Học Bá Tái Sinh

Chương 140




Trình Dĩ Hoa quyết định ra tay, hiệu quả đương nhiên phi thường hung tàn.

Thang Minh Minh là dạng độc tâm hiểm thuật, bằng không đời trước cũng sẽ không vì mấy câu khích bác của Tịch Viễn Chinh mà thuê xác hội đen đánh gãy tay Thẩm Húc Thần, tuyệt tình như vậy, hoàn toàn không cho người khác đường lui. Gã biết Tịch Viễn Chinh vẫn luôn đánh đập Thang Thư Hạc, còn đánh rất dã man, ga liền nghĩ tới chiêu đầu độc, tốt nhất là ngụy trang thành Thang Thư Hạc uất ức không chịu được bạo hành mới hạ độc Tịch Viễn Chinh, như vậy sau khi mọi chuyện xảy ra, mọi tội danh cũng là do Thang Thư Hạc gánh chịu. Chung quy Thang Minh Minh cũng đã học y, có điều kiện tiếp xúc với đủ loại chất độc.

Một liều độc dược ngấm sâu, Tịch Viễn Chinh nhận hết mọi thống khổ, chết. Thang Thư Hạc thiếu chút nữa điên loạn.

Phỏng chừng cô ta thật sự yêu Tịch Viễn Chinh, nên cho dù bị bạo hành lâu như vậy, trên người không một chỗ lành lặn, cô ta vẫn yêu sâu đậm gã ta. Thang Thư Hạc  điên cuồng cầm dao dâm Thang Minh Minh một nhát chí mạng. Coi như vận số Thang Minh Minh tốt, không chết, được cứu trở về, chỉ là cả người trở thành một phế nhân.

Chị em giết nhau vì cái gì? Tin tức nhanh chóng lan ra, mọi chuyện vỡ lở, những gì hắc ám ghê tởm toàn bộ đều bị bại lộ dưới ánh sáng.

Con trai con gái đều là kẻ giết người, con trai con gái đều bị bắt, con trai con gái đều phải đi tù… Ông bà Thang trong một đêm tiều tụy heo hắt. Nhưng không một ai đồng tình với gia đình ông. Con không được cha mẹ dạy dỗ, tính cách Thang Thư Hạc và Thang Minh Minh đều có chút cực đoan, đều thích ỷ vào gia thế muốn làm gì thì làm, tính cách bọn họ như thế hiển nhiên cũng là do ông bà Thang bỏ mặc không chăm lo. Không chỉ đời này mà ngay cả đời trước, nếu Thang tiên sinh là con người chính trực thì sao tự dưng con trai ông ta lại vì một cơ hội được tiến vào bệnh viện lớn làm việc mà đánh gãy tay đối thủ?

Trình Dĩ Hoa chỉ động tay động chân một chút, tin tưởng mỗi ngày trong tù của Thang Thư Hạc và Thang Minh Minh cũng phi thường phấn khích.

Làm xong việc này, Trình Dĩ Hoa cảm thấy thần thanh khí sảng. Tự mình vuốt lông cho mình gì đó… ngẫm lại càng ủy khuất, được không?

Đợi tới khi Thẩm Húc Thần trôi qua thời kì bận rộn nhất, rốt cuộc dời lực chú ý khỏi phòng thí nghiệm, anh mới biết mình đã “bị chia tay” trên mạng. Có thể tưởng tượng bộ dạng buồn bực của Trình Dĩ Hoa ở bên kia, trách không được mấy ngày nay đều không nghe thấy người kia chúc ngủ ngon, chào buổi sáng qua vòng cổ và nhẫn, tên kia thường ít nói… vốn còn tưởng hắn đang bận.

“Mấy loại tin tức kiểu này,  mi phải nói cho ta biết trước chứ, Kakashi.” Thẩm Húc Thần nói.

