Hôm Nay Cậu Có Nói Dối Không?

Chương 96




Người phải tin mệnh

Cố Trường An quay người, lúc cậu bước đi, Ngô Đại Bệnh cũng theo sau cậu. Cậu dừng lại lúc đến chỗ giáp nhau giữa hai toa tàu, cậu ta cũng dừng lại.

Hai người đều không lên tiếng.

Lần này tình cờ gặp, Ngô Đại Bệnh đã nhiều lần quan sát qua, phát hiện Cố Trường An không biết chuyện năm đó.

Trong số những người biết chuyện, không một ai nói với Cố Trường An.

Ngô Đại Bệnh có thể đoán được nguyên nhân, là bởi họ sợ cậu đau lòng.

Ngô Đại Bệnh hổ thẹn với Cố Trường An, không có liên quan đến áp đặt đạo đức*, thật sự trước đây cậu ta đã lựa chọn sai lầm.

*Áp đặt đạo đức (道德绑架): Dùng các tiêu chuẩn đạo đức của số đông để áp đặt lên người khác. Ở đây theo mình hiểu thì là Đại Bệnh là người anh em thân thiết nhất của Trường An -> Đại Bệnh phải giúp Trường An (cứu Lục Thành).

Bạch Nghiêm Tu, Lập Xuân, Hà Lữ, Thi Trương, tất cả mọi người tận lực, thế mà cậu ta lại trốn ở đằng sau không lộ diện.

Khi đó cậu ta đã sở hữu cái năng lực kia.

Lục Thành đang bên bờ vực sinh tử cũng cần cậu ta viện trợ.

Nếu như cậu ta ra tay, cục diện sẽ nghịch chuyển, Lục Thành sẽ không chịu nguy hiểm đến tính mạng.

Sau đó Ngô Đại Bệnh lập tức hối hận, cậu ta lừa Nguyệt Nha chạy đến thung lũng, phát hiện lúc này đã quá muộn.

Tại sao biết Nguyệt Nha lừa mình mà vẫn nghe theo, rốt cuộc lúc đó đã nghĩ gì, Ngô Đại Bệnh đã không còn nhớ rõ, có lẽ là trong tiềm thức muốn tránh né và đóng chặt cái suy nghĩ vừa nảy sinh ngay khắc ấy.

Bởi vì sự kiện đó, mấy năm qua lòng Ngô Đại Bệnh như kẹt trong ngõ cụt, cho dù lần này có biết là Lục Thành không chết, hay là chết.

Vĩnh viễn cũng không thể thoát.

Giống như quan hệ giữa cậu ta và Cố Trường An, bắt đầu từ lúc cậu ta lựa chọn như thế, bọn họ đã không thể trở về như ban đầu.

Tâm tư Ngô Đại Bệnh quanh đi quẩn lại, cuối cùng lắng đọng chính là lúng túng: "Trường An."

Cố Trường An giơ tay lên, Ngô Đại Bệnh cho là cậu muốn đánh mình, đứng tại chỗ cúi đầu xuống, chờ bị đánh.

Nhưng đau đớn vốn lường trước lại không xuất hiện.

Cố Trường An chỉ đặt tay lên bả vai Ngô Đại Bệnh, dùng sức bóp bóp, như thể không nghe thấy cuộc nói chuyện của cậu ta và Nguyệt Nha, cũng giống như không nhìn ra động tác chuộc tội kia, trên mặt nở một nụ cười: "Nói là đến Tây Xương tụ họp một chút, nhưng chưa cho anh phương thức liên lạc thì tụ họp kiểu gì?"

Ngô Đại Bệnh nhìn Cố Trường An, không thấu tâm tư của cậu, cậu vẫn sâu không lường được như trước.

Nửa ngày, Ngô Đại Bệnh lúng ta lúng túng mở miệng: "Thật sự xin lỗi."

Cố Trường An cười hỏi: "Hả? Có lỗi gì với anh?"

Lần này Ngô Đại Bệnh cảm nhận được cảm xúc cậu áp chế rất phức tạp, không dám đối diện với cậu: "Trường An, thật sự xin lỗi."

Độ cong bên môi Cố Trường An rút đi từng chút, cậu nhắm mắt lại, hết thảy cảm xúc cuồn cuộn trong khoảnh khắc này biến mất không còn tăm hơi.

