Hôm Nay Bạn Ăn Chưa

Chương 18: Bánh Tổ Chiên




Đoàn Thủ Nghĩa ngửa mặt lên trời thở dài: "Đỗ Tam Nữu ơi Đỗ Tam Nữu, muội ỷ vào huynh muốn cầu cạnh muội phải không, có tin là huynh không cần nữa không."

"Muốn hay không là chuyện của huynh, không cần nói cho muội." Tam Nữu thờ ơ nhún vai. "Dù sao muội phải kiến tiền dưỡng lão cho phụ mẫu, huynh không mua thì phải bán cho người khác chứ sao."

"Muội!" Đoàn Thủ Nghĩa nghiến răng nghiến lợ, chỉ tay về phía nàng. "Huynh muốn đoạn tuyệt quan hệ với muội." Tam Nữu lập tức trợn mắt nhìn hắn, quay đầu lại nói. "Đại tỷ, tỷ thấy chưa —— Hả, tỷ tỷ đâu rồi?" Quay đầu nhìn sang bên này, cũng không có bóng người. Không chỉ mình tỷ ấy. "Phụ mẫu muội đâu rồi?"

"Không phải đang ——" Giọng nói của Đoàn Thủ Nghĩa cũng im bặt, bên cạnh hắn không có ai cả, hắn nhướng mắt nhìn Tam Nữu một cái, tình hình này là sao? Tam Nữu hậm hực. "Phụ mẫu muội chê huynh hẹp hòi đó, huynh về đi."

"Đại tỷ muội chê muội keo kiệt đó, về phòng đi." Đoàn Thủ Nghĩa vừa nói vừa đi vào đại sảnh, Tam Nữu đi tới cửa, đứng cạnh Đoàn Thủ Nghĩa, dồn lực giẫm lên chân hắn một cái rồi co cẳng chạy.

Đoàn Thủ Nghĩa đau đớn "Á!" một tiếng: "Đứng lại cho huynh, nha đầu chết tiệt này." Điên cuồng đuổi theo.

"Có ngốc mới đứng lại." Tam Nữu làm mặt quỷ với hắn, bước chân càng vội vàng, vừa chạy vừa hét. "Phụ thân, mẫu thân, Đại tỷ phu muốn đánh con, mau tới đây."

Đoàn Thủ Nghĩa suýt ngã, ra ngoài thấy nhạc phụ cầm đao, nhạc mẫu cầm chày cán bột đang nhìn mình, trong lòng hơi hốt hoảng, vô thức lùi lại hai bước: "Mọi người đừng nghe muội ấy quấy rầy, không có chuyện gì đâu. Trời không còn sớm, Đại Ni, chúng ta về thôi."

"Chờ chút, ta cắt cho con miếng thịt dê." Con dê Triệu gia mang tới trừ phần thịt đã nấu ra thì vẫn còn ba mươi, bốn mươi cân, mấy ngày nay Tam Nữu truyền bá cách làm thịt lợn ra ngoài nên mọi người chỉ ăn uống các món liên quan đến thịt lợn, thịt dê chỉ dùng xương sườn và một cái đùi mà thôi.

Tam Nữu không cho phụ mẫu đụng đến thịt lợn thịt bò, Đinh Xuân Hoa liền định đem phần thịt dê còn lại phân phát cho mấy nhà thân thích một ít. Đoàn Thủ Nghĩa thấy nhạc phụ cầm đao chặt đùi dê, lập tức không còn sợ: "Vậy bọn con lấy một nửa."

"Huynh còn muốn bao nhiêu nữa?" Tam Nữu đứng sau lưng mẫu thân. "Đại cữu với Nhị cữu, Đại bá với Nhị bá muội còn đang đợi đó."

Khuôn mặt Đoàn Thủ Nghĩa nháy mắt trở nên đỏ bừng: "Muội, im miệng."

