Học Bá Này Thật Đắc Ý

Chương 7




Trong văn phòng,cả ba đều cuối mặt không ai dám ngước mặt lên nhìn Ngư Vân,cả ba đều biết nàng tức giận đến cỡ nào rồi,từ lúc nàng giáo này chủ nhiệm lớp học của học bá là đời nàng lại có đầy việc phải lo,bây giờ còn thêm việc Hạ An đánh nhau nàng làm sao không giận không tức được,mấy người này không biết chừng nào mới hết bày trò quậy phá đây nữa.

"Giờ sao đây,sao lại đánh nhau?"Ngư Vân nhíu mầy nhìn ba người.

"Dạ...dạ cô ơi là mấy anh năm hai lại kiếm chuyện với bọn em mà,là mấy người đó tạt nước vào người bọn em."Hoàng Canh ngước mặt lên nhìn nàng,như muốn nói chuyện này là do mấy thanh niên năm hai đó làm,cả bốn là nạn nhân là vì họ nên mới có cớ sự như vậy,hai người kia cũng bắt đầu ra sức gật đầu.

"Vậy là mấy người đó kiếm chuyện trước và mấy em không nói giáo viên,tự làm theo ý mình rồi đánh người ta chảy máu đầu hả!!"Ngư Vân buồn bực liếc nhìn ba con người kia,nàng thật tức mà nếu được nàng sẽ kỷ luật ngay mấy con người này cần gì giải thích chứ,còn đám kia thì giáo viên chủ nhiệm bên đó tự giải quyết nàng không quan tâm.

"Cô nếu cô nói vậy thì Hạ An sao ạ,Hạ An còn xém gãy chân nữa chứ,tình trạng của bạn ấy của gọi là nguy kịch rồi còn gì ạ,mấy người đó toàn bu lại đánh Hạ An thôi cô."Sung Tế nhìn Ngư Vân cắn cắn môi,tại sao cô lại nói vậy được chứ còn Hạ An thì sao,rõ ràng cả đám đó là người sai mà!!!!

"Cô ơi,tại sao đám kia lại được tha ạ,chủ nhiệm bên đó còn nói chuyện này là do học bá lớp chúng ta gây ra,còn cô lại bênh mấy người đó,không nói cái sai của họ cứ đâm đâm vào bọn em là sao vậy cô."Đô Mạc trong câu nói có ẩn ý trách móc nàng,đâu phải chỉ có mỗi bên này là đánh đâu chứ.

Mặt mũi Ngư Vân lúc này tối đen lại,giận lại càng thêm giận,nàng lúc này như một quả bom hạn giờ vậy sẽ nổ bất cứ lúc nào không hay.

"Chuyện của lớp họ,họ muốn giải quyết như nào là quyền của họ,các em quan tâm làm gì,sau không lo cho mình trước đi và mong các em nhớ tôi là chủ nhiệm nên tôi mới nhắc cái sai của các em hiểu không,chứ đừng nói là đâm đâm vào ý em là tôi đang thiên vị hả?còn nửa Hạ An như nào tôi tự biết không cần em nhắc và tôi nhắc lại đánh nhau là đã quy phạm nội quy nhà trường,các em sẽ bị kỷ luật quan trọng là nặng hay nhẹ thôi và việc đó là toàn quyền tôi quyết định."Ngư Vân nàng đây hôm nay nhất định phải đi giải tỏa cơn tức này mà.

Sau câu đó cả ba trở về ký túc xá trong tâm trạng mệt mỏi,ba miệng nhưng vẫn không thể nào nói lại nàng,còn bị kỷ luật nặng nữa chứ Hạ An vẫn chưa biết nàng sẽ làm như nào nhưng hình như đã bị nàng hạ hành kiểm.

"Đúng mệt luôn á,thật luôn không thể nào giải thích được với cô luôn."Sung Tế nằm dài trên giường phàn nàn,nào là 'người ta nói cô như mẹ hiền mà sao cô này lạ lắm như sư tử hà đông','cô gì mà không thương học sinh gì hết',.....