Hồi lâu, Cố Trường An than thở: "Đại Bệnh, anh nhìn mày lớn lên, anh coi mày như người thân, như em trai."

Lưng Ngô Đại Bệnh rướm một lớp mồ hôi lạnh dày đặc: "Em biết."

Cậu ta lặp lại lần nữa: "Trường An, thật sự xin lỗi."

Bốn chữ kia nhẹ nhàng, nghe như không có sức nặng gì, không đến nơi đến chốn.

Rất nhiều khoảnh khắc, khi đối diện với một số việc, nói thật sự chỉ bằng chưa nói.

Cho dù bên trong mang theo thành ý lớn thế nào, cũng không thể làm lại chuyện đã tan vỡ.

Cố Trường An cười nhạo: "Thực ra anh không quá muốn ngả bài với mày, nhưng mày cứ bắt ép anh, như vậy cực kỳ vô nghĩa, mày nói xem đúng không?"

Cơ mặt Ngô Đại Bệnh run một cái.

Mặc dù cậu ta trở thành người nắm quyền của Ngô thị, cũng nắm giữ năng lực ngự thú cường đại. Ngày tháng đầu óc đơn giản đã qua đi, nhưng cậu ta vẫn tràn đầy sùng bái, kính nể, cùng ỷ lại với người trước mặt như trước.

Ba thứ kia bất tri bất giác khắc trong xương cậu, sâu tận xương tuỷ, cứ tưởng chúng đã biến mất, lại chẳng ngờ rằng chúng vẫn luôn nằm yên một chỗ, chưa từng mảy may yếu bớt.

Cố Trường An tháo kính xuống, ngón tay cái cùng ngón tay trỏ ấn hai bên sống mũi: "Tâm tính mày quá mức đơn thuần. Từ nhỏ đến lớn, anh đã bảo với mày không biết bao nhiều lần, lần nào mày cũng dùng khẩu khí nghiêm túc chắc nịch nói với anh, Trường An sẽ bảo vệ em. Khi đó anh thường sẽ nói cho mày biết, không ai có thể vĩnh viễn bảo vệ ai. Nhưng chắc mày không ghi nhớ trong lòng."

Cậu bỗng nở nụ cười nhẹ nhàng, vừa cười vừa lắc đầu: "Anh trông ngóng mày lớn lên, rốt cuộc mày cũng lớn rồi, tại thời điểm anh không nhìn thấy."

"Rất tốt, lớn rồi, rất tốt."

Hơi thở Ngô Đại Bệnh lạnh lẽo, cuống họng như bị người ta siết chặt, không phát ra được thanh âm nào.

Cảm giác xấu hổ giẫm lên cảm xúc khác trong nháy mắt, chiếm cứ toàn bộ trái tim cậu ta.

Cố Trường An gắn lại kính lên sống mũi, che đi toàn bộ đôi mắt, cậu nhàn nhạt nói: "Hồi còn nhỏ ba cứu mày, thu dưỡng mày. Từ thiếu niên đến thành nhân, anh một đường che chở mày như một đứa con, biết tai vạ của bản thân sắp đến còn lót đường vì mày, suy nghĩ cho tương lai của mày. Đại Bệnh, anh dùng lương tâm mà nói, hai cha con bọn anh chưa từng làm chuyện gì có lỗi với mày."

Ngô Đại Bệnh mím môi thật chặt.

"Mày thì sao, nhỏ hơn anh rất nhiều, vẻ bề ngoài lại già giặn hơn. Người không quen sẽ nghĩ mày là anh cả, anh mới là em trai, mày không phản bác. Tao biết trong lòng mày vui mừng, phấn chấn vì được làm anh của anh."

Cố Trường An thuật lại sự thực có sao nói vậy, cậu hiện ra rất bình tĩnh, "Ba mất rồi, tính tình của anh kém hơn, buồn vui thất thường, tuỳ hứng không đáng tin, còn bi quan chán đời. Là mày chăm lo sinh hoạt của anh, đối xử với anh như một con người. Dứt bỏ huyết thống, chúng ta cũng chẳng có gì khác so với người một nhà bình thường. Dù vậy, cuộc sống vẫn như cũ chỉ thuộc về mày, đường đời cũng chỉ mình mày bước, anh không có quyền can thiệp."

