lâm Lạc mà cam nguyện thấp hơn Tả Văn Trạch một đầu sao? Điều đó không có khả năng, một là Đỗ Bác Viễn cũng không thể khẳng định Lâm Lạc sẽ về đây, thứ hai hắn cùng với Lâm Lạc có "giết tử" chi thù, Tả Văn Trạch há sẽ vì Lâm Lạc cùng hắn toàn diện trở mặt? Đỗ Bác Viễn thật muốn giết Lâm Lạc, Tả Văn Trạch tuyệt đối chỉ biết khoanh tay đứng nhìn!




Nhất định là bởi vì nguyên nhân khác!



Đúng rồi, Minh Ngục chiến tranh chấm dứt, rất nhiều nhân viên tuôn ra, trong đó nói không chừng có đại nhân vật tương đối mạnh. Thượng Nguyên Thành là Tam đại Trung Nguyên Thần đặt song song, thành thế chân vạc, giúp nhau ngăn cản, nhưng nếu phương nào đột nhiên trở nên độc đại thì sao?



Nói thí dụ như, Mông Hoa Điền đột nhiên đã nhận được giúp đỡ, đủ để dọn dẹp hai thế lực lớn Đỗ, Tả, như vậy Đỗ, Tả tự nhiên chỉ có một đường liên thủ rồi!



Mà hình thức liên thủ gì để cho người yên tâm nhất… nhi nữ thân gia!



Vốn nếu Đỗ Vô Bệnh còn sống mà nói, Tả Nhược Hề tự nhiên là gả cho hắn, nhưng ai bảo hắn đã chết! Lão Đỗ cũng chỉ phải tự mình ra trận, bất quá vô luận Tả Nhược Hề là gả cho Đỗ Vô Bệnh hay là Đỗ Bác Viễn, kỳ thật đều đồng dạng.



- Bởi vì Mông Hoa Điền a?



Lâm Lạc thuận miệng nói ra, cùng Đỗ Bác Viễn hận đến muốn tra tấn hắn trăm triệu năm đồng dạng, hắn cũng sẽ không tiện nghi đến một quyền oanh chết Đỗ Bác Viễn.



- Minh Ngục chiến tranh chấm dứt, hắn đạt được cao thủ gì trợ trận đi à nha?



Trên mặt Tả Nhược Hề không khỏi hiện lên vẻ ngạc nhiên, nhưng biểu lộ y nguyên lạnh như băng:




- Đúng vậy, Mông gia có một tộc nhân bốn trăm vạn năm trước tiến nhập Minh Ngục chiến trường mài lệ, hôm nay đạt đến Trung Nguyên Thần tam trọng thiên!



Lâm Lạc hiện ra một vẻ xem thường chi sắc:



- Tả cô nương thật đúng là vĩ đại, vì lệnh phụ có thể hi sinh mình, thật là làm cho ta bội phục!



Tả Nhược Hề không khỏi tức giận, tuy gả cho một Trung Nguyên Thần cường thế với nàng mà nói tuyệt không có hại chịu thiệt, nhưng Trung Nguyên Thần này lại là nàng thúc thúc bá bá kêu vài vạn năm, hiện tại xoay người biến đổi muốn trở thành nam nhân của nàng, đây quả thật là trở thành vết sẹo của nàng.



- Ha ha ha!



Sư Ánh Tuyết vỗ tay cười to.



- Thật sự là nữ nhân không biết xấu hổ, Nữu Nữu còn tưởng rằng có cái gì không dậy nổi! Bất quá, Nữu Nữu khích lệ ngươi xem xuống bình đan dược kia, bằng không thì sẽ phải hối hận!



Nàng vốn tưởng rằng Tả Nhược Hề bỏ qua lễ vật của Lâm Lạc là đạm mạc như nước, bây giờ nghĩ lại căn bản xem thường Lâm Lạc mà thôi, nhưng nàng lại đột nhiên muốn biết biểu lộ của đối phương sau khi phát hiện bình đan dược trân quý.



- Người quái dị, nhanh đánh a, Bổn ma vương cũng chờ đợi không kiên nhẫn được nữa, nếu không sẽ trả vé!



Lâm Lạc nắm nàng ném vào Dưỡng Tâm hũ:



- Ngoan nghe lời đi quấn quít lấy tỷ tỷ đại nhân của ngươi, đừng ra quấy rối nữa!



- Không muốn không muốn!



Sư Ánh Tuyết liên tục kháng nghị, nhưng nào địch nổi lực lớn của Lâm Lạc, thấy ánh mắt nghiêm khắc của đối phương nhìn chằm chằm vào mông nhỏ của nàng, nàng cuối cùng là sợ, trở về tìm nữ vương đại nhân, không để ý tới đại phôi đản này nữa!



- Vù vù vù!



Bên kia, Tả Nhược Hề thì là tức giận đến bộ ngực loạn chiến, bị một tiểu nha đầu trách cứ như thế, để cho nàng vốn là tức giận càng tức giận hơn, ánh mắt đảo qua bình thuốc đặt ở trước mặt, quơ lấy liền hướng trên mặt đất ném đi, nàng tự nhiên sẽ không tin tưởng Sư Ánh Tuyết nói.



BA~, mặc dù trên bình thuốc có phòng ngự cấm chế đơn giản, nhưng đâu có thể chống lại lực lượng Hư Thần đỉnh phong toàn lực ném, lập tức chia năm xẻ bảy, từ bên trong bay ra ba hạt đan dược màu xanh biếc.



Đan dược này vừa gặp không khí lập tức phát huy, phát ra vô số đạo vầng sáng màu xanh, lẫn nhau xoắn xuýt, như là thanh mạn bàn sinh, tràn đầy sinh cơ dạt dào.



XÍU...UU!!



Một đạo nhân ảnh gấp nhảy tới, khoanh tay liền hướng ba khỏa đan dược chộp tới, là một văn sĩ khoảng ba mươi tuổi, mặt quan như ngọc, rất có nho nhã chi khí.