Chu Hoài Sinh lại bị bảo vệ chặn lại, thấy thùng giao đồ ăn của anh trống rỗng, bảo vệ không cho anh vào.
Chu Hoài Sinh hết cách, khó xử đành phải gọi lại cho Lâm Tri Dịch, lần này Lâm Tri Dịch nhanh chóng trả lời điện thoại, cậu giúp Chu Hoài Sinh giải thích với bảo vệ, nhân viên bảo vệ mới để Chu Hoài Sinh vào.
Trí nhớ của Chu Hoài Sinh rất tốt, chỉ mất vài phút là đã tìm được nhà Lâm Tri Dịch, đậu xe sang một bên, cởi mũ bảo hiểm và găng tay đi lên, ngoài cửa có chuông cửa, anh ấn hai lần, rất nhanh, máy liên lạc video bật lên, khuôn mặt Quyển Quyển hiện ra, bé vui sướng reo lên: “Cha, cha đến rồi!”
“Con nhờ chú mở cửa cho cha.”
“Chú dạy con rồi.” Quyển Quyển kiêu ngạo nói.
Quyển Quyển leo lên chiếc ghế nhỏ mà Lâm Tri Dịch đã để sẵn cho bé, đưa tay ấn nút màu đỏ, hệ thống lập tức nghe thấy tiếng cửa mở, Quyển Quyển đang vội vàng đi đón cha mình, Lâm Tri Dịch ôm lấy thằng bé, hai người đợi ở phòng khách, Lâm Tri Dịch bất lực nhéo nhéo mũi Quyển Quyển, lẩm bẩm: “Nói con ngốc mà con không chịu nhận, đã nói với con là không được nói rồi.”
Quyển Quyển không hiểu Lâm Tri Dịch nói gì, lại bởi vì được gặp cha, ngốc ngốc cười với với Lâm Tri Dịch, Lâm Tri Dịch thấy bé thật đáng yêu nên cúi đầu hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, Quyển Quyển có vẻ đã bị Lâm Tri Dịch vỗ béo gần đây, khuôn mặt nhỏ nhắn giống như bánh mochi đào trắng mềm mại.
Một lúc sau, có tiếng gõ cửa, Lâm Tri Dịch vốn định đợi thêm vài phút nữa, nhưng Quyển Quyển nóng lòng đến mức suýt nhảy ra khỏi vòng tay cậu, cậu đành phải giữ vẻ mặt nghiêm túc, cầm lấy tay nắm cửa rồi mở,
Chu Hoài Sinh đứng ở bên ngoài, bởi vì ban đêm trời mưa còn có tuyết rơi, đồng phục giao hàng của anh phần lớn đều ướt, trên lông mi vẫn còn đọng tuyết chưa tan, gió lạnh thổi vào, Lâm Tri Dịch quay người hắt hơi, Chu Hoài Sinh lập tức bước vào, đóng cửa lại..
Cậu ngồi trên ghế sofa ôm Quyển Quyển, cầm điều khiển từ xa chỉnh kênh, cố ý hỏi: “Anh đến đây làm gì?”
Chu Hoài Sinh đứng trên thảm chùi chân không dám cử động vì sợ làm bẩn sàn nhà: “Cậu Lâm, tôi... tôi đến đưa Quyển Quyển về nhà.”
Lâm Tri Dịch liếc nhìn anh, giọng nhàn nhã nói: “Dây đeo đâu? Áo mưa đâu? Không có gì hết, anh định bỏ Quyển Quyển vào hộp giao đồ ăn rồi mang về nhà à?”
Quyển Quyển ôm chiếc cốc gấu nhỏ chạy tới đưa cho Chu Hoài Sinh: “Cha, uống sữa.”
Chu Hoài Sinh ngồi xổm xuống, cầm lấy chiếc cốc, suy nghĩ nhiều cách để mang Quyển Quyển về, nhưng đều có vẻ bất khả thi vì thời tiết và nhiệt độ xấu, anh đi quá vội, không suy nghĩ kỹ.
“Khăn tắm, bàn chải đánh răng, đồ ngủ của Quyển...”
“Mua xong lâu rồi.”
“Còn thuốc chữa bệnh hen suyễn của thằng bé.”
