Hôm Nào Cũng Muốn Trộm Nhóc Con Omega

Chương 38: Anh muốn em, Tri Dịch (1)




Chu Hoài Sinh cảm thấy mình thật vô dụng, rõ ràng là chỉ cần hai câu nói là có thể nói rõ sự việc, rõ ràng chỉ cần nói ra những điều không vui trong lòng là mọi chuyện đã được giải quyết, việc đơn giản như vậy, vậy mà anh lại không làm được.

Anh biết Lâm Tri Dịch không phải là không có tình cảm đối với anh, năm đó là yêu, bây giờ cũng có tình ý, nhưng tại sao anh lại không thể nói ra miệng được?

Chu Hoài Sinh thật muốn tát mình một cái.

Anh thật là một người mâu thuẫn và ích kỷ nhất trên thế giới này, anh vừa nghĩ rằng dù sao cả đời này anh cũng sẽ ở bên Lâm Tri Dịch và con cái, Lâm Tri Dịch cần anh thì anh sẽ ở bên, không cần thì anh sẽ đứng từ xa mà nhìn, chỉ thế thôi, không có ý định gì khác, nhưng anh lại ghen tuông điên cuồng vì vài câu nói của Lâm Tri Dịch.

Làm sao anh có thể độc chiếm Lâm Tri Dịch? Thế giới của Lâm Tri Dịch rộng lớn như vậy, vòng giao tiếp lớn, tiếp xúc toàn là người giàu sang quyền quý, Lâm Tri Dịch có tương lai rực rỡ, chỉ là tạm thời bị con cái níu chân mà thôi.

Như cậu đã nói trong điện thoại tối hôm đó, “đều là vì con.”

Chu Hoài Sinh vốn nghĩ rằng, anh sẽ đáp ứng tất cả yêu cầu của Lâm Tri Dịch, ở bên Lâm Tri Dịch, sau đó từ từ chờ đến khi Lâm Tri Dịch mất hứng thú, khi đó Quyển Quyển cũng đã lớn, anh sẽ không còn gì vướng bận.

Nhưng mấy ngày nay anh không thể kìm lòng mà hôn Lâm Tri Dịch, khi ngủ cũng ôm chặt Lâm Tri Dịch vào lòng, tất cả đều trái với ý định ban đầu của anh, anh càng ngày càng không thể kiểm soát bản thân, sao lại không thể kiểm soát được nhỉ?

“Anh..”” anh chưa bao giờ đưa ra yêu cầu gì với người khác.

Lâm Tri Dịch vẫn dùng ánh mắt lo lắng nhìn anh, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt anh, “A Hoài, nói ra đi, được không?”

Chu Hoài Sinh vừa định mở miệng thì đột nhiên nghe thấy tiếng khóc của Quyển Quyển từ phòng bên cạnh. Cả hai vội vàng tách ra, chạy đến phòng trẻ em. Quyển Quyển đang bám vào lan can giường, nước mắt lưng tròng gọi Lâm Tri Dịch, “Ba nhỏ, Quyển Quyển sợ.“. Ngôn Tình Hài

“Có chuyện gì vậy con?” Lâm Tri Dịch vội ôm con vào lòng.

“Con sợ, có quái vật.” Quyển Quyển nức nở nói.

“Không sao không sao, không có quái vật đâu, ba nhỏ ở đây rồi, Quyển Quyển đừng sợ.”

Quyển Quyển rất ít khi tỉnh dậy vào lúc ban đêm, Chu Hoài Sinh có nhiều kinh nghiệm hơn, đoán rằng: “Có thể là bộ phim hoạt hình em xem với con tối nay, khiến não con bị kích thích.”

Lâm Tri Dịch không yên tâm, bèn bế Quyển Quyển về phòng mình, ngồi trong chăn, để Quyển Quyển áp vào da mình, giải phóng pheromone, Quyển Quyển mới dần dần ổn định lại, tiếng khóc nhỏ đi nhiều, cuộn tròn như hạt đậu nhỏ trong vòng tay Lâm Tri Dịch, hít hít mũi, chỉ vài phút sau đã ngủ thiếp đi.

Chu Hoài Sinh ngồi bên cạnh giường nhìn, thấy bé con thở đều đặn trở lại, liền khẽ nói: “Bế con về giường nhỏ đi, khó khăn lắm mới tập được thói quen ngủ một mình.”

Lâm Tri Dịch không nỡ rời, “Để em ôm thêm chút nữa.”

