Hơi Thở Tình Yêu

Chương 38: Cảm xúc của đối phương




Trên đời này, có những tình huống rất kỳ lạ. Khi chúng ta đã thật sự từ bỏ, đột nhiên lại có một người dang bàn tay to lớn ra nắm lấy tay mình rồi kéo một cái thật mạnh, mọi ánh sáng của niềm hy vọng liền chiếu rọi vào người chúng ta. Như vừa mới ban cho chúng ta một sự sống mới.

Cảm giác thật kỳ diệu đến khó tả.

“Tử Đằng mau tỉnh lại đi! Tử Đằng! Tử Đằng!”

Tiếng kêu của người đó đang gọi cô trở lại. Bàn tay ấm áp như một chiếc lò sưởi ấm chạm vào da thịt cô. Giọng nói gấp gáp cùng gương mặt hốt hoảng trong mơ hồ, khiến cô nhớ đến một người nhưng chẳng còn nhớ nổi tên gì.

Mệt quá! Cô muốn chợp mắt một chút.

Đột nhiên cô cảm thấy khó thở, như ai đó đã lấy đi không khí trong người ra bên ngoài.

Trả lại đây! Mau trả lại đây!

“Ưm…khụ khụ…”

“Tử Đằng, em tỉnh rồi!"

Nam Phong thở hổn hển, ánh mắt tràn ngập sự hạnh phúc.

“Nam Phong là anh thật sao?”

Giọng cô yếu ớt thì thào. Chắc có lẽ đây không phải là giấc mơ, bởi vì cô có thể cảm nhận được hơi ấm và sự run rẩy từ bàn tay anh. Tử Đằng nhìn Nam Phong, khóe mắt tuôn ra những giọt nước hạnh phúc hòa trộn vào trong nước mưa. Cô dang hai tay chỉ còn chút sức ra ôm lấy cổ anh, khóc nghẹn.

“Phong, anh đến thật rồi. Khi đó em đã rất sợ, sợ bản thân sẽ chết, sẽ không được gặp thấy anh nữa. Sợ sau này anh sẽ không còn nhớ gì đến em."

“…"

Nam Phong cảm thấy dây dứt trong lòng. Bàn tay to lớn ôm trọn lấy cơ thể nhỏ bé đang run lên vì sợ hãi. Thật may mắn là anh đã đến kịp, nếu không sẽ không còn được ôm như thế này nữa.

Thiên sứ nhỏ bé trong lòng anh, đừng bao giờ bỏ rơi anh ở nơi lạnh lẽo này.

Nam Phong khẽ thì thầm bên tai:

“Tại sao không nghe điện thoại của anh?”



“Sau này đừng làm như thế nữa.”

“Anh sẽ lo chết mất.”

Tử Đằng nghẹn ngào.

“Xin lỗi, em xin lỗi.”

Giây phút được anh kéo ra khỏi bóng tối u ám, cô thật sự đã xem anh là người quan trọng. Nguồn ánh sáng duy nhất trong con người cô.

Xin thời gian đừng bắt cô phải rời xa anh ấy. Cô thật sự rất sợ phải mất đi người đàn ông này. Hãy để anh cùng cô hòa quyện làm một có được không?

….

Sau khi xuống núi, Nam Phong đã trực tiếp đưa cô đến khách sạn gần đó. Cả đêm cô sốt rất cao vì ngâm nước quá lâu. Nam Phong phải chạy đi chạy lại lau người giúp cô hạ nhiệt. Thấy cô sốt lòng anh cũng nóng rang như lửa đốt. Nếu có thể anh nguyện là người nằm ở đó thay cô.

Nửa đêm, Tử Đằng mơ màng tỉnh dậy. Cơ thể cô cũng hạ sốt hẳn. Đột nhiên, cô nhận ra tay mình có thứ gì đó ấm áp nắm lấy. Bất giác quay đầu lại thì nhìn thấy Nam Phong.