“Mang tới đây luôn rồi.” Lâm Tri Dịch nhìn TV, như đã chuẩn bị xong từ lâu.
Chu Hoài Sinh không còn gì để nói, lúc đứng dậy, đầu gối có chút đau, anh xoa xoa hai cái mới đứng dậy, cúi đầu nhìn Quyển Quyển, lại nhìn Lâm Tri Dịch, đành nói: “Cậu Lâm, vậy đêm nay làm phiền cậu chăm sóc cho Quyển Quyển, ngày mai tôi sẽ đến đón thằng bé.”
Lâm Tri Dịch lập tức đứng dậy, cau mày nói: “Bên ngoài thời tiết tệ như vậy, anh còn muốn quay về?”
Chu Hoài Sinh có chút ngơ ngác, anh không hiểu Lâm Tri Dịch có ý gì, anh cho rằng buổi trưa sau khi anh nói như vậy, Lâm Tri Dịch sẽ hận anh đến chết, sẽ không còn chút thiện cảm nào với anh.
“Quyển Quyển nói tối nay bé muốn ngủ ở đây với anh, phải không Quyển Quyển?”
Quyển Quyển nghĩ đến chiếc xích đu và cầu trượt mà Lâm Tri Dịch mua cho mình, nhanh chóng gật đầu.
Chu Hoài Sinh vẫn không muốn phá lệ, anh biết mình rõ bản thân mình, nghĩ một lúc vẫn quyết định về nhà, nhưng khi vừa quay người lại, đầu gối anh như bị đột nhiên bị kim đâm, lại như bị ai đó đá từ phía sau, chân mất khống chế, cả người loạng choạng về phía trước hai bước, may mà anh kịp thời nắm lấy tay nắm cửa mới có thể đứng vững được.
Lâm Tri Dịch vội vàng chạy tới, dừng lại cách cửa một hai mét: “Anh bị sao vậy?”
“Tôi không sao.”
Lâm Tri Dịch nhìn kỹ đầu gối của Chu Hoài Sinh, “Hôm nay trời mưa, khớp xương của anh bị đau phải không?”
“Không sao đâu, không có vấn đề gì.”
“Chu Hoài Sinh, anh cứ kiếm tiền bạt mạng như vậy, hủy hoại thân thể của mình, tương lai có chuyện gì thì Quyển Quyển sẽ là người phải gánh chịu.”
Những lời này khiến Chu Hoài Sinh lập tức cứng đờ, như bị đâm vào chỗ đau, anh rút tay ra khỏi nắm cửa, chậm rãi quay người.
“Tối nay anh có thể ngủ ở đây. Trên lầu có phòng dành cho khách.” Lâm Tri Dịch quay người lấy ra một chiếc túi, đặt ở hiên nhà, “Bên trong có quần áo để thay.”
Chu Hoài Sinh tiến thoái lưỡng nan, cuối cùng bị đánh bại bởi ánh mắt mong đợi của Quyển Quyển, anh cởi giày, thay dép lê ở tủ đựng giày dép, cởi quần áo giao hàng và miếng đệm đầu gối rồi đặt lên tấm thảm chùi chân.
Lâm Tri Dịch chỉ lên lầu nói: “Phòng trong cùng là phòng dành cho khách.”
“Được rồi, cảm ơn.”
Sau khi Quyển Quyển uống sữa xong, Lâm Tri Dịch bế bé đi tắm, Lâm Tri Dịch xả nước đầy bồn tắm cho bé, bảo bé ngồi vào, Chu Hoài Sinh từ phía sau đi vào, xắn tay áo lên nói: “Để tôi làm cho. “
“Không cần.”
Lâm Tri Dịch thả đồ chơi xuống nước, Quyển Quyển đột nhiên bị bao vây bởi những con vịt vàng và rùa nhỏ, chơi rất vui, Lâm Tri Dịch ngồi bên bồn tắm nhìn Quyển Quyển. Chu Hoài Sinh đứng ở phía xa, lặng lẽ nhìn hai người.
