Học Viện Phản Diện

Chương 101




Edit: Pi sà Nguyệt

Dịch Nhiên ngây người xem ký ức của Dịch Hoan, màn bắt cóc đột nhiên kia vẫn luôn là ác mộng của

anh, lúc trước anh cứ tưởng bởi vì thân phận Cùng Kỳ chuyển thế của anh khiến mẹ nuôi của anh gặp

chuyện như vậy, anh còn đau khổ vì chuyện này rất lâu… Không ngờ màn bắt cóc ấy lại do Dịch Hoan tự

mình tạo ra.

Cho dù đến bây giờ anh vẫn nhớ rõ hình ảnh đêm đó, xe của mẹ đứng ở đầu hẻm chờ anh, đèn xe vẫn

sáng nhưng mẹ không xuống xe đón anh, anh kéo ghế phụ ra thì chỉ nghe mẹ ‘ưm’ một tiếng.

Âm thanh kia như có người che miệng mẹ, mẹ đang cố gắng tạo ra âm thanh nhắc anh.

Anh cau mày lại, cúi đầu nhìn vào trong thì thấy mẹ đang bị người đè ở trên chỗ lái xe, một cây

súng đen kịt đang chỉa vào đầu mẹ, mẹ bị che miệng, ánh mắt sợ hãi vô cùng.

Anh dán mắt nhìn người cầm súng đằng sau, hai người ngồi phía sau đều mang khẩu trang và mũ, anh

không thấy rõ bề ngoài của bọn họ nhưng nghe một người dùng súng chỉ vào ghế phụ nói với anh:

“Ngoan ngoãn ngồi vào ghế, nếu không người mẹ nuôi nhỏ này của mày phải đi gặp Diêm Vương báo danh

đấy.”

Mẹ không ngừng tạo ra âm thanh dưới tay người kia, lắc đầu với anh nhưng anh vẫn kiên quyết mở cửa

ngồi vào ghế phụ.

“Thả mẹ ra.” Anh nhìn người ngồi đằng sau qua gương chiếu hậu, lạnh giọng nói: “Muốn cái gì thì nói

với tôi, đừng động vào mẹ tôi.”

Người ngồi ghế sau trầm giọng nói: “Mày chính là chuyển thế của Hung thú Thượng Cổ Cùng Kỳ à? Không

dám giấu gì, bọn này đến vì mày đấy, mục đích của tụi này rất đơn giản, chỉ cần mày ngoan ngoãn

giao chân thân của mình ra để kết nối với bọn này, thế thì chúng ta đã thành đồng bọn với nhau rồi,

bọn này sẽ không động vào mẹ nuôi nhỏ của mày.”

Cô lắc đầu không ngừng, vành mắt xuất hiện nước mắt, anh đưa tay đặt lên đầu gối cô ý bảo đừng sợ,

trong lòng tràn ngập suy nghĩ, mẹ anh bị dọa sợ.

Bây giờ thấy hình ảnh này, Dịch Nhiên cảm thấy tức giận trong lòng! Kỹ năng diễn xuất của cô giỏi

quá rồi đấy! Nếu không phải tận mắt thấy cô và Lục Nhiên tìm người bày ra cái trò này, đánh chết

anh cũng không tin cái này là do cô đạo diễn! Cô không biết lúc đó anh sợ hãi cỡ nào, chỉ sợ mấy

người kia làm tổn thương cô, cũng sợ mình làm hại cô.

Anh thậm chí đồng ý toàn bộ yêu cầu và điều kiện quá đáng của bọn họ chỉ để bọn họ thả cô ra trước.

Nhưng họ không chịu, nói nếu như thả cô ra thì anh sẽ không chịu nhận, bọn họ không đánh lại chuyển

thế của Cùng Kỳ.

Bây giờ nghĩ lại, chắc hẳn là vì màn kịch sinh ly tử biệt đằng sau!

Lúc đấy anh đồng ý kết nối thì thả người ngay, ai dè hai người kia bảo anh không kết nối với bọn họ

mà boss của họ, bọn họ ra lệnh cô lái xe đi tới địa chỉ họ nói để gặp boss nhà bọn họ, dọc đường

anh chỉ nghĩ cách bảo vệ an toàn cho cô chứ làm gì có hơi sức mà nghĩ cái khác.

Xe chạy đến bờ biển cạnh thành phố, một người xuống xe mời boss nhà họ đến, lúc đó anh còn tưởng cơ

hội đã đến.

Cô cầm volang run rẩy, khóc đến mức trái tim anh đau nhói, cứ nghĩ mẹ anh chỉ là người thường, được

nuông chiều từ bé, còn tự học nướng trứng hâm sữa vì anh, ngày thường sợ đau tới mức chân chỉ hơi

bầm một chút đã khóc rồi, bây giờ sao mà chịu được sự sợ hãi và tủi thân này cơ chứ!

