Hỏi Đan Chu

Chương 3: 3: Kiếp Trước 2




Người xem bệnh không muốn đàm luận thêm về Lý Lương, mà nói về một cái tên quen thuộc khác:"Vị Đan Chu nương tử này vốn là nữ nhi của Trần Thái phó sao? Cả nhà Trần Thái phó không phải bị Ngô Vương giết sao?"Chuyện năm đó cũng không phải là bí mật gì, ban đêm người đến xem bệnh cũng không nhiều lắm, và lại bệnh của vị này cũng không nghiêm trọng, nên đại phu không khỏi nổi lên hứng thú nói chuyện :"Năm đó, đại nữ nhi của Trần Thái phó vốn là thê tử của Lý Lương, trộm cầm ấn tín của Thái phó đưa cho trượng phu, khiến Lý Lương có thể lãnh binh phản công thủ phủ.



Vì lẽ đó, Trần Thái phó đã bị Ngô Vương xử trảm, còn thê tử của Lý Lương thị bị treo cổ trước cổng thành.





Nhất tộc Trần thị bị giam ở nhà lao không phân biệt nam nữ, già trẻ lớn bé, tôi tớ thị nữ, đầu tiên là chém đầu rồi lại phóng hỏa thiêu cháy, toàn tộc bị diệt.



Tiểu nữ nhi nhà Thái phó bởi vị bệnh tật tĩnh dưỡng tại Đào Hoa sơn nên tránh được một kiếp.





Sau khi thành bị phá, Ngô Vương chết, nàng ấy bị Hạ quân bắt được mang đến chỗ Lý Lương hỏi muốn xử trí thế nào.



Khi đó Lý Lương đang cùng Hoàng Đế tiến vào hoàng cung, chứng kiến tiểu nữ hài bị hù đến đờ đẫn co quắp, Hoàng Đế nói câu đứa trẻ đáng thương, nên Lý Lương liền an trí nàng ở tại đạo quán của Đào Hoa Sơn, sống đến bây giờ."Nói đến chuyện năm đó, người xem bệnh vẻ mặt có chút buồn bã, bấm ngón tay tính toán:"Cũng đã được mười năm rồi đấy, thời gian trôi qua thật nhanh, ta còn nhớ rõ lúc đó tình hình thật thê thảm, một bên thì binh mã hỗn chiến, một bên thì xảy ra trận đại hồng thủy, khắp nơi đều là người chết, thây ngang khắp động, trận đánh kia căn bản cũng không cần Hoàng Đế đánh tới thì Ngô Quốc cũng đã không giữ được nữa rồi."Mặc dù đã được mười năm, nhưng thỉnh thoảng dư nghiệt của Ngô Vương vẫn gây náo loạn, nói những chuyện xưa này cũng có chút nguy hiểm, đại phu ho nhẹ một tiếng:"Cho nên mới nói, trời muốn Ngô Vương vong, mà thôi không nói những chuyện này nữa, bệnh của ngươi không có trở ngại, cầm chút thuốc uống là được."Người xem bệnh còn muốn nói điều gì, nhưng sau lưng đã có người đi qua, mang theo một ít mùi máu tanh: "Ngươi đã xem xong chưa, xong rồi thì mau tránh ra, tay của ta bị đao chém đây."Người xem bệnh nghe xong hoảng sợ, quay đầu lại nhìn thì thấy một người trẻ tuổi đang đứng đấy, tay phải được bọc một tấm vải, máu vẫn còn chảy ra, nhỏ trên mặt đất.Đại phu nhìn thấy máu chảy cũng không một chút kinh hoảng, hỏi "Làm sao mà bị thương?" Tiểu nhị y quán đứng bên cạnh cảnh giác dò xét nhìn hắn, kinh thành có lệnh cấm mang theo binh khí.Là một chàng trai trẻ tuổi tầm hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, khuôn mặt hơi vàng, giọng nói mang khẩu âm của Ngô quốc:"Ta là người phụ giúp phòng bếp của Túy Phong Lâu, không cẩn thật bị dao phay cắt đứt."Đại phu cởi miếng vải bố, miệng vết thương mặc dù dọa người, nhưng cũng không có gì đáng ngại, để cho tiểu nhi đưa vải băng, rồi kê chút thuốc trị ngoại thương là được rồi.Người trẻ tuổi trả tiền rồi đi ra ngoài, đứng ở giữa phố xá náo nhiệt, nhìn về hướng Đào Hoa Sơn ở ngoài thành, ngọn đèn dầu hai bên rọi lên mặt hắn chập chờn lúc sáng lúc tối.Trần Đan Chu mỗi ngày rời giường từ rất sớm, đi bộ lên xuống núi hai lần, thuận tiện mang nước suối trở về.Hôm nay khi nàng vừa đến con suối trên núi, thì thấy đã có một người tới trước.Người trẻ tuổi đưa lưng về phía nàng, dùng một tay bưng nước giội lên mặt, còn một tay để tại bên người, quấn một miếng vải bố trị thương.Hắn nói:"Nước này sao lại mát như vậy."Trần Đan Chu nói:"Nước suối Đào Hoa Sơn một năm bốn mùa đều rất mát lạnh, Kính ca ca đã mười năm không quay lại, nên đã quên rồi sao?Người trẻ tuổi xoay người, phấn vàng được rửa sạch lộ ra da thịt trắng nõn, khuôn mặt anh tuấn, trong mắt hiện lên vài phần kinh ngạc:"A Chu, muội nhận ra ta?"Trần Đan Chu đi qua, đặt hũ nước có hai quai cầm xuống, nhìn vào mặt nước suối sáng lấp lánh nói:"Kính ca ca là bạn tốt của ca ca muội, đồng tiến đồng xuất [1], cũng thường dẫn muội đi chơi, làm sao muội lại không nhận ra bóng lưng và giọng nói của huynh chứ? Vì sao huynh trở lại? Nhất tộc Dương thị Ngô Đại phu đã được xóa khỏi danh sách truy tìm.