"Thôi được rồi,giờ bị vậy rồi thì chịu thôi biết sao giờ,quan trọng là đi thăm con An nè nó chuyển lên bình viện XX rồi,lên đó coi An sao rồi."Đô Mạc vừa nói vừa mang giày chỉnh chỉnh lại quần áo,đã chuẩn bị xong.

Cả ba lên đường chạy đến bệnh viện cô đang nằm,tới nơi ba người hỏi phòng và đi vào thăm Hạ An lúc này cũng thật tình cờ là gặp nàng giáo đây cũng từ phòng bệnh cô đi ra vẻ mặt không mấy vui lắm,ba người cũng chào hỏi đàng hoàng,nhìn thấy bóng lưng đã khuất của nàng cả ba liền phi vào phòng bệnh như chóp.

"A tới thăm tao à làm gì ồn vậy"Hạ An cười cười nhìn đám bạn của mình,cả ba ngơ người sao mặt cô lại tươi cười dữ vậy, không phải mới gặp sư tử sao?.

"Ủa ủa cô Ngư không làm gì mày à"Sung Tế ngồi trên lên giường cô nhìn hỏi.

"Làm gì là làm gì,mày làm như cô là sư tử vào ăn thịt tao ấy"Sung Tế há hốc mồm,vậy là Hạ An không bị tra tấn giống bọn này sao thật thật đúng là thiên vị mà!!

"Thế cô Ngư vào đây không nói gì à"Hoàng Canh nhìn nhìn cô.

"Có chứ,cô nói là tao bị hạ hành kiểm và kỷ luật nhẹ,không biết sao nhưng về phần tao lại được hiệu trưởng giải quyết hên là thầy thương không kỷ luật nặng,cô chỉ nói vậy thôi rồi về"Hạ An nhàn nhạt cười còn cả ba người này thật là không cười nổi nếu nếu cô được Ngư Vân giải quyết chắc chắn sẽ hiểu địa phục trần gian,hiểu được cảm giác lúc đó bọn này phải chịu đựng!..

"Mà cả ba bọn mày được cô tha không?"Hạ An cầm ly nước uống một ngụm tò mò hỏi.

"Tha cái đầu mày á,trời ơi nếu lúc đó m cũng ở đó thì tốt quá,mày sẽ hiểu được cảm giác của tụi tao nó đau lắm,ủa mà tay mày gọt táo được rồi à.?"Sung Tế lấy một miếng táo bỏ vào miệng.

"Nghe mày nói mà thấy khổ ha,táo đó cô Ngư gọt."Hạ An nhìn chằm chằm ra ngoài cửa,cô có chút tâm sự,vết thương của cô lúc này cũng gọi là ổn mấy ngày nửa có thể xuất viện tình trạng cũng không nguy kịch như Sung Tế nói.

"Gì chứ còn tặng táo bồi dưỡng à,trời ơi còn bọn này thì sao."Hoàng Canh ấm ức nói,thật là không công bằng mà.

"Ừmmm,sao cũng được thấy mày vậy chắc vài ngày nữa cũng xuất hiện là may rồi,tụi tao đến xem tình hình mày sao rồi thấy vậy cũng mừng"Đô Mạc cười nhẹ nhìn cô nói.

"Ò đúng là bạn tốt hoạng nạn không bỏ tao là mừng rồi."Hạ An cười cười nói.

"Vậy mà lúc tụi tao hoạng nạn có đứa bỏ đấy."Sung Tế nhếch môi nhìn cô.

"Thằng này lúc đó nó bị vậy còn bị nghe tra tấn nữa chắc xỉu luôn quá"Hoàng Canh vỗ vỗ vào vai Sung Tế nói.

"Suỵt An ngủ rồi kìa chắc nó mệt rồi,tụi mình cũng về thôi trễ rồi"Đô Mạc nhỏ nhẹ nhắc.

Cả ba chạy xe bon bon về ký túc xá trường,về tới đứa nào đứa nhảy lên giường đánh một giấc,mệt rồi đúng thật là mệt mỏi mà!!