Quyển Quyển có đường nét khuôn mặt giống với Lâm Tri Dịch, tinh xảo và xinh đẹp, chỉ có đôi mắt là giống Chu Hoài Sinh, rất dịu dàng. Dùng từ để miêu tả trẻ con thì là ngoan ngoãn, yên tĩnh. Thêm vào đó là hàng mi dài, khiến người ta càng thêm yêu mến. Lâm Tri Dịch vuốt tóc Quyển Quyển, nhìn mãi không chán.

“Em đang giải phóng pheromone à?” Chu Hoài Sinh đột nhiên hỏi.

“Ừm” Lâm Tri Dịch hơi nghiêng người, nghiêng đầu, để lộ sau cổ cho Chu Hoài Sinh, “Anh muốn xem không?”

Chu Hoài Sinh không ngửi được mùi, nên luôn tò mò. Anh chầm chậm đưa tay, thăm dò chạm vào xung quanh tuyến thể, chỗ đó rất nhạy cảm, Lâm Tri Dịch nhanh chóng có phản ứng, khuôn mặt trở nên không tự nhiên, Chu Hoài Sinh liền rút tay lại.

Cảm giác trống trải sau kích thích ngắn ngủi cần được xoa dịu, Lâm Tri Dịch mím môi, đưa Quyển Quyển cho Chu Hoài Sinh, nói: “Anh bế con về phòng đi.”

Cậu chăm chú nhìn Chu Hoài Sinh.

Từ lần đầu tiên Chu Hoài Sinh ngủ lại ở biệt thự, Lâm Tri Dịch đã biết rằng cậu có khao khát mạnh mẽ đối với cơ thể Chu Hoài Sinh, nhưng cậu không thích bản thân bị kích thích đến mức mất kiểm soát bởi tuyến thể nhạy cảm hay pheromone. Cậu hy vọng sự khao khát này hoàn toàn xuất phát từ chính con người Chu Hoài Sinh.



Phẫu thuật đánh dấu giả phải nhanh chóng được tiến hành.

Chu Hoài Sinh đón lấy đứa nhỏ đang ngủ say, ôm chắc chắn trong vòng tay, sau đó đưa về giường nhỏ trong phòng trẻ. Nhưng anh không quay lại phòng của Lâm Tri Dịch. Anh đứng một lúc trong hành lang, rồi nói với Lâm Tri Dịch: “Tri Dịch, anh đi tắm.”

Lâm Tri Dịch không trả lời, Chu Hoài Sinh vốn đã định quay đi, nhưng không kìm được mà bước vào phòng của Lâm Tri Dịch, quả nhiên, Lâm Tri Dịch đang ngồi bên giường chờ anh.

“Anh trốn gì đấy?”

Chu Hoài Sinh bước lại gần, “Không có.”

“Chu Hoài Sinh, sự kiên nhẫn của em chỉ còn ba phút, sau ba phút mà anh vẫn không nói thì em sẽ lập tức lột đồ anh, anh vừa sờ tuyến thể của em, làm em rất khó chịu, anh phải chịu trách nhiệm.”

Lâm Tri Dịch nhìn chằm chằm vào anh.

Chu Hoài Sinh lập tức cảm thấy khô miệng, anh kéo cổ áo, sắc mặt khó xử.

“Còn một phút rưỡi.”

“Tri Dịch...”

“Còn một phút.”

Lâm Tri Dịch đã bắt đầu cởi cúc áo của mình, làn da trắng nõn của cậu còn có dấu đỏ do ôm Quyển Quyển lúc nãy, chiếc dây chuyền có mặt Phật rẻ tiền trở nên rất chói mắt, nhiệt độ trong phòng đều tăng lên.

“Còn hai mươi giây.”

Chu Hoài Sinh bị dồn đến chân tường, cuối cùng cũng nói ra những lời đã kìm nén trong lòng. “Anh... anh lúc nấu cơm vô tình nghe thấy em gọi điện.”

Anh thậm chí còn không dám nhìn vào mắt Lâm Tri Dịch, lắp bắp nói: “Anh nghe em nói, nếu là alpha thì mọi chuyện đã dễ dàng hơn, còn nói rằng chỉ sợ ảnh hưởng đến đứa nhỏ. Xin lỗi, anh vốn định hỏi em tối nay ăn gì, không phải cố ý nghe lén điện thoại của em.”

Lâm Tri Dịch sững sờ, việc này khiến cậu có chút bất ngờ, nhưng nếu phải giải thích, Chu Hoài Sinh sẽ biết chuyện đánh dấu giả.

Không thể để anh ấy biết được.

