Học Bá Buộc Tôi Phải Yêu Cô Ấy

Chương 5: Thế giới này đã thay đổi




Cung Tử Ngôn chưa từng hy vọng sẽ có người đến cứu cô, trong những năm tháng tuyệt vọng ấy đây đúng thật là giấc mơ mà cô hằng mong ước, nhưng trong giấc mộng đó cô hồng hề đợi được một người nào đó sẽ đến.

Vậy nên cô cũng không ngờ bây giờ không cần nằm mơ cũng có người đến cứu.

Càng không ngờ rằng người đó lại chính là Đan Quân.

Một người không hề có một chút quan hệ gì.

Nhưng chuyện làm cô cảm thấy vui nhất đó chính là, không ngờ bản thân cô lại có thể dũng cảm đến như vậy.

Cô ngồi trên ghế nhưng vẫn không khống chế được trái tim đang nhảy loạn xạ, trong đầu không ngừng hồi tưởng lại cảnh ban nãy đối chấp với Lâm Đồng, trừ cảm thấy vui mừng ra thì còn cảm thấy hơi hối hận, hối hận tại sao ban nãy lại không biểu hiện tốt hơn một chút, tại sao ban nãy lại bị dọa sợ đến phát run, rõ ràng cô mới là người có lý.

Nếu như còn có lần sau..

Cô không kìm được mà tự kiểm điểm lại bản thân, tại sao cô lại mong muốn có lần sau kia chứ.

Tiểu Đông rón rén để điện thoại xuống dưới ngăn bàn nhắn tin cho cô, hỏi là [Sao cậu lại thân được với Đan Quân như vậy? ]

Chí Thành quy định học sinh đi học không được mang điện thoại, nhưng những học sinh ưu tú giống như Nghệ Thuần, và những học sinh lúc nào cũng xếp từ dưới lên như tiểu Đông đều sẽ lén lút mang điện thoại đến trường, nhà trường sẽ không quản học sinh ba lớp A B C, dù sao thì cũng không ảnh hưởng đến thành tích học tập, còn ba lớp đằng sau kia giáo viên muốn quản cũng không quản được.

Đặc biệt là học sinh cá biệt như Phong Sở, cho dù giáo viên có thu của cậu ta một trăm cái điện thoại, thì sang ngày hôm sau cậu ta vẫn sẽ có điện thoại mới.

Cung Tử Ngôn cũng không thể giải thích rõ ràng lý do cô và Đan Quân quen nhau, chỉ có thể đánh trống lảng.

[Thì cũng quen như vậy thôi]



[Cậu ấy còn soạn cả một quyển vở ghi chép cho cậu, chắc bây giờ cậu đang bị mọi người ghen tị chết đi được.]

Tuy tiểu Đông ít nói nhưng khi nhắn tin lại nhắn vô cùng nhiều, từng tin từng tin một gửi đến điện thoại của Cung Tử Ngôn.

[Tối nay cậu ấy đến đây giúp cậu ôn bài thật à? ]

[Trời đất ơi, từ trước đến giờ cậu ấy chưa từng giúp ai ôn bài cả, sao hôm nay lại đi giúp cậu, sao hai người lại thân nhau đến như vậy? ]

Thật ra vấn đề này cô cũng muốn hỏi Đan Quân, tại sao cô ấy lại quan tâm cô đến như vậy?

Cung Tử Ngôn không nghĩ ra cách nào trả lời tiểu Đông. Hơn nữa, cô cũng không chắc lời Đan Quân nói là thật hay giả, nhưng việc Đan Quân không để lộ bức thư tình ra ngoài, còn giúp cô soạn vở ghi chép, thì chắc Đan Quân cũng không phải người xấu.

Cung Tử Ngôn nhìn quyển sổ ghi chép ở trên bàn, trong lòng cảm thấy vô cùng bối rối, chứ của Đan Quân vô cùng đẹp, trong nhu có cương, khiến cho người ta có cảm giác người viết là một người vô cùng kiên cường.

Tiểu Đông vẫn đang dùng tin nhắn điện thoại tấn công Cung Tử Ngôn, giống như quyết tâm phải moi ra được chân tướng.

Điều này khiến Cung Tử Ngôn vô cùng bất lực, đang định làm ngơ thì nhìn thấy một dòng tin nhắn gửi đến.

[Chẳng lẽ do tác dụng của việc tỏ tình? ]

Để tránh tiểu Đông hiểu lầm, cô chỉ có thể trả lời tin nhắn.

[Cậu đừng nghe người khác nói, không có chuyện đó đâu]

Tuy chuyện tỏ tình là thật, nhưng người có tên trên bức thư tình là Nghệ Thuần, nếu như cô là Đan Quân, cô không tức giận đã là may rồi.

Sau khi tắt phần trò chuyện với tiểu Đông, Cung Tử Ngôn đột nhiên phát hiện cô có 99+ thông báo tin nhắn đến từ họ hàng thân thích. Đầu cô ngay lập tức bùng nổ, sao cô lại quên mất sự tồn tại của Cung Đinh.

Trải qua cuộc đụng độ ban nãy với Lâm Đồng, cô cảm thấy bản thân đã bình tĩnh, như khi mở nhóm gia đình họ hàng ra cô vẫn không kìm được mà phát run.

Cô không ngừng tự an ủi, bản thân đã rời khỏi căn nhà này, cho dù họ có nói gì thì cũng không sao cả.

Nhưng khi nhìn thấy dòng tin nhắn "Nếu như chuyện này là thật thì chúng tôi coi như không có đứa con gái này của ba Cung, cô vẫn không kiềm được mà rưng rưng nước mắt.