Viền mắt Ngô Đại Bệnh đỏ bừng.

Cố Trường An thở dài một hơi: "Đại Bệnh, mình lựa chọn thế nào thì phải dám đối mặt với kết quả đó, không thể chạy trốn, đó là hành vi của kẻ hèn nhát, không biết xấu hổ."

Hai gò má của Ngô Đại Bệnh, người vẫn luôn trốn tránh, khô nóng. Bả vai cậu ta sụp xuống, không phản bác được.

Cố Trường An đi về hướng toa tàu của mình.

Góc áo bị túm, phía sau vang lên tông giọng kèm theo giọng mũi dày đặc của Ngô Đại Bệnh, như thể đã trở về thuở ấu thơ, khát vọng được tha thứ khi làm hỏng việc.

"Trường An, xin anh đừng giận."

Cố Trường An không quay đầu lại: "Mày phải biết anh là cái hạng người gì."

Bàn tay nắm lấy góc áo cậu của Ngô Đại Bệnh thả ra.

Cố Trường An trở lại chỗ ngồi, đeo tai nghe vào, nhắm mắt nghe nhạc.

Trước đó Lục Thành nhận được tin nhắn cậu gửi, biết cậu đụng phải Ngô Đại Bệnh.

Sau đó xảy ra chuyện gì, Lục Thành có chuẩn bị tâm lý, nhưng hắn không nói một chữ nào.

Lúc này không thích hợp.

Cố Trường An tháo kính xuống ném lên bàn nhỏ, quay mặt về cửa sổ. Cậu lấy tay che mặt, vai nhẹ nhàng rung động, được một hồi lại buông tay, trở về như ban đầu.

Ngoại trừ cặp mắt đỏ ửng.

Lục Thành thấp giọng mở miệng: "Ngủ một lát nhé."

Cố Trường An ừm một tiếng. Đầu tiên cậu dựa vào lưng ghế ngủ, không thoải mái bèn điều chỉnh tư thế lại mấy lần, làm thế nào cũng không tìm được tư thế thoải mái.

Mãi đến tận khi có một cái tay đưa qua, ôm đầu Cố Trường An từ bên phải qua bên trái, vùi trong chiếc cổ ấm áp, ấn đường đang nhăn chặt của cậu mới giãn ra.

Lục Thành không để ý đến ánh mắt khác thường của những người đi ngang qua, hắn khép nửa mí mắt, ngón tay khớp xương rõ ràng gõ gõ bên chân.

Trong lòng Cố Trường An có tâm sự, phải lập tức phát tiết một hồi mới được.

Bằng không một khi nhịn đến sụp đổ, sẽ không có lợi cho bệnh tình.

Khi đến Tây Xương đã là khoảng năm giờ sáng, mùa hè nóng rực, bầu trời sáng trưng.

Lục Thành dẫn Cố Trường An đến Sữa đậu nành Vĩnh Hoà gần đó ăn sáng, đụng phải Ngô Đại Bệnh cùng Nguyệt Nha.

Thế giới này nói lớn thì lớn, nói nhỏ thì nhỏ, trong có vài tiếng ngắn ngủi mà gặp hai lần.

Cố Trường An nói với Lục Thành thứ cậu muốn ăn, rồi tuỳ ý tìm bàn trống ngồi xuống, chân dài tuỳ ý bắt chéo, tư thái mệt mỏi móc điện thoại xem tin tức.

Không nhìn ra chút khác thường nào.

Ngô Đại Bệnh thì không giống thế, vây quanh cậu ta là một luồng áp suất thấp, dáng vẻ người sống chớ gần.

Lúc vào trông thấy Cố Trường An, cậu ta bất động.

Mặt Nguyệt Nha che kín sương lạnh, cô không nhớ rõ đã bao lần sản sinh nghi ngờ, đứa nhóc giản dị hàm hậu năm đó và người đàn ông nhìn không thấu hiện tại thật sự cùng một người sao? Thật sự không phải bị người ta đánh tráo?

Ngô Đại Bệnh không lên tiếng, Nguyệt Nha cũng không hé một lời.

Nguyệt Nha có mái tóc bạc trắng, chỗ nào nhìn thấy được cũng trắng, trắng y như tuyết, còn đẹp lạ, người như vậy đi đến đâu cũng sẽ trở thành tâm điểm.

