Hồi Ức Khảm Vào Mảnh Trăng Tàn

Chương 19: Tư cách Hai




Yến Thanh gạt bỏ đi sự kiêu ngạo ngày thường, khép nép đứng trước mặt Triều Duy, hai tay đưa trang phục cho hắn. Triều Duy liếc nhìn qua, gật đầu giữ lại. Lúc Yến Thanh đi lướt qua hắn, cố ý vấp ngã, nhào vào lòng hắn. Còn chưa đợi hắn lên tiếng, cô ta đã vội vã quỳ sụp xuống, nước mắt lưng tròng: “Thiếu gia, tôi không cố ý. Tôi không cố ý thật mà!”

Dáng vẻ trông yếu ớt, hèn mọn đến đáng thương.

Triều Duy khó chịu, sự ấm áp trong mắt đã biến đâu mất tăm. Hắn tóm cổ cô ta, trừng mắt: “Đi đứng cũng không xong còn bày đặt làm nữ hầu cái gì. Biến!”

Quản gia Lý vội tiến lên xoa dịu tình hình: “Thiếu gia đừng nóng giận. Yến Thanh bình thường làm việc rất quy củ, chắc mấy hôm nay thi nên hơi mệt mỏi…”

“Đổ thừa à? Vi Nhi, lên đây. Nhìn Vi Nhi của tôi xem, đi đứng vững vàng không xiêu vẹo kia kìa!”

Bị gọi đích danh, Thước Vi Nhi không tình nguyện mà tiến lên, đưa cho hắn bộ đồ màu hồng.

Cả phòng: ...

Quản gia Lý là người đầu tiên phản ứng: “Thước Vi Nhi, cô chọn cái gì vậy? Sao lại đưa màu hồng cho nhị thiếu gia?”

Những người khác cũng gật gù. Trong mắt họ, người như thiếu gia phải chọn tông màu trầm một chút mới đúng, mà cho dù có chọn màu sáng thì cũng không nên là màu hồng! Da của thiếu gia… khụ… không được trắng lắm. Chọn màu này sẽ trông quê mùa!

“Là anh ta nói thích màu sáng cơ mà.”

Thước Vi Nhi đương nhiên biết mình không nên chọn màu hồng, nhưng cô ghét hắn, muốn nhân cơ hội này chơi hắn một vố. Triều Duy nhìn chằm chằm bộ trang phục, sau đó trước mặt mọi người, tươi cười xoa đầu cô: “Anh rất thích bộ đồ này. Giữ lại!”

Cả phòng: …

Thế này… thế này là thiên vị quá rồi đấy!



Yến Thanh siết tay thành nắm đấm, tức đến mức thở không ra hơi. Tại sao chuyện tốt lại cho Thước Vi Nhi hưởng cơ chứ? Tại sao cô ta thì bị mắng không chút mặt mũi trong khi Vi Nhi lại được yêu chiều?

Quản gia Lý quăng cho Yến Thanh ánh mắt cảnh cáo, muốn cô ta không được nóng vội mà hỏng việc. Yến Thanh khổ sở kìm nén, không muốn nhìn Thước Vi Nhi thêm nữa.

“Tôi tuyên bố, vòng này, Vi Nhi của tôi hạng Nhất.”

Triều Duy dõng dạc cất lời. Những nữ hầu khác không vui cũng chỉ có thể tuân theo, ở nhà này hắn mới là chủ nhân. Hắn chỉ mèo nói là chó thì bọn họ cũng phải gật gù đồng ý. Chỉ ghen tỵ với Thước Vi Nhi, đúng là tốt số mà!

Nhờ có sự thiên vị không thèm che giấu của Triều Duy, cô nghiễm nhiên đứng Nhất ở vòng thi này. Triều Duy còn sẵn lòng mặc trang phục màu hồng phô trương kia đến bên cạnh cô. Thước Vi Nhi nhíu mày ghét bỏ: “Ban ngày ban mặt, đứng sát thế làm gì?”