Huynh tội gì lại lộ diện?"[1] đồng tiến đồng xuất: cùng vào cùng ra, ý chỉ quan hệ gần gũi, thân thiếtDương Kính cười cười:"Nhà chúng ta đều chết sạch, ta nghĩ thế nhân cũng đã quên, cho nên mới đi ra mà thôi."Trần Đan Chu lấy đầy nước vào hũ, rồi cầm lên nói:"Kính ca ca là muốn trở về báo thù sao?"Dương Kính nhìn nàng, trên khuôn mặt của nữ tử hai mươi lăm tuổi đã không còn nét ngây thơ, khăn trùm đầu bằng sa mỏng không che được khuôn mặt kiểu mị của nàng.Hắn than nhẹ một tiếng:"A Chu, muội không sợ ta sao?"Trần Đan Chu:"Là sợ huynh giết muội sao?" Nàng xoay người thướt tha bước đi, "Mười năm nay, cũng có người tới giết ta, cũng có người tới khuyên ta đi giết người, ta đã nhìn thấy nhiều lắm, giờ đã thành thói quen, cũng không có gì đáng sợ nữa."Giọng nói nàng bình tĩnh, nhưng hàm chứa ưu thương."A Chu." Dương Kính hô, "Muội hận Ngô Vương sao?"Hận Ngô vương sao? Mặc dù đã mười năm trôi qua, nhưng thống khổ vì cửa nát nhà tan Trần Đan Chu nào có thể quên, đôi mắt nàng nhìn chằm chằm vào Dương Kính, cắn răng nói:"Ngô Vương tin lời gièm pha, tru sát tộc của ta, mặc dù nói quân muốn thần chết, thần không thể không chết, nhưng ta làm sao có thể không hận? Nhất tộc Trần thị ta từ thời cao tổ hoàng đế phân đất phong hầu đã đi theo Ngô Vương, nhiều thế hệ trung thành, tại thời điểm loạn ngũ quốc cha ta anh dũng giết địch, bảo toàn Ngô quốc không bị nửa điểm quấy nhiễu, vì thế còn bị thương một chân.