"Tam Nữu, đừng trêu tỷ phu muội nữa." Đỗ Đại Ni ôm một túi rau khô ra ngoài, cau mày nói. "Mẫu thân, trong nhà cái gì cũng có, con không lấy thịt dê đâu, con thấy trong bếp có ngâm mộc nhĩ[1], nấm hương, hoàng hoa thái[2], phải rồi, còn có măng nữa, cho bọn con hết đi."

[1] Mộc nhĩ (木耳): còn có tên khác là nấm mèo.



[2] Hoàng hoa thái (黄花菜): là một loài thực vật có hoa trong họ Thích diệp thụ. Cây có thể đạt chiều cao 90–120 cm. Loài này là loài bản địa ở miền đông châu Á và Trung Quốc. Chúng phát triển ở lề rừng, cánh đồng cỏ và sườn núi, ở độ cao 0-2,000 mét trên mực nước biển. Các loại củ, chùm hoa, nụ và hoa đều có thể được nấu chín và ăn.

Đinh Xuân Hoa suy nghĩ một chút: "Cũng được." Rau củ vớt ra, để cho ráo nước rồi cho vào giỏ. Thừa dịp Tam Nữu mang thịt lợn kho cho Vệ gia, Đoàn Thủ Nghĩa lấy một nửa số đậu tằm và đậu phộng mang về, đến khi Tam Nữu quay lại, Đoàn Thủ Nghĩa và Đỗ Đại Ni đã rời khỏi thôn.

Tam Nữu không biết chân tướng, qua ngày hôm sau Đoàn Thủ Nghĩa sang nhà thấy Tam Nữu cười tủm tỉm chào hỏi, hoàn toàn không giống dáng vẻ lửa giận ngút trời như hôm qua, Tam Nữu khinh bỉ liếc hắn, đòi tiền gia hỏi không có khí phách này: "Lừa với cỗ xe đâu?"

"Phụ thân của huynh đi mua rồi." Đoàn Thủ Nghĩa quay về thì đem yêu cầu của Tam Nữu nói chuyện với phụ mẫu, lúc đó mẫu thân của hắn giận đến mức nhảy dựng lên quát tháo. "Bà con thân thích với nhau hết mà, thân là tiểu cô nương gia, vậy mà còn muốn lấy xe lừa để ăn à?!"

"Không phải để ăn. Muội ấy cần để chở thực phẩm, hoặc chở mọi người đến nhà khác nấu yến tiệc." Đoàn Thủ Nghĩa phớt lờ mẫu thân, nói tiếp. "Tam Nữu nói muội ấy phải kiếm tiền dưỡng lão cho nhạc phụ nhạc mẫu, nếu phụ mẫu không đồng ý, muội ấy không bán công thức cho người khác cũng không sao, đợi khi phụ mẫu lớn tuổi, con với Đại Ni sẽ góp một phần tiền dưỡng lão."

Hai vị lão gia Đoàn gia lập tức ỉu xìu. Nhưng vừa nghe nói Tam Nữu có thể dạy hắn làm thịt khô miễn phí, trời còn chưa sáng, Đoàn Thủ Nghĩa đã bị mẫu thân hò hét lôi dậy.

Tam Nữu hoàn toàn không biết chuyện ở Đoàn gia, nghe tỷ phu nàng nói vậy thì vô cùng hài lòng: "Trước khi làm thịt khô, huynh nhóm lửa giúp muội đi." Nàng sai sử Đoàn Thủ Nghĩa không chút khách sáo.

Toàn bộ thịt lợn đã được Đinh Xuân Hoa băm nhuyễn, vậy nên Tam Nữu làm thịt lợn khô trước tiên. Sau khi thêm bột hồ tiêu, muối, rượu gạo, xì dầu và đường mạch nha nghiền nhuyễn vào thịt, cần dùng sức khuấy hỗn hợp theo một chiều cố định, có điều Tam Nữu đã đẩy việc này cho Đoàn Thủ Nghĩa.