Tắm rửa xong, Chu Hoài Sinh mặc quần áo cho Quyển Quyển. Lâm Tri Dịch cũng bị ướt nên cậu đã trở về phòng tắm rửa, khi ra ngoài lần nữa, đồ ăn nhẹ và đồ chơi chất đầy trên bàn cà phê trong phòng khách, còn rau củ quả để đầy trong bồn rửa đều được Chu Hoài Sinh dọn dẹp xong xuôi, Lâm Tri Dịch đi tới mở tủ lạnh ra, chiếc tủ lạnh hai cửa vốn trống rỗng giờ đây chất đầy các loại đồ ăn, còn thịt thì để trong ngăn đá.
Lâm Tri Dịch khá hài lòng, cậu đi đến phòng trẻ em, thấy cửa đóng, cậu nghĩ Chu Hoài Sinh và Quyển Quyển hẳn là đang ở trong phòng, nên cậu nghĩ đến việc đến phòng cho khách để xả nước cho bồn tắm trong đó trước.
Cậu biết Chu Hoài Sinh không biết sẽ phải tắm rửa thế nào.
Lâm Tri Dịch đi vào phòng cho khách, mở cửa phòng tắm, Chu Hoài Sinh vừa mới cởi áo trên xong, quay đầu lại, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Lâm Tri Dịch ở ngoài cửa.
“...”
Lâm Tri Dịch đóng sầm cửa lại, lao đến phòng Quyển Quyển rồi vùi mặt vào cơ thể Quyển Quyển, che giấu nhịp tim của mình. Quyển Quyển đặt đồ chơi xuống, chạm vào tai Lâm Tri Dịch, hỏi: “Chú ơi, sao tai chú đỏ dạ?”
Lâm Tri Dịch không đáp lại.
Chu Hoài Sinh chưa từng tập thể hình nên đương nhiên không có cơ bắp theo tiêu chuẩn, nhưng anh lại có bờ vai và lưng khỏe nhờ rèn luyện thể lực, cùng với chiều cao 185 và tỷ lệ trên dưới cân đối, tổng thể nhìn rất khoẻ khoắn. Anh thường mặc quần áo cotton dày cộp, màu sắc buồn tẻ, nhàm chán, ai mà ngờ được Chu Hoài Sinh sau khi cởi quần áo lại trông như thế.
Lâm Tri Dịch ngẩng đầu, nghĩ thầm: Tại sao mình phải xấu hổ? Đỉnh Thắng đã mời nhiều người nổi tiếng đến dự tiệc thường niên, có chàng đẹp trai nào mà cậu chưa từng thấy? Hồi còn đi học, cậu còn từng nhận được một đống thư tình, cho dù hot boy Alpha nổi tiếng toàn trường tỏ tình với cậu cậu cũng không đồng ý. Vẻ ngoài của Chu Hoài Sinh rất bình thường, có thể coi là ngay thẳng, dáng người cũng... cũng như vậy, Lâm Tri Dịch không hiểu tại sao mình lại ngượng ngùng.
Nhất định là bởi vì Quyển Quyển.
Bởi vì bọn họ có một đứa con.
Nghĩ đến bé con, tai Lâm Tri Dịch lại ù đi, con cũng đã sinh rồi, những gì không nên thấy cũng đã thấy hết, không nên làm cũng đã làm hết rồi sao?! Cho nên vừa rồi Chu Hoài Sinh mới bình tĩnh như vậy!
Quyển Quyển ôm Lâm Tri Dịch, “Chú, sao mặt chú nóng vậy ạ? Chú, chú bị ốm ạ?”
“Chú không bị bệnh, Quyển Quyển đừng lo,“ Lâm Tri Dịch cố gắng bình tĩnh lại, cậu ôm Quyển Quyển vào lòng, hỏi với vẻ mặt bình tĩnh, “Hôm nay Quyển Quyển có muốn ngủ một mình không?”
“Muốn cha,“ Quyển Quyển vỗ nhẹ vào chăn nói: “Giường êm lắm.”
“Cha con không thể ngủ trong giường nhỏ của con được.”
Quyển Quyển lo lắng hỏi: “Vậy nên làm sao ạ?”
“Vậy chú nói ba con đến đây cùng con được không?”
Quyển Quyển gật đầu.
“Hôm nay Quyển Quyển phải ngoan ngoãn ngủ sớm một chút. Hôm nay cha con đi làm rất mệt, con có biết không?”
