Học Trưởng Không Quen Không Biết Xin Đừng Động Tay Động Chân

Chương 2




Này là thái độ gì?

Người qua đường không hiểu cử chỉ của "cô" với một anh chàng đẹp trai vừa là ân nhân cứu mạng của mình, hờ hững đến kỳ lạ luôn. Cố Thời Minh thì lại có xúc động muốn đưa tay lên vò vò mái tóc gọn gàng của mình để giải tỏa khó chịu trong lòng. Nói đến nói đi người cũng đã cảm ơn hắn rồi, không tiếp tục dây dưa lôi kéo làm quen như những người khác hắn nên vui mới phải. Nhưng quái lạ là hắn lại không cảm thấy vui, còn có xúc động muốn đem người kéo lại hỏi cho rõ.

Hỏi cái gì thì đến hắn đều không rõ. Cố Thời Minh bực bội mím môi, trong lòng không ngừng nói không được để ý nữa vừa đưa tay kéo vali nhỏ bên người theo phương hướng Mộc Du biến mất tiếp tục đi tới. Ít nhất hắn biết hắn không có hối hận vì đã đưa tay ra kéo người một cái kia, mặc cho hắn không phải người ga lăng như vậy, gặp ai cũng giúp.

Có lẽ hắn như vậy là do cảm xúc chuyển biến quá nhanh trong mắt Một Du khi nhìn thấy hắn. Đối phương quen biết hắn? Hắn lại chưa từng gặp "cô" đi?

Mộc Du mang theo tâm tình không còn vui vẻ như trước đó, hệt như một cơn gió lao vào cổng trường đại học T, mặc kệ làn váy bị nhấc lên cao cao chọc cho người ta xịt máu mũi.

"Lưu thẩm, là cháu!"

Lúc đi ngang qua cổng ký túc xá cho sinh viên, Mộc Du không đợi Lưu đại nương lên tiếng ngăn cản đã dùng giọng nam trong trẻo... Đúng vậy, đích thực là giọng nam, dù nó trong trẻo thì vẫn là giọng nam, không ai có thể nghe lầm được. Nó mạnh mẽ bày tỏ về sự hiện diện của mình, một chút đều không ngừng lại lao vào tòa nhà cho nam sinh viên năm ba.

Lưu đại nương chỉ kịp thấy thân ảnh nữ sinh chạy vào ký túc xá nam. Khi bà định mở miệng bắt lại thì bị âm thanh nửa quen thuộc nhưng đúng chuẩn giọng nam sinh kia cho chặn.

"Ầy cái thằng nhóc này! Lần sau không được ăn diện như vậy đi vào ký túc xá nam sinh nữa!!"

Nhận ra được người mới đến là ai, bà nửa bất lực nửa dung túng hướng bóng lưng Mộc Du hét lớn. Âm thanh của bà to đến mức cả dãy nhà gần đó đều nghe thấy.

"Cháu biết rồi!"

Thời điểm ai nấy đều đưa mắt tìm đến nguồn cơn cho sự nổi giận của bà, âm thanh của Mộc Du từ cầu thang tầng hai vang lên một cách đầy khẳng định. Mặc dù nó chẳng có chút thuyết phục nào khi chui vào tai bà cả.

"Chỉ được cái nói miệng thôi."

Rõ ràng tình huống này không phải xuất hiện một lần này, chỉ nghe Lưu đại nương lầm bầm bất mãn không thôi nhưng rõ ràng chẳng hề có ý định truy cứu. Chính là một bộ nhắm mắt làm ngơ. Đành chịu thôi, không có nội quy nào nói nam sinh không được diện váy ra ngoài cả. Người diện không xấu hổ thì thôi chứ. Quan trọng nhất là lần nào Mộc Du cũng dùng nụ cười như thiên thần kia dỗ dành bà, đám sinh viên chỉ cần ở đây một năm thì đều biết bà rất dung túng cho "cô".

Dưới ánh mắt choáng váng của đám sinh viên trên hành lang, Mộc Du rốt cuộc đến được phòng ký túc xá của mình. Nhưng "cô" không chút bận tâm mà đem cửa phòng trước mặt đẩy ra.



Rầm!

Cửa phòng đóng lại trong cái nhìn chăm chú của đám người.

"Đó là... Sao ký túc xá nam sinh lại có nữ sinh thế kia?"

"Xì, ngày nào cũng có người bị cậu ta lừa. Nếu không phải cậu ta đẹp thật thì... Đến tôi còn bị có lúc bị nhầm lẫn nữa mà."

"Hả??? Đó là nam sinh???"

"Chứ còn gì nữa! Cậu học ở đây mấy năm rồi mà không biết Mộc Du của câu lạc bộ truyền thanh của trường?"

Khi âm thanh bàn tán lại há hốc mồm của đám sinh viên nam năm ba đại học T âm vang cả tầng lầu thì bên trong phòng Mộc Dụ cũng chẳng kém bao nhiêu.

"Aaa!! Mộc Du! Tên chết tiệt nhà cậu sao lại ăn mặc thế kia ra đường hả!!"

"Có phải cậu chưa thấy bao giờ đâu. Sao còn bất ngờ như vậy?"

Giọng nữ ai nghe cũng rạo rực của Mộc Du vang lên trong căn phòng ba mươi mét vuông trước khi cửa toilet bị cậu đóng lại. Đương nhiên nó cũng ngăn cách tiếng gầm vừa thẹn vừa giận của anh chàng cùng phòng Hách Tường.

"Mộc Du!! Cấm cậu bóp cổ họng nói chuyện với ông nghe chưa!!"

Người đứng trước gương trong phòng vệ sinh lại bỏ ngoài tai tất cả mọi thứ. Thời điểm đứng trong toilet nụ cười trên khuôn mặt Mộc Du gần như lập tức biến mất hẳn. Đôi tay lại nhanh nhẹn đem bộ quần áo thủy thủ cho lột ra, để lộ một thân hình mảnh mai so với nam sinh thì một chút đều không giống, ngược lại thì giống nữ sinh hơn. Đương nhiên, dù giống nữ sinh cỡ nào thì thứ gì nam sinh nên có Mộc Du đều có, cái nữ sinh có Mộc Du lại không có.

Rào rào...

Để mặc cho dòng nước chảy xuống từ đỉnh đầu đồng thời rửa trôi đi mọi lớp ngụy trang, biểu tình của người trong gương lại khó coi hơn cả khóc, hoàn toàn không có cái vẻ mặt bất cần đời như mới nãy nữa.