Lướt lên bên trên, quả nhiên Cung Đinh đã gừi bài viết ngày hôm qua vào trong nhóm, hơn nữa còn tag tên Cung Tử Ngôn, không đợi được Cung Tử Ngôn trả lời, cô ta tiếp tục tag tên của mọi người trong nhóm.



Chẳng lẽ cô ta sợ chuyện này có quá ít người biết?

Cung Tử Ngôn không cần đọc hết cuộc trò chuyện, bởi vì từng câu từng chữ một trong đó ở kiếp trước cô đã thuộc lòng rồi.

Cô cắn chặt môi nhìn điện thoại, đột nhiên viết một dòng tin nhắn, giống như đang dồn hết tất cả sự dũng cảm, nhắm chặt mắt ấn nút gửi.

[Con thích người đồng giới là thật, nhưng còn chưa từng quấy rối người khác, mọi người có thể không chấp nhận, nhưng mong mọi người đừng làm con tổn thương.]

Vốn định tag thêm Cung Đinh nói thêm một chút, nhưng sau khi suy nghĩ một hồi Cung Tử Ngôn lại cảm thấy không cần thiết, cuộc sống của cô cũng không cần đến những người này nữa.

Nói xong liền rời khỏi nhóm, block hết Cung Đinh và ba mẹ.

Thế giới của cô dường như yên bình trở lại, Cung Tử Ngôn bắt đầu chăm chú nghe giảng, nhưng càng nghe cô càng cảm thấy mơ hồ, sao mới chỉ có một năm mà nội dung học trên lớp đã có sự khác biệt lớn như vậy.

Sau khi tiết họcn buổi sáng kết thúc, cô và tiểu Đông hai mắt nhìn nhau, sau khi xác nhận thì đúng thật là cả hai đều không nghe hiểu.

Cung Tử Ngôn nhớ lại lời Đan Quân nói muốn cô thi vào lớp A.

Cảm giác giống như đây là một nhiệm không thể hoàn thành.

Đầu cô nặng trĩu xuống, không suy nghĩ thêm được gì cả.

Sau khi cùng tiểu Đông đi căn tin ăn cơm trưa, Cung Tử Ngôn quay về lại chỗ ngồi.

" Này. "

Đi cùng với tiếng kêu đó là một quyển sách bị quăng đến chỗ cô, khiến cô giật thót tim.

Phong Sở nhấc mông ngồi lên bàn của tiểu Đông.

Tiểu Đông:.

Phong Sở từ trên cao nhìn xuống Cung Tử Ngôn, hỏi một câu mà cả lớp ai cũng muốn biết:" Quan hệ giữa cậu và Đan Quân là gì? "

Kiếp trước Cung Tử Ngôn chưa từng tiếp xúc với Phong Sở, khi bị Lâm Đồng bắt nạt, cô đã từng âm thầm cầu nguyện mong cho Phong Sở không nhúng tay thêm dầu vào lửa.



Dù mấy người Lâm Đồng có bắt nạt như thế nào thì bọn họ cũng sẽ không đùa chết cô, nhưng Phong Sở là người không dễ trêu chọc nhất ở Chí Thành, thậm chí còn có tin đồn là cậu ta đã từng giết người.

" Anh Phong, cậu ta run kìa. "Người bên cạnh Phong Sở nhỏ giọng nhắc nhở.

" Hả? "Phong Sở biểu cảm thiếu kiên nhẫn cong eo xuống lại gần Cung Tử Ngôn, hai hàng lông mày nhíu chặt:" Cậu làm sao đấy, tôi cũng đâu có định ăn tươi nuốt sống cậu. "

Cung Tử Ngôn cắn chặt môi không dám lên tiếng, mặc dù không muốn run nhưng cô lại rất khó kiềm chế loại phản ứng sinh lý này.

" Phiền chết đi được. "Phong Sở không hài lòng đá vào chân bàn của Cung Tử Ngôn một cái, khiến Cung Tử Ngôn theo phản ứng nép người vào sát tường.

Phong Tử ngay lập tức đầu hàng nhận thua, giọng nói cũng dịu đi không ít:" Trông tôi đáng sợ đến thế cơ à, cậu không sợ Đan Quân mà lại đi sợ tôi? "

Cung Tử Ngôn cuối cùng cũng dũng cảm ngẩng đầu lên nhìn, cô muốn nói Đan Quân không hề đáng sợ chút nào, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt đen sì của Phong Sở, cô lại thành thật mím chặt môi lại.

Phong Sợ bị biểu cảm này của Cung Tử Ngôn làm cho sụp đổ, đang định bỏ cuộc thì nhìn thấy tấm biển quảng cáo đang cuộn tròn vo trên bàn của Cung Tử Ngôn, liền đưa tay lấy ra xem.

Cung Tử Ngôn ngay lập tức đứng dậy định giành lại, nhưng Phong Sở khẽ nhướng mày một cái, cô lại ngoan ngoãn ngồi về chỗ cũ.

Phong Sở nhìn bộ dáng do dự của cô thì cũng không biết nói gì hơn:" Tôi cũng đâu thể nào ăn được cậu, việc gì phải sợ, đợi lát nữa Đan Quân biết được lại tưởng rằng tôi bắt nạt cậu, đã đồng ý là sẽ để ý đến cậu, yên tâm đi, tôi sẽ không làm gì đâu. "

" Xin lỗi.. "Cung Tử Ngôn nhỏ nhẹ lên tiếng.

Phong Sở ngay lập tức vui vẻ:" Cậu biết nói chuyện à, tôi còn tưởng cậu không biết nói."

Cung Tử Ngôn:.