Bởi vậy lúc Nguyệt Nha tiến vào quán, những người kia đều đồng loạt chuyển dời tầm mắt từ hai anh đẹp trai nhìn sang.

Sau khi hoá hình, Nguyệt Nha đã bắt đầu nhận đủ loại ánh mắt của nhân loại. Đa phần là hiếu kỳ, giống như cô là một chủng loài khác. Cô đã quen, ngày hôm nay lại phiền chán khó giải thích, thậm chí có cả sát niệm.

Đổi lại lúc thường, Ngô Đại Bệnh sớm cũng cảm giác được, cũng sẽ động viên một màn trước khi cô nổi giận, lúc này lại không, như đang đắm chìm trong thế giới của mình, che khuất mất Nguyệt Nha.

Trong tiệm có hơi ồn ào, nhưng bầu không khí đặc biệt ấy tránh được chỗ đứng của Nguyệt Nha và Ngô Đại Bệnh, cô mất kiên nhẫn nói: "Đại Bệnh, anh đi chọn món đi."

Ngô Đại Bệnh không có phản ứng.

Giọng điệu Nguyệt Nha lành lạnh: "Tôi đói."

Ngô Đại Bệnh chậm rãi nghiêng đầu qua chỗ khác, nhìn cô một cái.

"Anh đi mua đồ ăn cho tôi." Nguyệt Nha đưa ra yêu cầu, "Tôi muốn sữa đậu nành nhạt, bánh bí ngô, thêm cả cháo, thứ khác anh xem rồi mua."

Ngô Đại Bệnh nói: "Tự mình đến mà chọn."

Nguyệt Nha cũng không biết chập mạch ở đâu, cô bật thốt: "Nếu mà Cố Trường An nói như vậy, anh cũng sẽ để hắn tự đi?"

Ngô Đại Bệnh nhíu mày, ánh mắt nhìn cô tràn ngập không rõ, như là đang nhìn một đứa nhóc cố tình gây sự.

Nguyệt Nha chống nạnh, giật nhẹ khoé miệng, cười như không cười, dáng điệu thoạt trông có mấy phần buồn cười như một thằng hề, cô cay nghiệt nói: "Anh bảo tôi xách cái bụng to đi xếp hàng? Anh là người chết hả?"

Ngô Đại Bệnh không nói một lời đến canteen.

Nguyệt Nha thấy buồn cười, nhưng cô lại không cười nổi.

Sự ân cần Ngô Đại Bệnh sở hữu, đều cho một mình Cố Trường An.

Hồi còn ở nhà cũ, cô đã thấy tận mắt.

Trong lòng Ngô Đại Bệnh, Cố Trường An là người một nhà, cô là người ngoài, chỉ có thể đề phòng, cảnh giác, tính kế, bài xích.

Nguyệt Nha hít sâu, cố gắng kiềm chế lửa giận cùng đố kỵ của bản thân. Sắc mặt cô vô cùng khó coi, tự nhận thấy bản thân như một oán phụ, một thứ vốn không nên xuất hiện trên người cô.

Hiện tại Nguyệt Nha nghĩ lại, còn không biết bản thân đã đi sai bước nào.

Cô chỉ biết mình sai một bước là sai cả đường. Tình thế đảo ngược, từ chủ động biến thành bị động, lại không thể thoát ra, không có cơ hội.

Đáng thương thảm hại.

Khi Nguyệt Nha thấy Ngô Đại Bệnh mua cho cô sữa đậu nành ngọt, không mua bánh bí ngô, mặt đã không còn cách nào nhìn nổi.

"Anh muốn làm tôi tức chết, một xác hai mạng đúng không?"

Ngô Đại Bệnh xoay người bước về canteen một lần nữa.

Nguyệt Nha không đợi được một câu xin lỗi, có lẽ bởi nổi giận nhưng lại không có chỗ phát tiết, cô chỉ ngồi trên ghế một lát liền tới trước bàn Cố Trường An: "Tôi muốn nói riêng với anh vài câu."

Cố Trường An ăn mẻ bánh bao hấp mới ra lò, không phản ứng.

Lục Thành bảo cậu ăn từ từ.

Phát hiện mình hoàn toàn bị bơ, mặt Nguyệt Nha lúc trắng lúc xanh, tay cô chống mặt bàn: "Cố Trường An, chỉ có mấy câu."

