Hôm Nào Sư Tôn Cũng Mất Trí Nhớ

Chương 2




Edit: Huyên

Beta: Hướng Vô Định

Thẩm Ly Thần Quân lại thu thêm đồ đệ nữa, chuyện này làm cả đám tiên quân sầu muốn vỡ đầu. Bọn họ lo ngày nào đó sau khi thức dậy lại nghe được tin tức “đồ đệ của Thần Quân lại nhập ma rồi.”

Thẩm Ly mặc kệ mấy tiểu tiên quân luôn thấp thỏm lo âu mấy chuyện vớ vẩn này. Y nhàn nhã đi đến một cái cây nào đó nghiêng người lên, quen thuộc nằm xuống vị trí cũ. Sau đó, tóc của y bị cuốn vào một cành cây mới nhú.

Thẩm Ly bực bội: “Mới mấy ngày không ngủ mà cái cây già này đã ra mầm non. Nhánh cây mọc tràn lan ở chỗ này rồi, A Giác đến tỉa lại đi.”

Dù cho y chỉ cần tâm niệm vừa động đã có thể giải quyết được chuyện này, nhưng lại nhất định phải sai sử tiểu đồ đệ nhu thuận.

Minh Giác đang luyện kiếm dưới tàng cây, nghe vậy ngẩng đầu lên ‘dạ’ một tiếng, sau đó thu kiếm để một bên, bước nhanh đến dưới tàng cây, đưa tay muốn bẻ nhánh cây đang làm phiền Thẩm Ly kia.

Nhưng tóc Thẩm Ly bị cuốn vào cành cây, y lại rất lười, thường thích dùng một sợi dây buộc lại tùy ý, trước mắt có một sợi cột không chặt, bị mắc vào nhánh cây.

Minh Giác cẩn thận từng li từng tí giúp y gỡ tóc ra.

Để tiện cho hắn gỡ, Thẩm Ly hơi ngước cổ lên, nhưng mới ngửa ra được mấy giây đã không nhịn được phàn nàn: “Ai nha, còn chưa xong nữa à?”

Minh Giác cũng chỉ có thể nhỏ giọng trấn an nói: “Sư tôn nhịn một chút, nhanh thôi ạ.”

Vất vả lắm mới làm xong, Minh Giác đưa tay bẻ gãy cành cây phiền phức kia, lui về sau một bước: “Sư tôn.”

Hắn còn chưa dứt lời đã nhìn thấy sư tôn hắn vì muốn đổi tư thế khác nhưng chưa nằm ổn, kết quả cơ thể nghiêng một cái, rớt xuống.

Con ngươi thiếu niên rụt lại, biết rõ lấy bản lĩnh của Thẩm Ly, coi như ngã xuống từ trên vách đá cũng sẽ không có chuyện gì, nhưng hắn vẫn không nhịn được đưa tay ra — Trong ngực nặng xuống.

Mấy trăm năm trôi qua. nhóc đáng thương gầy gò năm đó được tiên khí tiên quả trong Tiên Sơn nuôi dưỡng, sớm trở thành thanh niên cường tráng.

Tu luyện đến một thời điểm nhất định, có thể để dung mạo dừng lại ở một độ tuổi mà mình muốn.

Dung mạo Thẩm Ly dừng lại ở bộ dáng ước chừng hai mươi, ôn nhuận như ngọc.

Nhưng dường như Minh Giác không thích dáng vẻ trẻ tuổi, nên trông hắn bây giờ là thanh niên thành thục hai mươi bảy hai mươi tám.

Thẩm Ly được một đôi tay rắn chắc ấm áp ôm lấy, cũng không vội đứng lên, y hơi nheo mắt lại nhìn vẻ mặt thanh niên trầm ổn, phút chốc thở dài: “Haiz, A Giác cũng đã lớn rồi…”

Y có hơi buồn, vịn cánh tay Minh Giác đứng vững, “Khi đó lúc mang ngươi về, y như cọng giá vậy….”

Nhưng giờ thanh niên còn cao hơn y nửa cái đầu, thể trạng cũng cường tráng rất nhiều, càng thấy rõ y trông hơi gầy gò.

Thẩm Ly cũng chỉ cảm khái một câu liền đập lên cánh tay của thanh niên ra hiệu cho hắn buông mình ra: “Đêm nay ta muốn ăn cá hấp.” Ung dung phân phó xong, y xoay người lên cây lần nữa, vững vàng nằm xuống sau đó nhắm hai mắt lại.

Minh Giác mấp máy môi, nhỏ giọng vâng một tiếng, quay người đi phía sau núi —— Thẩm Ly nói cá là cá ở trong dòng suối nhỏ phía sau núi, thịt mềm ít xương, lần nào Thẩm Ly cũng ăn được rất nhiều.

Tay trái hắn cầm kiếm, sau khi đi được khá xa mới ngừng bước chân, giơ tay phải vẫn luôn nắm chặt rồi mở ra.

