Học Tỷ Bộn Bề Nhiều Việc

Chương 13: Ai ya đi vào khuôn khổ?




Tuy rằng Đào Lễ đồng học cảm giác được giờ phút này mình là tiểu bạch thỏ bị đại hôi lang để ở bên miệng, tùy thời đều có thể ăn nhưng nàng vẫn cố gắng trấn định. Không thể ở thời điểm mấu chốt như vậy mà đánh mất khí thế! Tuy rằng nàng ở trước mặt Đồng học tỷ luôn luôn không có khí thế gì đáng nói...

Đồng Ngưng đưa nàng tới một tiểu khu yên tĩnh. Nàng để Mini Cooper ở bãi đỗ xe ngầm cho nên chiếc xe này chỉ có thể dừng ở ven đường gặp mưa. Lúc từ trong xe xuống dưới, Đồng Ngưng đem áo khoác che ở phía trên Đào Lễ, chính mình lại mắc mưa. Các nàng vào thang máy, Đào Lễ xem tóc dài trên trán Đồng Ngưng ướt sũng, ngọn tóc vương lại vài giọt nước, trong lòng cảm thấy ấm áp. Đừng nhìn Đồng học tỷ bình thường hình tượng luôn thật giảo hoạt, vô thanh vô tức ôn nhu cũng thật làm cho người ta cảm thấy ấm áp.

Cứ như vậy một động tác nhẹ nhàng ôn nhu săn sóc khiến cho phòng bị trong lòng Đào Lễ buông xuống hơn phân nửa, đương nhiên, khi đó Đào Lễ cũng không ý thức được điểm ấy.



Đào Lễ còn cân nhắc nên lấy dạng tư thế gì đối mặt với ba mẹ Đồng Ngưng, nên là cô gái nhà bên nhu thuận đáng yêu hay là cô gái hướng ngoại nhiệt tình tràn trề? Ai... Đó là một vấn đề. Nhưng mà hôm nay bởi vì Đào Lễ hoàn toàn thật không ngờ sẽ gặp Đồng Ngưng hơn nữa còn đến nhà nàng đến một lần, cho nên mặc đồ tương đối tùy ý, thậm chí là áo sơmi hoa có chút lưu manh đều đã mặc rồi, tóc cũng là bị nàng ở trước cửa nháo thành bộ dáng "hỗn độn", thật là xấu hổ muốn chết. Sớm biết rằng sẽ tình cờ gặp gỡ như vậy, Đào Lễ thế nào cũng sẽ ăn mặc tỉ mỉ một phen, lấy đồng phục so2 vin chỉnh tề, nhất định đóng thùng, giả dạng ngoan.

Đồng Ngưng nhìn Đào Lễ đứng ở cửa lớn nhà nàng, đứng tại chỗ chà xát đi chà xát lại không biết phải làm sao, nhíu mày hỏi: "Em đang làm gì vậy? Không vào sao?"

Đào Lễ đưa tay làm cái lễ, thuận theo ôn nhu lễ phép lên tiếng: "Thúc thúc, dì, quấy rầy rồi ạ."

Đồng Ngưng giống như nhìn thấy quái vật mà nhìn Đào Lễ, hai giây sau liền không để ý hình tượng mà cười rộ lên.

Đào Lễ đối với Đồng Ngưng đột nhiên hành động như bị quỷ ám rất là khó hiểu: "Chị điên à?"

Đồng Ngưng vỗ vỗ vai Đào Lễ, nói: "Nhà tôi ở một mình, ba mẹ tôi hàng năm ở nước ngoài, không cần thẹn thùng mất tự nhiên, vào đi."

Đào Lễ trên mặt nóng lên, cảm giác mình vừa rồi như vậy thật có điểm mất mặt. Nếu mặt cũng đã mất nàng cũng không có gì phải để ý, phi thường thản nhiên đi vào nhà Đồng Ngưng.

Nhà Đồng Ngưng cùng tưởng tượng của Đào Lễ không giống nhau, nàng nghĩ Đồng Ngưng Đại tiểu thư dùng xe sang trọng như vậy nhất định sẽ ở trong khu nhà cao cấp, trang hoàng nhất định vô cùng xa hoa, chính là mọi thứ trước mắt đều không giống trong tưởng tượng của nàng. Ngôi nhà trang hoàng thập phần đơn giản, nổi bật nhất ở phòng khách là sô pha thật to cùng hình chiếu cực khoa trương, một quầy bar thật dài ở sau đủ loại rượu. Trong phòng ngủ trừ bỏ giường ngoại chính là một loạt tủ quần áo khoa trương đến mức làm cho người ta muốn khóc. Toàn bộ phòng ốc khá là thỏa đáng, màu sắc cũng đơn giản, Đào Lễ đứng ở trong gian phòng có cảm giác rất quái lạ, rốt cuộc là làm sao quái đây? Cuối cùng Đào Lễ ngộ ra, hóa ra là phòng Đồng học tỷ, tràn ngập, nồng đậm, ai, mùi vị đàn ông.