Hắn cười rõ lưu manh: “Thế ban đêm thì sát bên em được không?”

Cô đẩy hắn sang một bên: “Cút!”

Triều Duy đứng tại chỗ cười ngờ nghệch không khác gì tên ngốc.

*

Yến Thanh chính thức liệt kê Thước Vi Nhi vào hàng ngũ đối thủ nặng ký. Cô ta ấm ức nói với Lý Chiêu Hoa: “Con khốn đấy, tự dưng giở chứng tham gia kỳ thi làm quái gì không biết!”

“Bình tĩnh. Cháu càng tức giận thì càng rối trí mà thôi.”

“Cháu không bình tĩnh nổi ấy! Bây giờ Thước Vi Nhi đạt hạng Nhất một lần. Đứa không có tài cán gì như cô ta, vậy mà cũng bò được tới vòng này.”

Lý Chiêu Hoa thản nhiên ăn bánh uống trà, nhìn đứa cháu gái hiếu thắng đang đi qua đi lại chóng hết cả mặt: “Cháu cũng biết nó không tài cán mà. Yên tâm! Mới chỉ đạt tư cách Ba thôi. Vòng tiếp theo quyết định tư cách Hai, liên quan đến tri thức đấy.”

“Biết đâu nó còn mưu kế nào thì sao?”



Bà cười: “Mưu kế gì chứ? Ta đã hỏi rồi, nó chỉ mới tốt nghiệp cấp Ba. Lại còn là trường cấp Ba hạng bét nữa. Một đứa như thế thì tài trí tới đâu?!”

Hai người họ thản nhiên bàn tán mà không hay biết giữa màn đêm đen kịt ngoài kia, Thước Vi Nhi treo người bên cửa sổ, nghe rõ từng lời. Đúng là nguyên thân học vấn không cao, nhưng linh hồn thì khác.

Ở tổ chức, chỉ đánh đấm tàn sát thôi là không đủ, phải có học vấn xuất sắc mới được cất nhắc đào tạo thành sát thủ. Cô thông minh từ bé, IQ cao vượt trội, học vượt từ bé, mười bảy tuổi đã vào Đại học trọng điểm chuyên ngành Máy tính. Thậm chí còn bá đạo đến mức ngày cắp sách lên giảng đường, đêm về xách dao đi ám sát.

Thước Vi Nhi cảm thấy thú vị, cô thật sự trông chờ thời điểm mấy người này há mồm ngạc nhiên vì tài trí của mình.

Vòng thi thứ tư bắt đầu trong sự lo lắng phập phồng của mọi người. Vòng này chỉ chọn ra năm người, Yến Thanh có quản gia Lý, Thước Vi Nhi có nhị thiếu gia chống lưng, mấy người khác phải đánh nhau sứt đầu mẻ trán để tranh ba suất còn lại.

Ban đầu, Thước Vi Nhi còn ngỡ sẽ thi gì đó đao to búa lớn lắm, nào ngờ chỉ là bài test IQ mà cô nhắm mắt cũng có thể làm trúng phóc. Thấy cô bật cười trào phúng, Yến Thanh ghét bỏ trừng mắt: “Làm không được thì cứ nói thẳng, ra vẻ cái gì?”

Cô nhếch mép: “Yến Thanh, chúng ta thử cá cược xem?”

“Cá cái gì?”

“Nếu kết quả IQ của tôi dưới 150 thì tôi sẽ rút lui khỏi cuộc thi ngay lập tức.”

Mọi người hít một hơi thật sâu. Chơi thế này cũng liều quá rồi!

“Đổi lại, nếu kết quả của tôi trên 150, thì cô phải rút lui khỏi cuộc thi. Thế nào?”

Yến Thanh cười mỉa: “Được. Cá thì cá! Tới đó cô đừng có khóc lóc ăn vạ là được!”

“Ai nuốt lời thì làm chó!”