Chu Hoài Sinh thấy Lâm Tri Dịch không nói gì, cũng có chút hoảng, “Anh không có ý gì khác, Tri Dịch, anh tôn trọng sự lựa chọn của em, anh chưa bao giờ nghĩ sẽ dùng con cái để ràng buộc em.”

Nghe vậy, Lâm Tri Dịch đang suy nghĩ để bịa lý do thì cảm thấy vừa tức vừa buồn cười, cậu lạnh lùng nhìn Chu Hoài Sinh, “Câu này nghe sao mà như trà xanh thế?”

“Trà xanh là gì?” Chu Hoài Sinh không hiểu.

“Là cần phải dạy dỗ.”

Lâm Tri Dịch nắm lấy cánh tay của Chu Hoài Sinh, kéo mạnh về phía mình, rồi nhân cơ hội lật người đè Chu Hoài Sinh xuống giường, hai tay cậu giữ chặt vai Chu Hoài Sinh, không cho anh đứng dậy, nghiêm giọng chất vấn: “Gì mà tôn trọng sự lựa chọn của em? Giờ em ra ngoài tìm một alpha để yêu đương kết hôn, anh cũng sẽ chân thành chúc phúc cho em, đúng không?”

Chu Hoài Sinh nhíu chặt mày, muốn nói lại thôi.

“Đỉnh Thắng đang mở rộng sang ngành dược phẩm, tối nay em nói chuyện điện thoại với một quản lý nghiên cứu của công ty dược phẩm. Họ đã phát triển ra một loại chất ức chế mạnh hơn, em hỏi anh ta liệu có tác dụng phụ không, anh ta nói có, vì vậy em mới nói, tại sao chỉ có omega phải dùng chất ức chế? Nếu dùng cho alpha thì mọi chuyện đã dễ dàng hơn. Câu đó là ý như vậy, em giải thích rõ ràng chưa?”

Tri Dịch nói dối không chớp mắt, tim không đập nhanh, ngược lại, sắc mặt của Chu Hoài Sinh từ trắng chuyển sang đỏ, ánh mắt trốn tránh.

“Còn về việc sợ ảnh hưởng đến con, là vì em muốn thử sử dụng chất ức chế mới này, nhưng sợ có tác dụng phụ, ảnh hưởng đến Quyển Quyển, anh hiểu chưa?”

Chu Hoài Sinh vội vàng nắm lấy tay Tri Dịch, ngăn cản, “Không được thử, đồ mới phát triển ra, không có đảm bảo an toàn, tuyệt đối không thể.”

“Vậy lúc em tới kỳ phát tình thì phải làm sao? Anh còn không chịu.”

“Anh... anh không có pheromone, anh không thể cho em sự an ủi như alpha.” Chu Hoài Sinh khó khăn nói ra điều khó nói nhất của mình.

“Em chưa từng cảm nhận sự an ủi của alpha, lấy đâu ra để so sánh?”



Chu Hoài Sinh sững sờ.

“Tại sao anh luôn nghĩ rằng em sẽ thích người khác? Xung quanh em có bao nhiêu alpha? Nếu em muốn được alpha an ủi, tại sao em lại phải chuốc thuốc anh rồi sinh con với anh? Bộ em rảnh lắm hả? Chu Hoài Sinh, tại sao anh không tin rằng em thực sự thích anh chứ?”

Hơi thở của Chu Hoài Sinh ngày càng gấp gáp.

“Còn nữa, anh vừa nói rằng anh chưa bao giờ nghĩ đến việc dùng con cái để ràng buộc em, sao lại có người ngốc như anh thế này? Rõ ràng là em dùng con cái để ràng buộc anh! Có phải anh ngoài miệng thì nói rằng sẽ ở bên em suốt đời, nhưng trong lòng đã lên kế hoạch sẵn, đợi đến khi em thích người khác thì anh sẽ rút lui ngay lập tức? Đừng có mà mơ, Chu Hoài Sinh, nếu một Quyển Quyển không đủ để ràng buộc anh, vậy thì chúng ta sinh thêm một đứa nữa.”

Lâm Tri Dịch cúi xuống hôn lên môi Chu Hoài Sinh, không cho anh cơ hội nói thêm bất cứ điều gì khiến cậu không hài lòng.

Trước đây, cậu thích nhất sự dịu dàng của Chu Hoài Sinh, nhưng giờ đây, cậu lại ghét nhất sự nhún nhường của anh.

Cậu đã không còn là Lâm Tri Dịch chỉ biết làm nũng như trước nữa, cậu đã từ một kẻ đáng thương mất trí trở thành một tổng giám đốc trị giá hàng tỷ. Chu Hoài Sinh cũng từ một người bảo vệ toàn năng trở thành một “bảo mẫu ăn nhờ ở đậu“.

