Học Bá, Cảm Ơn Vì Đã Kéo Em Ra Khỏi Cơn Ác Mộng!

Chương 62: Mua đồ




Mua xong đồ cũng đến trưa, Huy chở nó đi ăn rồi lượn lờ thành phố

Đến chiều, Huy lại chở nó về ký túc xá, còn dặn dò tối phải ngủ sớm để sáng anh sang đón rồi mới yên tâm ra về

Huy đã giúp nó mang đồ lên phòng rồi, còn có cả một chiếc vali to đùng tưởng chừng nó có thể chui vừa vào đấy luôn ấy chứ!

Nó ngồi xếp đồ vào, cứ bỏ vô rồi lại lấy ra, mãi đến tận khi trời tối mới xong

An nghe lời Huy, nhanh chóng ăn tối, tắm rửa rồi leo lên giường ngủ một mạch tới sáng

..........

"Renggg" tiếng chuông điện thoại vang lên

"Alo, anh tới rồi sao? Đợi em chút, em xuống ngay!" An vội bắt máy rồi lật đật chạy xuống

Dù chỉ mới có 3 giờ, trời còn chưa kịp sáng, xe cũng chẳng bật đèn nhưng chỉ cần thoáng nhìn một cái, An đã biệt Huy đậu xe ở đâu

"Ô hô, nay cháu đi chơi cùng lớp Huy à?" bác bảo vệ hỏi han khi thấy An đi ra cùng chiếc vali

"A vâng! Khi nào về cháu nhất định sẽ mang quà về cho mọi người! Cháu đi đây ạ!"

"Ôi trời cái con bé này. Cẩn thận coi chừng té đó!!'

Thấy An đi ra, Huy mở cửa xe bước xuống

"Trời có chút lạnh đó, em có mang áo khoác không?"

"Ơ chết rồi em quên mất!"

"Thật tình hà. Lấy áo anh mặc đi, anh còn một cái trong vali"

"Hehe, em cảm ơn!! Ơ? Xe anh Hoàng sao ạ?" giờ nó mới để ý phía sau còn có một chiếc xe màu đen khác

"Ừm, chắc nó ngủ gục đến nơi rồi đấy, em gõ cửa xe kêu Hoàng dậy đi"

Nó bước tới, gõ vài cái vào cửa kính

Quả nhiên là ngủ gục thật rồi, mắt còn mở không lên cơ mà!

Gọi được Hoàng dậy rồi thì cả hai lái xe ra sân bay

...........

Đến nơi đã thấy mọi người tập trung tại sảnh chờ

Vì còn được dẫn theo người khác đi cùng nên khá đông, lại còn gu thời trang của ai cũng chất chơi nên thu hút không ít ánh nhìn

Vì họ định đợi đến tối mới mặc áo lớp nên giờ được mặc đồ tự do, nhờ thế mới thấy được style của lớp này cũng đa dạng phết: váy ngắn có, đầm dài có, quần dài có mà quần lửng đồ cũng có đủ hết

Làm hết mọi thủ tục mất khoảng 1 giờ, ai cũng bắt đầu ngáp ngáp rồi

Chờ mãi cuối cùng cũng được lên máy bay

Máy bay vừa giảm độ sáng đi, tất cả đã rơi vào giấc ngủ. Đúng là thiếu niên, quậy hết mình mà ngủ cũng hết cả hồn!

Huy để An ngồi cạnh cửa sổ cho nó nhìn thấy bầu trời

"Thế nào? Đẹp chứ?"

"Ừm!!! Không ngờ nhìn mây từ trên này lại mang cảm giác lạ đến thế!!"

"Sẽ còn đẹp hơn khi ngắm nhìn nó lúc bình minh đấy! Em ngủ đi, đợi khi nào mặt trời lên anh sẽ gọi dậy"

"Anh không ngủ sao? Sẽ mệt lắm đó!"

"Thủ tục du học còn vài thứ, anh làm cho xong luôn. Mau đi ngủ đi để còn có sức đi chơi nữa!"

"... Vậy eem nghỉ trước đây!"

Huy lặng lẽ nhìn nó ngủ

Có lẽ nó không bao giờ biết được, trong mắt Huy, thứ bình minh ngoài kia sao mà đẹp đẽ và yên bình bằng khung cảnh trong này!

..........

Đúng như lời hứa, anh gọi nó dậy vào lúc trời dần hửng sáng

Mặt trời chầm chậm lên cao khiến nó tròn xoe mắt, chăm chú ngắm nhìn như trẻ con

Tiếng phi công trưởng vang lên đánh thức mọi người

"Còn 5 phút nữa chúng ta sẽ hạ cánh, quý khách vui lòng gấp bàn ăn lại, dựng thẳng ghế,...."

Hoàng ngồi ở hàng ghế đối diện vẫn còn mơ hồ tỉnh giấc, đầu tóc rối lên, trông có chút mất hình tượng, khiến An phì cười

Máy bay dần hạ cánh, đáp xuống mặt đất rồi trượt một khoảng dài trước khi dừng lại hoàn toàn

"Đến nơi rồi, chúng ta hãy chơi thật vui nhé!!!" An phấn khích nhìn sang Huy cười nói

"Ừm!" Huy gật đầu