Trí thông minh nhân tạo hôm nay lấy tên một nhân vật trong Naruto để đặt tên cho mình vô tội nói: “Tiên sinh, lúc trước ngài đã nhấn mạnh rằng, chỉ khi nào Trình tiên sin tạc mao mới được làm phiền ngài làm việc… xét thấy lần này Trình tiên sinh không có tạc mao, cho nên tôi không có quyền hạn quấy rầy công tác của ngài.”

Bề ngoài không tạc mao không đại biểu ngầm không tạc mao… Thẩm Húc Thần cảm thấy nên an ủi bạn trai nhà mình một chút.

Vì thế, tới khi Trình Dĩ Hoa được nghỉ về nhà, nghênh đón hắn chính là một bàn điểm tâm đồ ngọt nha! Đủ loại bánh ngọt xinh đẹp, mùi vị đa dạng, hình thức mê hồn, mùi hương thơm ngọt… đều là do Thẩm Húc Thần tự tay làm nha! Hai mắt Trình Dĩ Hoa sáng rực như đèn pha.

Thẩm Húc Thần tháo tạp dề xuống, đặt sang một bên, ý vị thâm trường nói: “Mau ăn nào, trong tủ lạnh còn có sữa chua.”

Trình · đại hình khuyển · Dĩ Hoa ánh mắt càng sáng.

Bánh ngọt có thể đường hoàng ăn nhưng sữa chua thì không phải vậy.

Bánh ngọt là đường hoàng dùng để thỏa mãn ham muốn ăn uống, còn sữa chua thì không phải vậy.

“Anh, anh có thể ăn sữa chua trước không?” Trình Dĩ Hoa hứng thú bừng bừng hỏi.

Thẩm Húc Thần mỉm cười từ chối: “Bánh ngọt để lâu sẽ không còn ngon nữa, chẳng lẽ không nên ăn trước sao? Hơn nữa, anh vừa mới về, không thấy đói bụng sao?”

“Anh, anh…”

“Đừng do dự, mau ăn bánh ngọt đi, toàn bộ đều là bánh độc nhất vô nhị cho Thẩm Húc Thần làm, nhiều đường, rất hợp khẩu vị của anh.” Thẩm Húc Thần đẩy Trình Dĩ Hoa ngồi xuống trước bàn ăn.

Trình Dĩ Hoa ngồi trên ghế, tưa như đứa nhỏ uốn éo mông, hai mắt mở to, dùng lực bán manh: “Bánh ngọt rất ngon… nhưng anh muốn ăn sữa chua trước… anh, anh muốn ăn sữa chua.”

Đã sống bên nhau lâu như vậy, đối với việc Trình Dĩ Hoa bán manh, Thẩm Húc Thần đã có thể miễn dịch, anh “lãnh khốc vô tình” vỗ vai Trình Dĩ Hoa, nghĩa chính ngôn từ nói: “Vuốt phẳng đầu lưỡi rồi nói, anh cũng không phải con trai em.”

Trình Dĩ Hoa chớp chớp mắt, Thẩm Húc Thần mặt không biểu tình, Trình Dĩ Hoa lại chớp chớp mắt. Đứa trẻ to xác dường như không sợ mất mặt, hắn do dự một chút, rốt cuộc nũng nịu lắp bắp nói: Ba, ba ba, con, con muốn uống sữa chua… muốn uống sữa chua.”

(Mặt mũi là cái gì, có thể ăn có thể uống không? Dỗ bà xã mới là quan trọng nhất! — Trình Văn Hóa nói.)

Răng rắc – đó là tiếng tiết tháo vỡ nát. Di, hóa ra còn có thứ mang tên tiết tháo sao? Thẩm Húc Thần từ sau khi ở chung với Trình Dĩ Hoa, tiết tháo đã sớm theo biểu hiện của Trình Dĩ Hoa mà biến thành tro bụi! hết lần này mới lần khác, Trình Dĩ Hoa đều có thể đột phá giới hạn cuối cùng của Thẩm Húc Thần, lần này cũng vô cùng cường đại! Ba ba cái gì… a a a a a  a a…. anh có thể dễ dàng goi ra miệng thế sao? Thật sự không thấy ngượng mồm sao?! Thật sự vô cùng vô cùng xấu hổ!

