Hoành Tảo Hoang Vũ

Chương 410: Cố Gắng. (1)




- Trên thực tế là người Dịch gia muốn thiết cục giết ta, lại bị ta tiện tay làm thịt.



Lâm Lạc nhún vai trông hết sức hời hợt:



- Ta cuối cùng không bị người làm hại.



- Lâm Lạc, ngươi nghĩ một câu đã muốn chối sạch tội hay sao?



Dịch Vọng Hoài quát to.



Lâm Lạc cười tà một tiếng nói:



- Ngươi cũng không phải là lời một phía sao?



Hắn nguyên tưởng rằng Dịch gia sẽ không dám sinh sự, dù sao Bao Thức Lễ là tiên cảnh chí cường giả, lại là tán tu không hề chịu quản chế, Dịch gia đối Lâm Lạc khai đao, vậy thì chờ bị Bao Thức Lễ quậy cho long trời lở đất.



Nhưng thật không ngờ Dịch Vọng Hoài bị cừu hận che mờ hai mắt, không có cùng trưởng trong tộc bối thẳng thắn nói về sự tồn tại của Bao Thức Lễ. Chính là muốn chém giết Lâm Lạc, dẫn Bao Thức Lễ đứng ra, dùng lực lượng gia tộc thay hắn báo thù.



Thế này cũng khó trách, Dịch Vọng Hoài chưa từng có thụ qua vô cùng nhục nhã như vậy, hắn đã bệnh tâm thần rồi.



Ông nói ông có lý, bà nói bà chính đạo, người nào cũng chỉ trích đối phương, lại không có nhân chứng, đúng là đau đầu.



Tám trưởng lão hai mặt nhìn nhau, Dịch gia, Tô gia bốn gã trưởng lão tự nhiên đều là mỗi bên thiên vị, nhưng Điền cùng Phạm hai nhà bởi vì không có quan hệ lợi hại, ý kiến của bọn họ cũng mang tính quyết định.



Dịch Khang Hành hướng hai Điền gia trưởng lão cười cười nói:



- Phong Quang huynh tu luyện chính là Thổ hệ công pháp, lão phu không lâu vừa vặn thu hoạch một khối Bát Bảo linh thạch, cùng linh căn của Phong Quang huynh tương hợp, nói không chừng đối với Phong Quang huynh trùng kích thất trọng thiên có chút bang trợ.



Hai người Điền gia nhất thời ánh mắt sáng ngời, mà Dịch Khang Hành lại chuyển hướng hai người Phạm gia trưởng lão nhìn lại nói:





- Nghe nói Phạm gia có vị thế huynh lúc tu luyện vô ý tẩu hỏa nhập ma, hàn gia có một khối Bích Liên ôn ngọc, nói không chừng có thể mang lại tác dụng.



Lời vừa nói ra, hai người Phạm gia đồng dạng lộ ra ý động.



Đây là giao dịch trần như nhộng, nếu Tô gia không thể cho ra chỗ tốt tương ứng thậm chí nhiều hơn, vậy thì hai nhà Phạm Điền ở quan điểm này đã khá rõ ràng.



Hai gã trưởng lão Tô gia đều phẫn nộ, đều không ngờ tới Dịch gia đối phó Lâm Lạc quyết tâm kiên định như vậy. Vô luận là Bát Bảo linh thạch hay Bích Liên Ôn Ngọc đều là cấp bậc bảo bối, từ ý nghĩa nào đó so với Không Linh Thạch Nhũ còn muốn trân quý hơn.



Muốn xuất ra bảo vât như vậy, tuyệt không phải hai người Dịch Khang Hành có thể làm chủ, mà là qua cao tầng Dịch gia làm ra quyết định.




Này hiển nhiên đã cân nhắc thật kỹ, quyết không phải đột nhiên mà làm ra.



Mặc dù Tô gia đang ở trên thực lực lấn qua Dịch gia, thế nhưng hai người Tô gia này cũng không phải nhân vật quyền lực trung tâm của gia tộc, căn bản không có khả năng tự ý làm chủ, đem ra bảo vật tương xứng.



Kể từ đó, lập trường của Điền Phạm bốn vị trưởng lão tự nhiên là không nói cũng hiểu.



- Trải qua bản trưởng lão suy nghĩ sâu xa, cho rằng Lâm Lạc có hiềm nghi rất lớn, kiến nghị đưa hắn tạm thời giam giữ tiến hành thẩm vấn.



- Tán thành.



- Tán thành.



- Tán thành.



- Vọng Hoài, hắn bắt lại.



Dịch Khang Hành lạnh lùng ra lệnh.




- Tuân mệnh.



Dịch Vọng Hoài nhìn về phía Lâm Lạc, trong ánh mắt tràn ngập sát khí, hắn là hận chết Lâm Lạc. Tuy rằng gia tộc muốn từ trên người Lâm Lạc lấy được bí mật, tuyệt không cho phép hắn đánh chết Lâm Lạc, nhưng thiếu cánh tay gãy chân cũng không có gì. Dù sao bọn họ chỉ cần bí mật của Lâm Lạc chứ không phải là con người Lâm Lạc.