Chu Hoài Sinh hiểu được nỗi thất vọng và sự tự ti trong lòng mình, Lâm Tri Dịch cũng hiểu, nhưng bản tính mạnh mẽ của cậu không cho phép mình tiếp tục kéo dài chuyện này thêm nữa.

Chu Hoài Sinh cần phải đối diện với nhu cầu của mình, ngừng tự trách, chấp nhận bản thân, quan tâm và yêu thương chính mình, nhưng quá trình này rất dài.

Lâm Tri Dịch không phải là nhà tâm lý học, dù đã nghe nhiều bài giảng nhưng vẫn cảm thấy mơ hồ, cậu chỉ muốn dùng cách trực tiếp nhất để nói với Chu Hoài Sinh rằng: em yêu anh.

Thiếu kinh nghiệm, thật ra Lâm Tri Dịch cũng không biết hôn thế nào, cậu chỉ cắn môi Chu Hoài Sinh một cách giận dữ, cho đến khi Chu Hoài Sinh đưa tay vuốt ve gáy cậu, cậu mới dần bình tĩnh lại. Nhưng cậu cũng không quên cởi áo Chu Hoài Sinh, Chu Hoài Sinh cũng không phản kháng, chiếc áo len dày nhanh chóng bị Lâm Tri Dịch lột ra.

Vừa định thực hiện ý đồ thì Chu Hoài Sinh đã lật ngược tình thế, khi Lâm Tri Dịch kịp nhận ra, tầm nhìn của cậu đã trở nên rõ ràng hơn, cậu thấy được cơ bắp trên vai và ngực của Chu Hoài Sinh, không nhịn được mà nuốt nước bọt.

Chu Hoài Sinh im lặng một lúc lâu mới mở lời, anh hạ quyết tâm, hít thở sâu, khó khăn nói: “Anh đang ghen, anh nghĩ sáng em ép anh hứa sẽ ở bên em cả đời, tối lại đi nói chuyện thân mật với alpha, anh rất ghen.”

Lâm Tri Dịch dùng ngón tay vuốt ve cằm của Chu Hoài Sinh, khích lệ nói: “Nói tiếp đi.”

“Nhưng là do anh nghe nhầm, nghe đoạn đối thoại không đầu không đuôi, rồi hiểu lầm em.”

Lâm Tri Dịch ngắt lời anh, “Không phải, em không muốn nghe anh xin lỗi, nói cho em biết, anh muốn gì?”

Chu Hoài Sinh im lặng một lúc, rồi nói từng chữ một, “Anh muốn ở bên em.”

Lâm Tri Dịch mỉm cười.

“Anh muốn không có một alpha nào xuất hiện bên cạnh em.”

Lâm Tri Dịch hỏi, “Còn gì nữa?”

“Anh muốn làm cho em hạnh phúc, cả về tinh thần lẫn thể xác.”

“Được.”

Lâm Tri Dịch không chút do dự, trong mắt vẫn còn ánh lên niềm vui.

Chu Hoài Sinh chưa từng cảm thấy sảng khoái như thế này. Lần đầu tiên anh nói “muốn” là khi anh khoảng bốn, năm tuổi, anh khóc, nói với dì rằng “Con muốn cha mẹ”, dì anh trả lời “Họ không còn nữa rồi“. Khi bảy tuổi, vào một đêm mưa bão, dì anh không thể đến nấu cơm cho anh, anh bị đói đến tỉnh, anh muốn ăn cơm, chỉ có thể tự mình xuống giường nhóm lửa. Lúc múc gạo từ thùng đổ vào nồi, chân anh không vững nên bị ngã, tay vô tình bám vào thứ gì đó để đỡ ngã, nhưng quên mất đó là cạnh nồi đang sôi, anh bị bỏng, lăn lộn trên sàn, để lại một vết sẹo cho đến tận bây giờ.

Từ nhỏ đến lớn, những lời yêu cầu của anh chưa bao giờ được đáp ứng, nhưng lần này Lâm Tri Dịch mỉm cười nói: “Được, còn muốn gì nữa không?”

Anh nhìn thấy chính mình trong đôi mắt của Lâm Tri Dịch.

Anh nói: “Anh muốn em, Tri Dịch.”

Lâm Tri Dịch dùng cơ thể để đáp lại anh.

Đèn phòng ngủ chính tắt một tiếng, căn phòng rơi vào bóng tối, ánh trăng chiếu lên sàn gỗ.

Đêm khuya, nhưng không tĩnh lặng.