Cô run cả người, sắc mặt trắng bệch, không biết hai người chết tiệt kia có làm cô bị thương không.

Anh tức muốn chết, nếu không phải sợ cô bị thương thì anh đã nổ tung hai tên chết tiệt kia rồi,

nhưng anh không dám đánh cược.

Anh thầm duỗi tay cầm tay đang để trên gối của cô, tay của cô rất lạnh, hơi run lên khi anh nắm

lấy, nhỏ giọng nói: “Đừng sợ, lát nữa xuống xe thì mẹ lái xe về nhà nhé, còn lái được không? Có

mang theo di động không? Gọi quản gia ra đón mẹ, không có gì cả, không sao đâu.”

Cô ngẩng đầu nhìn anh, “Thế còn nhóc? Nhóc… có phải sẽ bị bọn họ mang đi không?”

“Đương nhiên rồi.” Người ngồi sau cầm lưng đáp, “Từ nay về sau, hắn là người làm nhiệm vụ của chúng

tôi, chỉ cần nghe theo lệnh boss làm việc là được, hung thú thượng cổ vốn là phản diện trời sinh.”

“Câm mồm!” Dịch Nhiên gầm lên.

Gương mặt trắng bệch của cô càng làm người khác đau lòng, cô nắm chặt tay nói với anh, “Dịch Nhiên,

đừng vì chị mà làm chuyện nhóc không thích… Nếu cần hi sinh nhóc để cứu chị thì cứ mặc kệ chị đi.”

“Nói bậy gì đó!” Dịch Nhiên buồn bực, “Con không mặc kệ được, con vốn do mẹ nhặt về nuôi lớn, mạng



này của con là do mẹ cho, mẹ là mẹ của con, con cam tâm tình nguyện làm mọi thứ vì mẹ.”

“Nhưng chị không phải mẹ của nhóc…” Cô đau buồn nhìn anh, “Chúng ta không có quan hệ huyết thống,

tình cảm chị dành cho nhóc không phải là tình cảm mẹ con, chị… Dịch Nhiên, trong lòng nhóc, chị chỉ

là mẹ nuôi thôi à?”

“Đừng nói bậy!” Dịch Nhiên bối rối vô cùng, đưa tay lau nước mắt cho cô, nhỏ giọng nói: “Quan hệ

huyết thống chó má gì cơ chứ, với con mà nói, mẹ là mẹ con, người mẹ duy nhất cũng là người mẹ vĩnh

viễn, người đầu tiên con thấy khi đi tới thế giới này là mẹ, người đầu tiên dạy con biết mọi thứ

trên đời này là mẹ, trong lòng con, mẹ là người nhà duy nhất, mặc dù mẹ không thích con gọi mẹ là

mẹ nhưng chỉ có mẹ mới xứng với cách gọi này.” Trái tim Dịch Hoan lạnh lẽo, đúng là đứa con trai

hiếu thuận mà! Anh không có chút ý nghĩ xấu gì với cô! Chết tiệt!

Cô nói với Lục Nhiên trong hệ thống: “Không thể tiếp tục plan A nữa, hắn thật sự muốn làm con trai

rồi á, thực hiện plan B thôi, cho tôi chết đi, để tôi đổi chân thân đi tán hắn.”

Lục Nhiên trả lời: “Được, đã chuẩn bị tốt, cô có thể làm bước tiếp.”

====================================================

Đám Ivan chiếu toàn bộ ký ức của Dịch Hoan trong phòng giam, Dịch Nhiên có thể thấy toàn bộ cuộc

đối thoại của Dịch Hoan và Lục Nhiên trong hệ thống, anh cũng cảm nhận được ánh mắt kì dị của Thi

Thành ở bên cạnh, mặt đỏ bừng, vừa tức vừa ngại, anh trừng Thi Thành một cái.

Thi Thành vội nhìn sang chỗ khác, chậc, cái này không thể trách Dịch Nhiên quá ngây thơ mà phải

trách Dịch Hoan nhiều trò quá, thử có đứa con nuôi nào nghi ngờ mẹ nuôi của mình tìm đủ cách để ngủ

với mình chứ? Huống chi trong mắt Dịch Nhiên, mẹ nuôi của anh là một con người bình thường yếu ớt,

ra cửa còn không biết lái xe cơ chứ, cái này đâu trách Dịch Nhiên được, dù sao từ khi Dịch Nhiên

được ấp ra, mỗi lần ra ngoài luôn có người lái xe đón Dịch Hoan đi, cô chưa bao giờ tự mình lái cả.