“Dạ.” Quyển Quyển đồng ý ngay lập tức,
Lâm Tri Dịch rời khỏi phòng trẻ em, cậu đi đến cửa phòng tắm của Chu Hoài Sinh, gõ cửa, tiếng nước bên trong dừng lại, Lâm Tri Dịch nói: “Sau khi tắm xong thì anh đến phòng Quyển Quyển một lúc.”
“Được.” Chu Hoài Sinh trả lời.
Lâm Tri Dịch nằm trên giường, cảm thấy toàn thân nóng bừng, vào bếp rót một cốc nước lạnh, uống hết rồi quay lại giường, nhưng vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.
Cậu lắc đầu, cố gắng xoá cảnh vừa rồi, lại nghĩ đến mấy lời ác ý của Chu Hoài Sinh lúc trưa. Chu Hoài Sinh nói, có ý nghĩa gì sao?
Phải, chẳng có ý nghĩa gì.
Biết Chu Hoài Sinh không phải người xấu thì sao? Giữa họ chẳng có kết quả gì, đó chỉ là trò đùa của số phận. Một tai nạn đã đẩy hai người vốn không liên quan đến nhau lại gần nhau, gây ra nhiều sự kiện không cần thiết, ngoại trừ Quyển Quyển là món quà bất ngờ, những chuyện còn lại đối với Lâm Tri Dịch đều là những cú sốc, đúng như Chu Hoài Sinh đã nói, không cần phải làm mọi chuyện rối rắm thêm.
Nhưng thân thể của cậu lại rất nóng, không thể khống chế bản thân mình mà cứ nghĩ đến.
Chu Hoài Sinh ngày hôm đó không có lợi dụng người khác, anh chỉ là uống say mà thôi, Lâm Tri Dịch nghĩ, vậy chẳng lẽ cậu đã chấp nhận mọi hành động ngày hôm đó của Chu Hoài Sinh sao? Cậu không hề phản kháng hay chán ghét, thậm chí sau khi mang thai, cậu còn hào hứng viết một tờ giấy bằng bút đỏ bắt Chu Hoài Sinh chịu trách nhiệm.
Thích đến như vậy sao?
Chu Hoài Sinh cuối cùng cũng dỗ được Quyển Quyển ngủ, đắp chăn cho bé, tắt đèn, rón rén ra khỏi phòng trẻ em, phòng của Lâm Tri Dịch ở cạnh phòng trẻ em, Chu Hoài Sinh muốn đi tới nói một tiếng với Lâm Tri Dịch. Cửa phòng của Lâm Tri Dịch không không đóng, anh liếc qua là có thể nhìn thấy Lâm Tri Dịch đang cuộn tròn trong chăn.
Anh đã quá quen thuộc với hình ảnh này.
Không có thuốc ức chế và pheromone để xoa dịu, Lâm Tri Dịch phải trải qua kỳ động dục đau đớn hàng tháng.
Anh bước vào, Lâm Tri Dịch vừa mới tỉnh dậy sau cơn nóng lạnh tra tấn, không để ý đến tiếng bước chân, thò tay vào ngăn kéo đầu giường lục lọi tìm thuốc ức chế dạng uống. Đã gần cuối năm, lượng thuốc cậu đang trữ cũng đã gần hết. Lâm Tri Dịch lục lọi khắp nơi chỉ tìm được một bình duy nhất, vừa cầm trên tay, khóe mắt đã nhìn thấy Chu Hoài Sinh đi tới.
Cậu ngơ ngác mà nhìn, luôn cảm thấy cảnh tượng này thật quen thuộc, giống như rất lâu trước kia, mỗi khi cậu khó chịu, Chu Hoài Sinh cũng đi đến với đôi mắt chứa đầy sự đau lòng
“A Hoài...” Trong đầu vang lên một tiếng.
Tay chợt buông lỏng, chai thủy tinh liền trượt xuống, phát ra âm thanh vỡ vụn chói tai, lọ thuốc màu nâu sẫm rơi vãi trên sàn nhà.
Cậu liên tục bị đẩy qua đẩy lại giữa hiện thực và ảo ảnh, mãi cho đến khi Chu Hoài Sinh đến gần cậu mới tìm được điểm tựa.
Cậu nói: “Lạnh quá.”
Nhưng người của Chu Hoài Sinh lại thật ấm áp, Lâm Tri Dịch liền xốc chăn lên ôm lấy anh.