Hắn vốn có dã tâm độc chiếm cơ duyên của Lâm Lạc, nhưng lúc gặp Bao Thức Lễ, hắn chỉ biết cái này đã là vô vọng. Vì vậy hắn đem bí mật của Lâm Lạc báo cho gia tộc, rất nhanh thượng tầng gia tộc liền quyết định nhất định phải bắt giữ Lâm Lạc.



Đương nhiên hắn hoàn toàn che giấu tin tức của Bao Thức Lễ. Nếu nói khác đi thì gia tộc chắc chắn phải cân nhắc có nên mạo hiểm đắc tội một tán tu Tiên Cảnh chí cường cường giả hay không.



Dịch Vọng Hoài khẽ quát một tiếng, bàn tay to lộ ra, hư phách về phía Lâm Lạc.



Cho dù là Thích Biến Cảnh cao thủ ở trước khi không có hình thành lĩnh vực, tuyệt không ai dám cùng Lâm Lạc chính diện tấn công. Lĩnh vực tồn tại quyết định dù Lâm Lạc chỉ có "Thông Minh cảnh", nhưng lực sát thương thực tế có thể uy hiếp một võ giả dưới Tiên cảnh.



Lâm Lạc cười nhạt, hắn đại khái cũng đoán được cách nghĩ của Dịch Vọng Hoài, hơn nữa Dịch Vọng Hoài cũng không sợ Lâm Lạc đem Bao Thức Lễ nói ra, dù vậy cũng chỉ là lời nói ở tuyệt cảnh cứu vớt mà thôi. Hơn nữa, Tiên Cảnh chí cường giả chẳng lẽ nhiều như củ cải, bọn họ thường là Thần Long thấy đầu không thấy đuôi.



Hắn song quyền hợp lại, ra sức một kích.



Thình thịch!



Một đạo lực lượng gợn sóng mắt thường có thể thấy được nhất thời nhộn nhạo tuôn ra, đem người hiều kỳ vây xem trong cốc đều chấn nghiêng ngả.




Bụi mù qua đi, chỉ thấy Lâm Lạc ngạo nghễ đứng thẳng, thân hình như trường thương.



Tiểu tử này cư nhiên đón đỡ một kích của Dịch Vọng Hoài?



Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, cả người Lâm Lạc quấn quanh thiểm điện lam sắc, điện lưu cuồng quyển. Không ngừng phát sinh thanh âm ba ba ba.



Khuy Linh thập trọng thiên.




Lão thiên gia!



Mọi người trong thoáng cái hoàn toàn lâm vào khiếp sợ. Nhất là tám vị trưởng lão, càng nghẹn họng nhìn trân trối.



Bọn họ là tự mình chứng thực Lâm Lạc ở thời điểm tiến nhập sơn cốc chỉ là Giác Vi tam trọng thiên, nhưng qua mấy tháng, hắn liền sưu sưu sưu nhảy tới Thông Minh cảnh. Mà lúc này mới có qua hai tháng, tiểu tử này cư nhiên tới Khuy Linh cảnh đỉnh phong.



Bình cảnh Võ đạo ở trước mặt Lâm Lạc căn bản là không hề tồn tại.



Tốc độ tu vi tiến cảnh như vậy không nói sau này người hay không, nhưng trước tuyệt đối chưa từng có ai. Chí ít ở hơn mười vạn năm lịch sử của tam đại Thần Quốc chưa từng xuất hiện qua. Ai có tư cách so thiên tài với Lâm Lạc. Tất cả đều chẳng là gì cả, một điểm tư cách cũng không xứng.



Thấy tốc độ tinh tiến kinh khủng như vậy của Lâm Lạc, Tô gia hai đại trưởng lão cũng có chút ít tin vào Lâm Lạc giết những người Dịch gia kia độc chiếm cơ duyên, mới có tiến cảnh kinh khủng như vậy.



Nhưng mà giật mình hơn còn là hai tên trưởng lão Dịch gia cùng Dịch Vọng Hoài. Bọn họ đều biết Lâm Lạc cũng không có được bí bảo gì, mà tất cả tự nhiên là cơ duyên thuộc về bản thân Lâm Lạc.



Mà hết thảy những thứ này sẽ thành cơ duyên của Dịch gia bọn họ.



Mới nghĩ tới đây, ánh mắt bọn họ trở nên nóng rực lên. Hận không thể lập tức cướp giật cơ duyên của Lâm Lạc.



- Lâm Lạc, ngươi còn dám phản kháng.



Dịch Vọng Hoài hét lớn một tiếng. Hai tay liên tục huy động, không ngừng hư không xuất kích.



Nhưng giờ đã không giống như xưa.



Dịch Vọng Hoài tuy rằng vẫn là Dịch Vọng Voài. Nhưng Lâm Lạc cũng đã không phải Lâm Lạc trước kia.



Lâm Lạc hiện tại đã là Khuy Linh cảnh đại viên mãn, thể chất lại được Thần huyết rèn luyện biến thái. Dịch Vọng Hoài cố nhiên lực lượng hơn xa hắn, nhưng muốn từ xa đả thương Lâm Lạc là đang nằm mơ nói mộng!