Một sợi tóc đen mềm mại quấn ở giữa ngón tay hắn.

Ánh mắt hắn dịu dàng hẳn đi trong nháy mắt.

… (tieuhuyen1205.wordpress.com)

Đợi thanh niên đi xa, Thẩm Ly vốn đang nhắm mắt lại mở ra, nghiêng nhẹ đầu nhìn về hướng Minh Giác như có điều suy nghĩ.

Nuôi nhóc đồ đệ này bớt lo hơn hai đứa trước nhiều.

Lúc y nuôi đồ đệ lớn, đại đồ đệ rất phiền phức, là một “thiếu niên lắm vấn đề” — thật sự là một thiếu niên lắm vấn đề, ngày nào cũng có rất nhiều thứ để hỏi.

Tỉ như thần tiên và yêu ma khác nhau ra sao, vì sao nói yêu ma là xấu… Thậm chí còn hỏi yêu ma đều là người quái dị hay sao.

Thẩm Ly chịu không nổi đại đồ đệ liên tục hỏi mấy vấn đề bất tận như nước này, cho nên câu cuối cùng y thuận miệng ừ một tiếng.

Từ đó về sau, đại đồ đệ yên tĩnh rất lâu.

Thật ra trong đám yêu ma cũng có kẻ xinh đẹp, chỉ là khá ít… Dù sao chỗ ở và tâm pháp tu luyện của yêu ma đều hắc ám và âm trầm, rất nhiều yếu tố đan xen, ngoại hình khó tránh khỏi bị ảnh hưởng.

Nhưng Thẩm Ly không ngờ rằng, sau này đại đồ đệ lại phản bội sư môn, tự nguyện đọa ma, đi kéo cao giá trị nhan sắc của Ma Đạo.

Càng không nghĩ đến, y vừa nuôi nhị đồ đệ được vài chục năm, sau khi đại đồ đệ nhập ma, nó cũng lập tức phủi mông một cái đi theo.

Giá trị nhan sắc của Ma Đạo lập tức được kéo lên một cấp bậc cao, nhưng trong vòng một đêm, Thẩm Ly lại trở về làm ông già cô đơn, rất là phiền muộn.

Nhưng tình hình bây giờ cũng không tệ lắm, bộ dáng tam đồ đệ không tồi, tính tình trầm ổn, tâm cũng không xấu, nuôi mấy trăm năm mà chưa từng có tâm tư bàng môn tà đạo nào.

Y từng nói với đồ đệ sau này lớn lên phải mua đồ ăn cho sư tôn, kết quả đứa đồ đệ nhỏ này ghi tạc trong lòng, sau này lớn lên quả nhiên tự nguyện cho y sai vặt, tìm các loại món ngon mới lạ trong trời nam đất bắc.

Có món ngon vì đường xá quá xa, lúc mang về mùi vị không còn ngon, Minh Giác yên lặng đi một chuyến học cách làm, tự mình mua vật liệu về núi nấu.

Không biết rõ đã hỏng phòng bếp bao nhiêu lần.

Nhưng thành quả lại rất khả quan, hiện giờ Thẩm Ly ngẫu nhiên thèm ăn món nào đều do Minh Giác tự mình xuống bếp. Vì vậy miệng Thẩm Ly đã bị đồ đệ nhỏ nuôi hư, ăn đồ bên ngoài là thấy tẻ nhạt vô vị.

Tất cả đều rất tốt..

Chỉ là…

Hình như đồ đệ nhỏ quá coi trọng y.

Thẩm Ly vuốt ngón tay, mơ hồ còn cảm xúc khi chạm đến cánh tay rắn chắc ấm áp của Minh Giác.

Y nheo mắt lại, thở dài trong lòng.

Y đã là già rồi, coi trọng y quá quá, không tốt, không tốt.

Chỉ mong hết thảy đều là ảo giác của y.

||||| Truyện đề cử: Thiên Kim Tiểu Thư Làm Tình Nhân |||||

—— Mới là lạ. (tieuhuyen1205.wordpress.com)

‘Ảo giác’ của Thẩm Ly cuối cùng vẫn biến thành hiện thực.

Đó là một đêm sáng trong, Thẩm Ly vừa mới trở về phòng nằm ngủ đã nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân rất nhẹ.

Là Minh Giác cố ý để y nghe thấy.

Thẩm Ly nhíu mày lại không nói gì, sau khi người bên ngoài đi tới trước cửa thì không có động tĩnh thêm nữa.

Trong lòng Thẩm Ly dâng lên một dự cảm chẳng lành thì đã nghe thấy Minh Giác mở miệng.

“Sư tôn, người ngủ chưa?”

Thanh niên ngoài cửa không nghe được bất kì tiếng đáp lại nào, nhưng vẻ mặt hắn bĩnh tĩnh đứng trước cửa, bên trong đôi mắt rõ ràng là chấp nhất: “Sư tôn, đệ tử có chuyện muốn nói với người.”

Minh Giác nói: “Sư tôn, con thương người.”