Có lẽ, anh đã mệt mà ngủ thiếp đi vì chăm sóc cô.

Tử Đằng khẽ lay nhẹ tay Nam Phong khiến anh giật mình tỉnh giấc. Bàn tay vẫn không buông cô ra.

“Em tỉnh rồi à. Còn nóng không?”

Nam Phong giơ tay mình lên đo nhiệt độ giúp cô. Anh nhẹ lòng khi cô đã tốt hơn.

Tử Đằng nhích người qua một bên để anh nằm.

“Lên đây đi.”

Anh có hơi ngạc nhiên nhưng trêu chọc nói:

“Anh lên thật đấy.”



Nam Phong cố ý quan sát biểu hiện trên mặt cô mọi thứ điều không thay đổi. Anh khẽ cười, ngồi dậy, trèo lên giường, nằm sát bên cạnh cô. Dường như vẫn chưa đủ, anh nhủi đầu vào cổ ôm ngửi lấy mùi thơm quen thuộc, một vòng tay đã đủ ôm trọn lấy cơ thể cô.

Mới không bên cô vài ngày mà cảm giác cô đã ốm đi nhiều. Người phụ nữ này, nếu không ở bên cạnh cô vài ngày nữa chắc cơ thể cô chỉ còn lại bộ xương.

“Em ốm quá. Trở về nhà anh sẽ nấu nhiều món để tẩm bổ em.”

“Em mới không cần.”

“Vậy anh kể chuyện cho em nghe được không.”

“Trông nhạt nhẽo đấy. Nhưng mà anh cứ kể đi.”

“Câu chuyện này bắt đầu từ khi anh còn một cậu nhóc chưa biết suy nghĩ…”

Mười bảy năm về trước, anh và Lê Ly chính là yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên. Khi cả hai còn cùng nhau thề non hẹn biển. Tưởng rằng mối tình ấy chính là khắc cốt ghi tâm. Nhưng đến một ngày nọ, người con gái đó lại hỏi anh.

“Anh Phong ơi, khi phản bội sẽ là cảm giác thế nào?”

“Ờ, có thể là đau một chút rồi quên đi.”

“Là như thế hả anh.”

“Ừ.”

Nhưng khi anh nhận ra “đau một chút” ấy chính là đau đến chết đi sống lại. Đầu óc trở nên tê dại và chẳng còn nhận định được bản thân. Đó cũng là lúc người con gái đó rời xa anh. Trong nỗi đau thương ấy anh đã chọn cái chết để chấm dứt tất cả, nhưng ông trời không để anh toại nguyện. Nhưng cũng từ giây phút đó anh đã chọn cho mình một con đường mới, chính là vùi đầu vào những đồi trụy, sa đọa để phóng túng bản thân. Cuộc sống không một chút hạnh phúc thật sự đã trải qua suốt mười năm.

Rồi đến một ngày anh đã tìm được mục tiêu sống của đời mình, cô ấy đã quay trở về và kể cho anh nghe mọi chuyện năm đó chỉ là cô ấy bị gia đình anh ép buộc. Khi biết anh có cuộc sống mới cô ấy đã lựa chọn cái chết để kết liễu cuộc đời mình. Nhưng anh đã dang tay mình ra kéo cô ấy lại.

“Vậy bây giờ hai người là quan hệ gì?”

Nam Phong khép mắt mình lại, nhúi đầu vào cổ cô sâu hơn một chút nữa, vòng tay cũng thu nhỏ lại. Khẽ thì thầm:

“Một người lạ, không có quan hệ gì cả.”

Tử Đằng không đáp lại lời anh nhưng cô khẽ cười một cách kín đáo. Có lẽ đây chính là điều mà cô muốn nghe nhất trong câu chuyện anh vừa kể. Chỉ cần không còn quan hệ nữa thì cô mới có thể yên tâm chiếm giữ lấy trái tim anh.