Nam nhân là loại sinh vật hết thuốc chữa… Thẩm Húc Thần cảm thây bản thân cũng muốn uống sữa chua, nhưng mà anh vẫn kiên trì cắn răng nói ra câu cự tuyệt: “Có gọi là ông nội cũng không được, ăn bánh trước, ăn no nghỉ ngơi một lúc rồi đi tắm rửa… sau đó mới uống sữa chua.”

Xem ra là không được… Trình Dĩ Hoa cúi đầu thở dài một hơi, sau đó vui thích nhào tới chiến đấu với đống bánh ngọt đáng yêu.

Ăn xong bánh ngọt, nghỉ ngơi tiêu thực, đi tắm, rốt cuộc cũng đến lúc được uống sữa chua. Nha, sữa chua đương nhiên rất dễ uống, Thẩm Húc Thần tự pha chế, mang theo mùi hương hoa quả tự nhiên. Múc một thìa, lớp sữa mềm mịn trắng muốt, sau đó từng chút từng chút dùng đầu lưỡi chậm rãi liếm láp…. A a a a a, cái gọi là ngon mắt cũng chỉ đến thế! Cho nên, Trình Dĩ Hoa mong đợi không phải là sữa chua mà là phương thức ăn sữa chua! Quả thực không thể càng… càng khiến người huyết mạch phun trào! (Jer: đậu móa, có thím nào cũng đen tối như tôi không a a a a a a…)

Tính sự vui sướng tràn trề qua đi, Thẩm Húc Thần mềm nhũn nằm trên giường, Trình Dĩ Hoa vẫn còn khí lực, gắt gao ôm chặt Thẩm Húc Thần, chậm rãi hôn cổ người yêu. Thẩm Húc Thần cảm thấy yếu hầu mình có chút khô khốc, dùng lực hít một hơi, đẩy đẩy Trình Dĩ Hoa: “Em muốn uống nước.” (Jer: O.o đệch, thế hóa ra đen tối thật à???)

“Hôn anh mấy cái, anh lấy nước cho em.” Trình Dĩ Hoa nói.

Thẩm Húc Thần quay đầu, một tay vòng lên cổ, chụt chụt mấy cái lên môi Trình Dĩ Hoa. Trình Dĩ Hoa không cần nghĩ ngợi, đầu lưỡi lém lỉnh chui vào khoang miệng Thẩm Húc Thần, đẩy sâu nụ hôn. Đến cùng vẫn là nam nhân trẻ tuổi huyết khí phương cương, chỉ một nụ hôn thiếu chút nữa dẫn tới cảnh mất kiểm soát.

Giao triền một hồi, Trình Dĩ Hoa rốt cuộc cảm thấy đã đủ, liền kết thúc nụ hôn.

Hắn cúi đầu nhìn Thẩm Húc Thần, cả người vừa mới vận động, nên toàn thân dính đầy mồ hôi, mềm nhũn nằm úp sấp trên giường. Môi vừa bị hôn qua, sưng huyết quá độ, bây giờ vẫn còn đỏ hồng.

Trình Dĩ Hoa cẩn thận ôn nhu quan sát người yêu, dường như hắn có thể xuyên thấu qua bề ngoài Thẩm Húc Thần mà nhìn rõ linh hồn anh.

Hắn cảm thấy mình yêu thế nào cũng không đủ với người này.

Hắn vẫn muốn hôn, hôn đến sánh cùng thiên địa.

Nghĩ như vậy, Trình Dĩ Hoa cúi đầu, khẽ hôn nhẹ lần ánh mắt khép hờ của Thẩm Húc Thần.