"Làm sao vậy? Còn đang khẩn trương?" Không biết khi nào thì Đồng Ngưng đã thay đổi áo ngủ, cầm khăn tắm thật dày, mềm lau tóc bị mưa làm ướt. Đào Lễ vốn muốn phản bác: "Em nhìn có giống là người nhát gan, yếu đuối như vậy không?" Chính là lời nói còn ở sâu trong yết hầu, quay đầu thấy Đồng Ngưng mặc một bộ áo ngủ gợi cảm màu đen có ren, dáng người như ẩn như hiện, đùi thon dài đẹp đan chéo đứng vững. Này hình ảnh đối với Đào Lễ thật sự mà nói là quá mức kích thích. Học tỷ khó hiểu này, vừa rồi ở kinh ngạc cho rằng nàng biểu hiện hoa lệ nữ tính như vậy lại đàn ông bên trong, chính là trong giây lát lúc đó nàng lại tư thế câu dẫn xuất hiện như vậy, này rốt cuộc là chuyện gì a.



Đồng Ngưng lau khô tóc, đem khăn tắm đặt ở trên ghế sa lon, đi đến trước quầy bar lấy ra hai ly rượu, rót hai ly rượu đỏ, phong tình vạn chủng đi đến trước mặt Đào Lễ, khóe miệng giơ lên độ cong thật đẹp: "Em thích uống rượu đỏ không?" Thanh âm tuyệt đối gợi cảm.

Đào Lễ theo bản năng nuốt một chút nước miếng, tiếp nhận ly rượu: "A... Cũng không tệ lắm."

"Uống chút?" Đồng Ngưng trước uống một ngụm, môi dày khêu gợi dán lên bên cạnh ly rượu, trong lúc chất lỏng màu đỏ sậm chậm rãi biến mất ở đôi môi của nàng, ánh mắt Đồng Ngưng cũng nhìn Đào Lễ, con mắt đen sẫm nhìn qua khóe mắt, mang theo mị hoặc cùng khiêu khích không cần nói cũng biết.

Ngô... Trong phòng có điểm ngột ngạt a.

Đào Lễ uống một ngụm rượu trong tay, rượu cùng với ngày thường rượu uống cũng không nhau, rượu này một chút cũng không chát, hương vị rất tinh khiết, có điểm mạnh mẽ, cũng rất thơm... Này, này rất giống cảm giác Đồng Ngưng làm cho người ta cảm thấy.

"Dễ uống sao tiểu bằng hữu?" Đồng Ngưng đặt ly rượu xuống, chuyên tâm nhìn Đào Lễ.

"Hảo... Dễ uống." Uy! Tại sao phải cà lăm a!

"Em thích là tốt rồi." Đồng Ngưng mang theo ý cười chậm rãi tiến lại gần, Đào Lễ trong lòng nhanh hồi hộp. Nhanh như vậy, nhanh như vậy muốn vào chủ đề luôn sao? Cảm giác hai lần trước hôn môi cùng Đồng Ngưng trong nháy mắt liền hiện lên trong đầu Đào Lễ, hay là lúc này đây lại muốn lập lại chiêu cũ? Đang trong một không gian kín như vậy, một mình ở chung trong phòng, thực dễ dàng sẽ từ hôn môi phát triển trở thành thông dâm a! Chính là nếu là học tỷ thực muốn tiến công, phỏng chừng Đào Lễ cũng không có khả năng chạy trốn, kia, vậy cái kia, có phải cho đi không tốt lắm hay không?



Nghĩ nghĩ, Đào Lễ một bộ dạng thấy chết không sờn nhắm hai mắt lại, cùng đợi một khắc này tiến đến...

"Này!" Đồng Ngưng nghẹn lên cười, gõ đầu Đào Lễ, "Đứa bé tư tưởng không khỏe mạnh này, em đang suy nghĩ gì hả? Vẻ mặt như thế làm cái gì?"

Hả? Chẳng lẽ không phải chuyện kia? Đào Lễ bí mật thở dài. Chính là còn chưa thở dài xong, Đồng Ngưng càng yêu nghiệt tiến lại gần rồi:

"Em cũng thật mong đợi chúng ta có thể phát sinh chút gì đó?"

Đào Lễhai mắt phóng đại. Tình tiết có thể liên quan chặt chẽ cùng nhau một chút haykhông? Lúc thế này, lúc thế kia, trái tim có điểm chịu không nổi a!