Sáng hôm sau.
Nam Phong vừa chỉnh lại cổ áo vừa gọi Tử Đằng dậy. Nhưng mãi vẫn không thấy cô hồi âm. Anh quay sang thì cô còn đang ngủ. Thấy vậy, anh liền nghĩ ra một cách.
Nam Phong trèo lên giường khẽ thì thầm bên tai cô.
“Cùng nhau làm thêm hiệp nữa nhé.”
Nghe thấy tín hiệu từ Nam Phong, cô đang ngủ say cũng phải giật mình thức dậy. Trong vô thức cô hét lớn:
“Không!!!”
Nam Phong nằm bên cạnh thấy việc này có hiệu quả thì cười thích thú.
“Em xem em kìa. Cứ như con mèo xù lông ha ha ha…”
Biết bản thân vừa mới bị Nam Phong trêu. Cô tỏ vẻ không hài lòng, trừng mắt nhìn anh.
“Nam Phong chết tiệt. Anh còn làm vậy với tôi một lần nữa thì đừng trách tôi bỏ nhà ra đi.”
Nghe vợ nói muốn bỏ nhà ra đi, Nam Phong liền ngậm miệng lại. Thái độ cũng thay đổi ba trăm sáu mươi độ.
“Ngoan như thế là tốt. Tôi tạm tha cho anh lần này.”
“Giờ chúng ta có thể trở về nhà ba mẹ anh rồi chứ.”
“Thôi chết! Tôi quên mất. Giờ đã là mấy giờ rồi?”
Tử Đằng hốt hoảng ngồi dậy. Ngày đầu tiên sau hôm lễ chính là về nhà ba mẹ chồng. Vậy mà cô lại có thể ngủ quên đến giờ. Không biết họ sẽ đánh giá cô như thế nào nữa.
“Sáu giờ hơn.”
“Vậy thì may quá.”
Cô thở phào nhẹ nhõm, may là bây giờ vẫn còn sớm. Cô vẫn còn nhiều thời gian để chuẩn bị.
Nhưng khi cô bước chân xuống giường thì một cơn đau từ cơ thể truyền đến.
“Ôi da, cái lưng của tôi!”
“Em bị làm sao vậy?”
Nam Phong không biết chuyện gì, anh lo lắng đi đến kiểm tra giúp cô.
“Đau lưng à?”
“Đúng vậy. Cả eo, tay, chân đều ê ẩm cả. Sao tôi có cảm giác cơ thể của mình dường như chỗ nào cũng đau.”
“Hả!!”
Vẻ mặt ngây ngô vô tội của Nam Phong làm cô nhớ đến chuyện tối qua cùng anh. Không thể nào sai được, chính anh là người tối qua đã khiến cho cô phải ra nông nỗi này. Tử Đằng mắt to mắt nhỏ nhìn anh.
“Nam Phong, anh đừng có giả vờ ngây thơ với tôi. Anh biết rõ tôi như này là vì ai mà.”
“Ha ha…nếu em không đi nổi nữa để anh cho em mượn đôi chân của mình.”
Vừa dứt lời, anh liên nhấc bổng cô lên.
“Chắc em còn đau lắm, để anh giúp em kỳ cọ.”
“Không cần, mau bỏ tôi xuống đi.”
….
Tám giờ hơn, Nam Phong và Tử Đằng đã có mặt tại nhà họ Trần.
Tử Đằng vừa bước vào trong nhà đã thấy ba mẹ Nam Phong ngồi trên phòng khác đợi bọn họ. Cô cũng biết lễ nghĩa mà đến chào hỏi người lớn một tiếng.
“Thưa ba, thưa mẹ con mới về.”
Bọn họ khẽ gật đầu hài lòng, cô nghĩ mình cũng thuận lợi qua được bắt đầu tiên. Nhưng không, sắc mặt họ đột nhiên thay đổi, hai hàng lông mày cứ nhíu vào nhau trông rất khó chịu. Cô không biết mình đã mắc lỗi gì mà họ lại có biểu cảm như thế. Ấy vậy, Tử Đằng lại phát hiện ánh mắt của ba Nam Phong đang nhìn anh. Lúc này cô mới hiểu ra lý do, liền kéo nhẹ áo Nam Phong nhắc nhỡ.
“Tôi chào ba mẹ rồi sao anh không chào họ.”
“Nhưng trước giờ anh có chào họ đâu.”
“Anh giỡn với tôi đó hả.”
Tử Đằng liền lườm anh một cái. Có vẻ như việc này rất hiệu quả, thái độ thì quá gượng ép rồi.
“Chào ba, mẹ.”
Sau khi anh chào hỏi xong sắc mặt họ cũng dịu đi vài phần. Mẹ Nam Phong vui vẻ, nói:
“Hai đứa đi đường chắc mệt ha. Để mẹ đi nấu gì cho hai đứa ăn.”
“Bà ngồi xuống đó.”
Ba Nam Phong đột nhiên quát lớn.
“Ngồi xe máy lạnh sướng quá rồi. Đến việc ăn uống cũng để hai ông bà già này làm, không nghĩ lại xem hai ông bà già này vì đợi người nào đó về nhà mà nhịn đói từ sáng đến giờ. Sắp chết đói cả rồi, có ai quan tâm.”
Lời của ba chồng làm cô có chút nhột nhột. Cô không biết hai ông bà đã nhịn đói để đợi cô và anh trở về. Có trách cũng tại chiếc du thuyền kia cập bến quá lâu. Nếu không đã không mất thời gian đến vậy.
Tử đằng lúng túng nói:
“Để..để con xuống bếp nấu cho. Ba, mẹ cứ ngồi ở đó đợi con một chút nha.”
Nam Phong thấy cô vào bếp liền đi theo vào trong. Nhưng trước lúc đi anh cũng không quên càm ràm với hai người họ.
“Biết hai người nói con nhưng đừng để cô ấy hiểu lầm. Con dâu của hai người chạy mất thì con không biết đâu.”
Sau khi anh đi vào, hai ông bà cũng gỡ bỏ vai diễn của mình lén nhìn vào bên trong.
“Ông có nghe con nói gì chưa, đừng có làm con dâu chúng ta chạy mất.”
“Tôi cũng có muốn làm vậy đâu. Nhưng không nói thế thì thằng con của mình có chịu nghe lời không.”
“Tôi thấy dù ông có làm mặt dữ cỡ nào nó cũng không nghe. Giống vừa rồi, là do có vợ nó ở đây nên nó mới nghe lời chúng ta thôi.”
“Vậy tôi với bà phải liên thủ với con dâu rồi.”
Hai ông bà nhìn nhau, gật đầu đồng ý.
Bên trong nhà bếp.
Đây là lần đầu tiên xuống bếp, Tử Đằng cũng không bếp cô sẽ nấu món gì cho ba mẹ Nam Phong. Điều cô càng lo hơn là, không biết bản thân có thể nấu món gì ra hồn.
Trong lúc đang loay hoay với mọi thứ trong bếp, một cái ôm bất chợt từ phía sau của Nam Phong khiến cô cứng đơ ra. Anh từ từ di chuyển tay lên ngực cô mà xoa bóp.
“Em định làm món gì cho ba mẹ chồng ăn vậy?”
“Tôi làm món gì cũng không quan trọng bằng việc anh lấy tay mình rời khỏi người tôi trước khi tôi không kìm chế được bản thân mình.”