Nhưng Dịch Nhiên tức á, không chỉ tức mà còn thấy mất mặt và sắp điên rồi! Lúc ấy anh còn tưởng mẹ

nuôi của mình là người dịu dàng, yếu ớt lại ngốc nghếch đáng yêu nhất trên đời, vì nuôi anh mới

không thèm liên lạc với người trong nhà, dẫn anh vào thành phố nuôi anh một mình, trả giá và hi

sinh vì anh rất nhiều, bây giờ lại nói với anh, mấy cái đó là giả hết, chỉ là trò đùa của Dịch Hoan

thôi, anh… anh có chút buồn đấy.

===================================================

Trong ảo cảnh kia, Dịch Hoan dựa theo kế hoạch của bọn họ, cô dẫm chân ga vì không muốn làm hại

Dịch Nhiên, người sau lưng sợ hãi nổ súng về phía cô làm chiếc xe bị lệch đường lái rồi vọt vào

trong biển.

Người đằng sau bắn súng.

Tiếng súng kia vang lên cùng với tiếng gào đầy đau đớn của Dịch Nhiên, sau đó anh làm nổ toàn bộ

xe, chân thân xuất hiện, anh ôm cô bay lên giữa làn đạn.

Mà linh hồn Dịch Hoan bay giữa trời không gần đấy, nhìn anh ôm thi thể của mình sợ hãi, cô có chút

đau lòng.

Lục Nhiên nhắc nhở cô: “Linh thể của cô sẽ trở về chân thân sau mười giây.”

“Tốt.” Dịch Hoan nhìn Dịch Nhiên ướt nhẹp đứng trước mặt biển, thở dài nói với Lục Nhiên: “Anh đã

mang chân thân của tôi đến rồi à? Ở trên thuyền hả?” Cô xoay người vào khoang thuyền thì phát hiện

không có gì trong đó cả.

Lục Nhiên xin lỗi: “Là lỗi của tôi, tôi quên phải xin phép tổ chức trước khi mang chân thân của em

vào thế giới này, tối qua tôi mang chân thân vào thẳng thì bị hệ thống báo là vi phạm quy định,

chân thân bị mang về tổ chức trước rồi, tôi đã gửi đơn xin rồi, chỉ là không thể mang chân thân vào

trong thời gian ngắn, chúng ta phải về tổ chức trước rồi vào thế giới này lần nữa.”

Dịch Hoan quay đầu nhìn hắn, cau mày, “Lục Nhiên, anh làm sao thế? Anh đi theo tôi lâu thế rồi mà

vẫn còn phạm phải sai lầm cấp thấp này à?”

“Tôi xin lỗi.” Lục Nhiên nhìn cô áy náy, “Mặc dù phiền toái chút nhưng không mất bao nhiêu thời

gian cả, chỉ một đêm thôi.”

Cô định nói gì thì nghe hệ thống nhắc nhở còn ba giây, cô đành lạnh giọng nói với Lục Nhiên: “Nếu

anh đã phạm vào sai thấp cấp thấp như vậy thì tôi phải suy nghĩ có nên thay đổi người giám sát mới

không.”

Cô vừa nói xong thì bị chuyển ra khỏi thế giới nhiệm vụ, cô quay về tổ chức lấy chân thân.

Lục Nhiên không nói dối, chân thân bị mang về tổ chức do hắn làm sai với quy định, nhưng hắn lại

làm tốn một đêm của cô.



Mà đêm nay với Dịch Nhiên cứ như trời sập vậy, anh mất mọi thứ trong một đêm.

Đợi đến khi Dịch Hoan dùng chân thân chạy về thì đã ba giờ rưỡi sáng rồi, Dịch Nhiên biến mất.

Bờ biển không có, trong nhà cũng không, thế giới này không có dấu vết của anh, anh biến mất khroi

thế giới nhiệm vụ.

Đây là lần đầu Dịch Hoan nổi giận với Lục Nhiên thật sự, bởi vì hắn là người giám sát, là người phụ

trách theo dõi Dịch Nhiên nhưng hắn làm mất dấu của Dịch Nhiên, hỏi cái gì cũng không biết.

Hắn không biết Dịch Nhiên đi đâu, đi khi nào, nơi cuối anh xuất hiện là nơi nào.

Dịch Hoan hỏi hắn ba câu nhưng được đáp lại là không biết, cô lạnh mặt tát Lục Nhiên một cái.

Hắn đứng đấy không né tránh, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, Dịch Hoan, tôi đã phái người đi tra tung tích

của Dịch Nhiên rồi.”

“Không cần anh tìm.” Dịch Hoan rời đi không quay đầu, “Anh ở lại thế giới này, không có sự cho phép

của tôi thì không được rời đi.”