Nhưng Ngô Vương, hắn sao có thể vì tin lời gièm pha, không có bằng chứng, liền tru sát một cả nhà ta, chủ tớ một trăm ba miệng ăn! Ngô Vương hắn---""A Chu." Dương Kính tiến lên một bước cắt đứt lời nàng, đau xót nói:"Đây là lỗi của Ngô Vương, nhưng hắn cũng là bị lừa gạt, không phải là không có bằng chứng, mà chứng cứ rõ ràng, đó là Lý Lương cầm binh phù!"Trần Đan Chu lạnh lùng cười nói: "Vậy sao? Trước đó Trương Giám quân hại chết ca ca ta, tại sao hắn lại không cho rằng Trương Giám quân muốn tạo phản hả?"Dương Kính nở nụ cười, bên trong còn thấp thoáng ánh lệ:"A Chu à, A Chu, các ngươi đều bị Lý Lương lừa.





Hắn nào phải giận dữ vì các ngươi mà hắn đã sớm quy thuận Hoàng Đế, lừa tỷ tỷ ngươi trộm binh phủ, chính là để phản công thủ phủ đấy."Nghe xong lời này, thần sắc Trần Đan Chu vẫn hờ hững, rõ ràng là không tin lời hắn nói, hỏi:"Huynh là người của Ngô Thái vương hay là người của Lạc vương?"Sau khi Ngô vương bị giết, các quan chức dưới quyền của hắn không phục, cho rằng Hoàng Đế bội bạc, vi phạm tổ huấn, không chấp nhận hành động của Đế vương, vì vậy ủng hộ hai vị tôn thất của Ngô vương triệu tâp nhân sĩ có ý đồ thảo phạt, thế nhưng, năm năm trước Ngô Thái vương đã bị đại quân của Đại Hạ tiêu diệt, về phần một vị nữa thì----"Đại Tướng quân ủng hộ Lạc vương, hẳn là vừa giết Lạc vương, vậy có phải hắn cũng nên tự lập Vương không?" Trần Đạn Chu nói, "Cái đó còn có quan hệ gì với Ngô vương Ngô quốc nữa chứ?"Mười năm đã qua, Ngô vương ở trong lòng thế nhân đã sớm biến mất, còn những người lấy danh nghĩa vì Ngô Vương tất cả đều vì lòng riêng và danh lợi của chính mình.Dương Kính ánh mắt sâu kín nhìn Trần Đan Chu:"Muội ở trên núi này, nhưng lại rất rõ chuyện xảy ra dưới kia, có phải là do Lý Lương nói cho muội đúng không?"Trần Đan Chu không nói thêm lời nào cất bước đi về phía trước, dáng người nàng mảnh mai, ôm theo hũ nước như liễu rủ đung đưa dưới gió."A Chu." Dương Kính chậm rãi nói, "Đan Dương huynh không phải chết dưới tay phụ thân của Trương Mỹ Nhân, mà là bị Lý Lương giết, bày tỏ thành ý quy thuận!"Trần Đan Chu thân thể thoáng lung lay, nàng xoay người, sa mỏng rơi xuống, lộ ra thần sắc kinh ngạc.Năm đó Lý Lương sở dĩ để cho tỷ tỷ, Trần Đại Nghiên trộm lấy ấn tín của Thái phó, là bởi vị phụ thân của Mỹ Nhân của Ngô vương, Trương Giám quân vì tranh quyền, cố ý để cho ca ca Trần Đan Dương lâm vào vây khốn của Hạ quân, lại cứu viện chậm trễ, khiến Trần Đan Dương chống đỡ không nổi mà chết trận.



Nhưng Ngô Vương lại bảo hộ phụ thân của Trương Mỹ nhân, Thái phó Trần Liệp Hổ chỉ có thể trung quân nhận mệnh.Lý Lương nuốt không trôi cơn tức này, muốn vì Trần Đan Dương báo thù, nên mới thuyết phục Trần Đan Nghiên lấy trộm ấn tín, đi đối chất cùng Trương Giám quân đang chuẩn bị hành quân về nước.Kết quả, sau khi tin tức bị lộ ra, Ngô Vương hạ lệnh chém chết Thái phó, diệt nhất tộc Trần thị, cột thê tử của Lý Lương vào trước cửa thành để treo cổ, Lý Lương giận dữ công thành phản lại Ngô Vương----Đối với Trần Đan Chu, Lý Lương là vì một nhà nàng mới làm phản Ngô Vương, đúng là ân nhân của Trần thị, còn là thân nhân của nàng.Nhưng bây giờ Dương Kính lại nói ngay từ đầu đã là sai lầm?.