Mục đích hôm nay Đoàn Thủ Nghĩa đến đây là học cách làm thịt khô, thấy Tam Nữu để hắn tự mình ra tay, Đoàn Thủ Nghĩa vô cùng hào hứng, nhưng qua một hồi sau thì hắn không cười nổi nữa —— thịt khuấy đến mức tê tay.

Tam Nữu cũng không bận tâm đến chuyện này, nàng bọc phần thịt lợn trong lớp vải mỏng, dùng chày cán bột cán thịt lợn thành một lát mỏng, đợi khi nồi sắt nóng thật nóng thì cho lát thịt vào nồi nướng khô. Đợi nồi nguội, lại làm nóng nồi, cũng không cần thêm củi vào lò mà tiếp tục nướng mặt còn lại của lát thịt.

"Rắc rối vậy luôn à?" Đoàn Thủ Nghĩa cau mày. "Không thể làm giống bánh trứng gà được à?"

"Không được." Tam Nữu nghĩ thầm: Nếu có lò vi sóng thì cũng không rắc rối thế này. "Thịt quá mỏng, dưới lò còn cuuir nóng thì thịt sẽ chín ngay, vậy thì không còn là thịt khô mà trở thành thịt chiên rồi."

Đây cũng là lần đầu Tam Nữu làm món này, cũng không biết có thể thành công hay không, nàng sợ thịt dính vào nồi nên đặc biệt phủ thêm một lớp mỡ lợn trong nồi. Quả nhiên, có thêm một lớp dầu, khi hong khô thịt, hai mặt lát thịt lợn đều chuyển màu vàng rụm. Giang Nam nhiều mưa, thịt này nhất định phải bảo quản ở nơi khô ráo, thường xuyên lấy ra thông gió, nếu không chưa đến năm ngày sẽ nổi nấm mốc.

Đoàn Thủ Nghĩa nghe Tam Nữu nhắc nhở, lại không kiềm được mà cau mày: "Vậy huynh bán bao nhiêu thì hợp lý?" Còn có một câu hắn không nói ra, mà tốt nhất là không bán, chẳng may nếu nổi nấm mốc, vậy thì rắc rối lớn rồi.

"Ít nhất phải gấp đôi giá vốn, huynh bán gấp ba cũng được." Tam Nữu cũng không biết tình hình tiêu thụ trong huyện. "Phải rồi, tỷ phu, giá vốn là bao gồm thịt, gia vị với tiền nhân công."

Đoàn Thủ Nghĩa gật đầu: "Huynh biết rồi. Muội nghỉ một lát đi, nhờ mẫu thân làm phụ."

"Mẫu thân đang lo nấu thịt bò ngoài sân rồi." Bếp lò dựng tạm bợ ở bên ngoài còn chưa dỡ bỏ, Đinh Xuân Hoa bèn dùng nồi đất để nấu thịt bò. Tam Nữu lùn tịt, khi hong khô thịt phải nhón hai chân lên, khuôn mặt non nớt tràn ngập sự nghiêm túc, Đoàn Thủ Nghĩa thấy nàng hiểu chuyện như vậy thì có hơi xót xa, khổ là hắn không biết dùng xẻng cơm, chỉ có thể nhìn Tam Nữu nhà mình run rẩy giống như vừa đi cà kheo vừa làm việc.

Cũng may nồi nhà Tam Nữu to, một lần có thể làm được mấy lát thịt khô, một canh giờ sau,nàng đã nấu hết phần thịt lợn còn lại sau tiệc lại mặt. Lúc này, thịt bò ngũ vị hương cũng đã chín, Đinh Xuân Hoa sợ làm trễ chuyện của Tam Nữu, trực tiếp bưng nồi đất tìm nàng: "Múc ra luôn à?"

"Phải, người cắt thành lát luôn nhé." Tam Nữu chia phần thịt lợn vừa nấu xong thành bốn phần, một phần cho Đoàn Thủ Nghĩa, một phần giữ lại cho nhà mình, một phần cho Đại bá và Nhị bá của nàng, một phần nữa, đương nhiên là mang đi hiếu kính Vệ lão gia tử ở phía đông rồi.

