Hồi Ức Khảm Vào Mảnh Trăng Tàn

Chương 30: Nhìn thấu




“Vậy thì tốt. Tôi vẫn chưa sắp xếp được quản gia, trong thời gian này em tạm thời quản lý đi.”

“Vâng.”

Triều Lâm sải bước đi về phòng. Cô nhìn bóng dáng anh khuất ngoài hành lang rồi mới dám thở phào nhẹ nhõm.

Không hiểu sao cô có linh cảm anh đã phát hiện điều gì đó.

Trực giác của sát thủ luôn rất nhạy bén, cô không vội vàng phủ định suy nghĩ kia. Trước mắt không thể hành động lỗ mãng, phải lấy được lòng tin của Triều Lâm trước.

Thước Vi Nhi cả đêm bất an, không cách nào chìm vào giấc ngủ. Hậu quả là sáng hôm sau, cô vừa pha cà phê vừa ngáp ngắn ngáp dài.

Cô tưởng mình thức sớm lắm rồi, không ngờ lúc bày biện bữa sáng liền thấy Triều Lâm chạy bộ quay về.

Hai người cứ thế đứng nhìn nhau mấy giây.

Thước Vi Nhi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: “Thiếu gia, bữa sáng đã chuẩn bị xong.”

“Ừ.”

So với tên Triều Duy kia, cô cảm thấy anh mới là người khó đối phó nhất. Cô không thể nắm bắt anh, nhưng lại luôn có cảm giác anh nhìn thấu mình.

Khó trách kế hoạch ám sát lần đó lại thất bại. Nếu anh thật sự là Dạ Phong, cẩn trọng đối phó còn chưa nắm chắc phần thắng, huống hồ cô lại hành động hấp tấp như thế.

Cô thỏ thẻ lên tiếng: “Thiếu gia, lần sau có cần tôi thức sớm hơn không?”

Triều Duy có lối sống không lành mạnh, hắn ta là kiểu hoạt động về đêm. Tối nào cũng thức đến khuya lơ khuya lắc, sáng thì ngủ bất tỉnh nhân sự nên người hầu trong nhà đều chuẩn bị tươm tất đâu vào đó hắn mới thức dậy.



Triều Lâm trái lại sống quy củ hơn, kiệm lời, không cần quát mắng vẫn dư sức khiến những người xung quanh răm rắp nghe theo.

Một người đàn ông như vậy sẽ có nhược điểm gì?

Tất cả đàn ông trên đời đều khó bước qua ải mỹ nhân. Nhưng mà người đẹp cũng có năm bảy loại, Triều Lâm sẽ hứng thú với kiểu phụ nữ như nào đây?

“Không cần đâu.”

“Vâng.”

“Tuổi còn nhỏ, ngủ nhiều chút cho phát triển.”

Triều Lâm cười với cô. Một cô nhóc mười chín tuổi mà học đòi tính kế anh? Cô đang nghĩ gì, anh dùng đầu gối cũng có thể đoán trúng.

Bên cạnh anh không thiếu những người phụ nữ tâm tư quá sâu, bọn họ có muôn ngàn cách để tiếp cận anh, nhưng điểm tương đồng là đều cùng chung một mục đích.

Các cô ấy muốn trở thành vợ của anh. Hay nói đúng hơn là muốn trở thành phu nhân của Triều gia.

Nhưng anh luôn cảm thấy Thước Vi Nhi không đơn thuần muốn quyến rũ anh. Bởi ánh mắt cô mỗi lần nhìn anh đều ẩn chứa một nỗi oán hận sâu sắc.

Thú thật, anh đắc tội rất nhiều người nên cũng chẳng có gì bất ngờ nếu Thước Vi Nhi tiếp cận để trả thù anh.

Chỉ cần một câu nói, ngày mai trên đời này sẽ không còn “Thước Vi Nhi” nữa. Song, ma xui quỷ khiến, anh lại mềm lòng trước cô. Sự mềm lòng khiến chính anh cũng phải giật mình. Rõ ràng Thước Vi Nhi không phải cô gái xinh đẹp, từ dáng người đến khuôn mặt đều quá đỗi tầm thường, xuất thân không tốt nhưng từ giây phút chạm mặt nhau ở quán bar, anh như bị bỏ bùa luôn nhớ đến cô.

Khi đó cô bị người ta chuốc thuốc, cả người ôm chặt lấy anh không buông, nếu không phải anh tỉnh táo thì có lẽ bọn họ đã xảy ra…

Triều Lâm lắc đầu, anh đang nghĩ cái quái gì vậy chứ? Cô năm nay mới mười chín tuổi, còn anh đã hai mươi chín tuổi rồi. Sao lại có suy nghĩ đen tối với một cô nhóc mới lớn như thế?

Thước Vi Nhi theo phản xạ nhìn xuống cơ thể mình. Tay chân gầy đét, vòng một lép kẹp, vòng ba cũng mờ mịt chẳng thấy gì, đúng là cần “phát triển” hơn nữa. Cô trộm nghĩ lẽ nào gu của Triều Lâm là kiểu phụ nữ gợi cảm, ba vòng bốc lửa?



Nếu thế thật thì cơ hội tiếp cận anh bị giảm một nửa rồi. Thân thể này trời sinh ốm yếu, muốn phát dục thành cô nàng nóng bỏng thì chỉ có cách chờ… đầu thai kiếp sau mà thôi.

Nghĩ đến đây cô không khỏi ủ rũ, xị mặt ra.

“Vâng, tôi biết rồi.”

Xong bữa sáng, Triều Lâm lại trở về phòng. Cô thu dọn bàn ăn, vẫn thẫn thờ vì câu nói của anh. Biết thế lúc trước cô cứ dùng thân phận Thương Linh, đến quyến rũ anh rồi cho một nhát ngay vòm họng có phải là nhanh gọn hơn không.

Triều Lâm đi đến công ty, lúc bước ngang qua Thước Vi Nhi nhìn cổ tay cô có vết bỏng không nhịn được mà lên tiếng: “Nếu trong nhà có người bị thương thì cứ liên hệ bác sĩ tư nhân của tôi. Số điện thoại có trong sổ danh bạ.”

“Vâng.”

Thấy cô không có ý định liên hệ, anh thở dài chủ động nhấc máy gọi cho đối phương: “Phiền ông đến nhà tôi một chuyến.”

“Không, tôi không bị thương.”

“Là người hầu ở nhà bị bỏng.”

Thước Vi Nhi theo phản xạ nhìn xuống tay mình, đây là do buổi sáng cô bất cẩn làm bỏng tay. Thật ra cũng không đau lắm, cô đã rửa qua bằng nước lạnh rồi. Nhưng do da thịt của nguyên thân mỏng manh nên nhìn quả thật hơi đáng sợ.

“Thiếu gia…” Cô vừa mở miệng đã bị anh lên tiếng cắt lời: “Lúc làm việc thì phải chú tâm. Nếu không, người thiệt thòi chỉ có chính bản thân mà thôi!”

“Vâng.”

Sao cô luôn có cảm giác những lời anh nói vô cùng thâm sâu, nghe vậy nhưng ý tứ không phải vậy nhỉ?

Cảm giác bồn chồn, không rõ đối thủ đang tính toán gì khiến cô cực kỳ khó chịu. Xem ra Triều Lâm đúng là khắc tinh của cô rồi!