Hắn bây giờ còn ngu hơn lần đầu hắn đi theo cô, ngu đến mức chẳng còn thuốc nào cứu được, đây không

phải là trình độ thật của hắn, từ khi Lục Nhiên đi theo cô một năm thì chưa bao giờ phạm vào sai

lầm kiểu như này, hắn chưa bao giờ khiến cô phải đau đầu vì bất cứ chuyện lớn nhỏ nào trong nhiệm

vụ cả.

Nếu không phải hắn cố ý thì sao phạm vào sai lầm như vậy chứ?

Dịch Hoan tát hắn vì tức, dám xài thủ đoạn với cô à, cô tin tưởng hắn như vậy, mấy năm nay cái gì

cũng giao cho hắn làm nhưng hắn khiến cô thất vọng rồi.

Sau đấy, Dịch Hoan dùng mấy tiếng mới tra ra người cuối cùng Dịch Nhiên gặp trước khi biến mất là

quản gia của bọn họ, chính là Lục Nhiên.

Sau đó Dịch Hoan trở về trang viên Phỉ Thúy đã từng ở với Lục Nhiên, chính là ảo cảnh ác mộng của

Lục Nhiên mà Thi Ân từng đọc được.

Cũng trong căn phòng ngủ đó, Dịch Hoan đưa ra lời hủy quan hệ hợp tác của hai người bởi vì hắn là

người cuối cùng gặp Dịch Nhiên nhưng lại giấu cô.

Lục Nhiên luôn miệng bảo chỉ muốn tốt cho Dịch Hoan, bảo là hiệu trưởng Thi Thành của Học viện Phản

diện đến, hắn đi gặp Dịch Nhiên là vì muốn dẫn anh rời đi, không muốn Dịch Nhiên gặp Thi Thành, sợ

Thi Thành nói chuyện mẹ nuôi Triệu Đường của anh đã chết, không ngờ Thi Thành lại tìm được Dịch

Nhiên rồi dẫn anh rời đi.

Hắn nói sợ Dịch Hoan hiểu nhầm mình nên mới giấu không nói.

Dịch Hoan không muốn nghe câu giải thích nào, đẩy hắn bảo muốn đi Học viện Phản diên nhưng cô lại

thấy hệ thống thông báo — Thân phận ‘Mẹ nuôi Triệu Đường’ mà cô sử dụng đã bị người khác sử dụng.

Thân thể Triệu Đường bị người khác chiếm, mà Triệu Đường lại xuất hiện trong thế giới nhiệm vụ, còn

ở trong biệt thự của cô.

Cô có thể nhìn được video giám sát biệt thự trong di động mình, cô thấy Triệu Đường tỉnh dậy trên

giường mình.

Một người đàn ông trong màn hình nói với Triệu Đường: “Tỉnh rồi? Lần này cho cô cơ hội sống lại

cũng có điều kiện, việc cô làm rất đơn giản.” Hắn đưa cho cô ta một thứ, “Để cái này vào trong ly

nước của một tên nhóc tóc đỏ tên Dịch Nhiên sẽ xuất hiện, cho hắn uống vào, chuyện sau đó không cần

cô tham gia.”

Đó là cái gì? Người này là ai? Là người trong tổ chức? Hay của phản diện?”

Dịch Hoan tức giận đi vào thế giới nhiệm vụ, chặn lại người đang bỏ chạy kia thì phát hiện hắn là

người giám sát mới của tổ chức, hình như cô đã từng gặp hắn.

Cô không kịp hỏi gì thì người đó đã tự sát rời khỏi thế giới nhiệm vụ.

Mà cô lấy được món đồ mà Triệu Đường cầm trong tay, là một loại thuốc tổ chức dùng để đối phó với

người có dị năng, có thể khiến người có dị nắng mất đi năng lực hành động.

“Ai phái cô đến? Cô là người làm nhiệm vụ nào?” Dịch Hoan bắt lấy cổ Triệu Đường, đôi mắt sắc lạnh

như cây đao, “Ai cho phép cô dùng thân thể này làm nhiệm vụ của tôi?”

Triệu Đường sợ hãi giãy dụa: “Cô, cô là ai? Thân thể này… vốn là của tôi…”

Sau đó bọn họ thấy hình ảnh Dịch Nhiên vọt vào thấy Dịch Hoan siết cổ cô ta nói: “Thân thể này chỉ

có tôi mới được dùng, cô đang tìm đường chết.” Cô nuốt lấy linh hồn của người làm nhiệm vụ trong cơ

thể Triệu Đường.

Mà Dịch Nhiên thì gào lên: “Trả mẹ tôi lại cho tôi!”