Nửa đêm, Thẩm Húc Thần đột nhiên tỉnh lại, anh vừa nằm mơ, mơ mình đang ngồi trong phòng thi hồi cấp 3, mặc đồng phục rộng rãi, đang cố gắng làm bài. Ạnh vẫn còn là người âm trầm khó gần, đây là bài thi đầu tiên từ khi vào trường, chỗ ngồi được sắp xếp theo thứ tự thành tích thi vào trường. Thẩm Húc Thần ngồi một đầu bên này còn Trình Dĩ Hoa ngồi đầu bên kia. A, lúc này anh vẫn chưa biết Trình Dĩ Hoa… Thật kỳ quái, vì sao mình lại không biết Trình Dĩ Hoa nhỉ? Thẩm Húc Thần chỉ cảm thấy vạn phần nôn nóng, cả tờ đề chỉ còn một câu chưa làm.

Sau đó, Thẩm Húc Thần nôn nóng bừng tỉnh.

Đèn tường mờ nhạt cách đó không xa tản mát ra ánh sáng nhu hòa. Nương theo chút ánh sáng đó, Thẩm Húc Thần có thể miễn cưỡng nhìn thấy mặt Trình Dĩ Hoa. Nhìn nhìn, Thẩm Húc Thần nhịn không được nhích lại gần hôn lên trán Trình Dĩ Hoa, thật là, đời trước đã thoáng gặp qua nhau vậy mà… may mà đời này đã viên mãn, thật sự may mắn.

Trình Dĩ Hoa thực là người tham ngủ. theo như lời mẹ Tần thì khi Trình Dĩ Hoa ngủ say có đem nó trói lại ném tới Địa Trung Hải nó cũng không tỉnh lại. Sự thật đích xác là thế. Đương nhiên, có một ngoại lệ, nếu Thẩm Húc Thần không thoải mái, như vậy cho dù Trình Dĩ Hoa có ngủ say như chết cũng sẽ có phản ứng lại đầu tiên. Này chắc là “yêu” đi. Nhưng Thẩm Húc Thần nửa đêm cảm thấy không thoải mái dường như rất ít.

Thẩm Húc Thần dè dặt cẩn thận gỡ bản thân ra khỏi vòng tay của Trình Dĩ Hoa, sau đó, với lấy cái di động ở đầu giường, bật lên xem giờ, 3h sáng. Thẩm Húc Thần cầm điện thoại tắt âm, lén lút chụp một bức ảnh.

Nhóm fan của Thẩm Húc Thần phát hiện vi ngôn của Thẩm Húc Thần bám bụi bao nhiêu lâu nay thế nhưng 3h sáng lại up status! Là một bức ảnh thay lời muốn nói. Trong ảnh là một bàn tay cầm một bàn tay khác.  Một bàn tay vừa nhìn đã biết là tay của Thẩm Húc Thần, bởi vì trên tay vẫn đeo chiếc nhẫn bao lâu nay không hề tháo xuống. Tay còn lại được Thẩm Húc Thần nắm chặt, do góc độ cùng thiếu sáng mà nhìn cũng không quá rõ, nhưng có thể thấy ngón tay thon dài, rất đẹp.

“Nửa đêm tỉnh lại, người vẫn ở bên cạnh, thật an tâm.”

Up xong status, Thẩm Húc Thần bỏ điện thoại xuống, tiếp tục giấc ngủ mà không quan tâm tới đám người trên vi ngôn đang bị ngược tới gâu gâu sủa vang.

Thế giới lớn như vậy, có đôi khi chỉ một cái xoay người, một chút quay đầu, là chúng ta đã bỏ qua nhau. Thế giới hiện thực là vậy, có đôi khi người tốt không được hồi báo, người xấu lại được hưởng tiền tài danh vọng. Nhưng lại không gây cản trở chúng ta cố gắng trở thành người tốt, sau đó đối tốt với bản thân một chút.

Dù bình thường, ta vẫn coi trọng bản thân; dù hèn mọn, ta vẫn quý trọng bản thân;  dù khó chịu ta vẫn yêu bản thân.

Có lẽ một giây phút nào đó, chỉ một giây thôi, bạn sẽ gặp được kỳ ngộ bất ngờ, sau đó hết thảy đều rẽ theo một quỹ đạo hoàn toàn khác.

~ o0o Toàn Văn Hoàn o0o ~