Tuy nói Vệ Thái phó từ quan hồi hương, song nhi tử của ông đều là đại thần trong triều, ở huyện Quảng Linh hay thậm chí là phủ Kiến Khang, cho dù gặp phải chuyện gì, lấy danh Vệ lão ra, tuyệt đối sẽ không có ai hành động thiếu suy nghĩ.

Tam Nữu hiểu rõ điều này, nâng niu thành quả lao động của mình, không chút do dự mang thịt bò khô vừa nấu xong đi qua.

Vệ Nhược Du đang xem hai người ca ca và tổ phụ hắn đánh cờ, nghe thấy giọng Tam Nữu thì reo lên một tiếng rồi chạy ra ngoài: "Đệ ngửi thấy mùi thơm, Tam Nữu tỷ." Thấy nàng bưng theo một rổ nhỏ thì cười híp cả hai mắt.

"Tam Nữu đến à, có món gì ngon sao?" Vệ lão thấy trái tim Đại tôn tử đã chạy ra bên ngoài, dứt khoát nói. "Buổi chiều tiếp tục."

Vệ Nhược Hoài cũng đi theo hắn, trông chờ nhìn qua Tam Nữu, Tam Nữu cũng không ngờ hắn đang chờ người chứ không phải chờ đồ ăn, cười nói: "Là thịt khô, thứ này nhai mỏi răng, phù hợp cho Vệ tiểu ca với Nhược Du nhâm nhi, Vệ lão có ăn thì phải chú ý một chút."

"Không sao, răng ta tốt không kém răng hài tử đâu." Vệ lão đưa tay lấy một miếng thịt bò khô, đặt lên mũi ngửi. "Nghe thơm quá."

"Ăn càng thơm hơn." Thấy Tiền nương tử đến, Tam Nữu liền giao rổ cho bà. "Hôm nay là mùng hai tháng Hai, mẫu thân con sắp chiên bánh tổ[3], con về trước đây."

[3] Bánh tổ (年糕): là loại bánh được chế biến từ bột gạo nếp và được dùng làm món tráng miệng hay bánh để cúng lễ trong ẩm thực.

"Phải rồi, hai tháng Hai, chiên bánh tổ, đun nhỏ lửa, chậm rãi nấu, đừng làm cháy râu của lão công công. Cháu không nói thì ta cũng quên mất, Tiền nương tử, nhà ta có làm bánh tổ không?" Vệ lão vội hỏi.

"Bánh tổ à? Đó là gì vậy?" Tiền nương tử vốn sinh trưởng ở kinh thành nên chưa từng nếm qua, chỉ mơ hồ nghe nhắc đến. "Món đó làm thế nào, nô tì làm ngay."

"Không kịp rồi." Tam Nữu nói. "Nếp và gạo phải ngâm trong nước rồi mang chưng, chưng xong thì cho vào cối đá rồi dùng chày giã nhuyễn, còn gọi là khuấy bột, đợi khi phần bột mì bên trong đã kết dính thì lấy ra." Tam Nữu nói tiếp. "Nếu nhà mọi người muốn làm, bây giờ phải ngâm gạo ngay, đợi hai ngày nữa mới mang chưng được... Có điều, bánh tổ ăn ngon nhưng khó tiêu hóa, có thể mang chưng rồi chấm đường hoặc nấu với mì để ăn, bánh tổ khô đem ngâm rồi thái lát, xào với rau xanh hoặc cọng hoa tỏi non rồi ăn, có thể làm thành món mặn ăn cùng với cơm."

"Tam Nữu tỷ tỷ, đừng nói nữa." Vệ Nhược Du không kiềm được mà liếm mép. "Bây giờ đệ chỉ muốn ăn cái món bánh tổ gì đó thôi."

"Vậy thì qua nhà tỷ ăn đi." Tam Nữu cười nói. "Sáng sớm phụ thân tỷ đã thức dậy giã bánh tổ rồi, bây giờ chắc là ăn được rồi, Vệ tiểu ca, huynh đi không?"