Thái độ không tự chủ hạ thấp.

Cố Trường An không hề bị lay động: "Tôi và cô không có mấy chuyện để nói."

"Không nói về tôi." Mặt Nguyệt Nha không cảm xúc, "Nói về Ngô Đại Bệnh."

Cố Trường An uống sữa đậu nành: "Tôi và nó đã nói hết."

Nguyệt Nha hít một hơi: "Anh ta sắp tới đây rồi, tôi nghĩ anh cũng không cần phải làm lớn chuyện lên."

"Ăn sáng cũng không bớt lo." Mặt Cố Trường An đầy tối tăm xé khăn giấy lau miệng, "Để lại cho em hai cái bánh bao hấp."

Lục Thành: "..."

Ngô Đại Bệnh nhìn Cố Trường An và Nguyệt Nha cùng nhau ra ngoài, cậu ta kinh hoảng theo sau, chưa được hai bước đã bị một giọng nói ngăn cản.

"Đại Bệnh, đã mấy năm không gặp, không chào hỏi?"

Mặt Ngô Đại Bệnh hơi cứng đờ, bước chân cậu ta không thể không xoay về một hướng: "Chào Lục tiên sinh."

"Gì mà Lục tiên sinh." Lục Thành ung dung ăn cháo trong chén, "Trường An coi cậu như người nhà, chúng ta không cần thiết phải khách sáo đến vậy."

Cơ mặt Ngô Đại Bệnh giật giật.

Lục Thành thả muỗng sứ xuống, hắn ngước mắt, vô cùng ôn hoà nói: "Ngồi đi."

Ngô Đại Bệnh đi qua ngồi xuống chỗ ngồi của Cố Trường An.

Lục Thành dựa lưng vào ghế, tư thái tao nhã tuỳ ý, không một chút cảm giác ngột ngạt hay lên mặt, như là cũng đang nói một câu chuyện phiếm hết sức thông thường: "Nói đến, tôi muốn nói một tiếng cảm ơn với cậu."

Hắn cười tiếp tục: "Trong những năm tháng tôi chưa xuất hiện, nếu không phải nhờ cậu ở bên cạnh Trường An thì em ấy đã không thể bước đến ngày hôm nay."

Chuyện này như không nằm trong dự đoán của Ngô Đại Bệnh, cậu ta mở miệng, giọng hơi khàn khàn.

"Năm đó tôi..."

Lục Thành giơ tay ngăn cản cậu nói tiếp: "Quá khứ đã qua."

Kế tiếp là một hồi tĩnh lặng hoàn toàn không hợp với bốn phía.

Lục Thành lấy điện thoại liếc mắt nhìn thời gian: "Vợ cậu sắp sinh nhỉ?"

"Mấy tháng nữa." Ngô Đại Bệnh hỏi, "Anh và Trường An, các anh..."

Lục Thành nói: "Sắp kết hôn rồi."

Cổ họng Ngô Đại Bệnh khô khốc: "Trường An anh ấy, anh ấy sống không tốt lắm."

Lục Thành nói: "Tốt hơn so với trước đây."

Ngô Đại Bệnh biết người này nói "trước đây" là chỉ khoảng thời gian nào, cậu ta nói không nên lời.

Lục Thành nói lời kinh người: "Trường An mắc bệnh trầm cảm, vô cùng nghiêm trọng."

Ngô Đại Bệnh đột ngột ngẩng đầu: "Không thể nào!"

"Ban đầu tôi cũng nghĩ như vậy." Lục Thành nói, "Đã được chẩn đoán. Em ấy hiện đang tích cực phối hợp trị liệu."

Hơi thở Ngô Đại Bệnh trầm nặng, cậu ta lấy tay nắm tóc, rối loạn tinh thần lẩm bẩm: "Trường An làm sao có thể có loại bệnh kia được..."

Lục Thành nói: "Căn cứ theo lời bác sĩ nói, em ấy đã bị từ rất sớm."

Ngô Đại Bệnh hơi run.

Rất sớm? Đó phải là bao nhiêu sớm chứ, mười chín năm trước khi nhà cũ sụp, Ngô Đại Bệnh đều sống cùng với Cố Trường An, nhưng cậu ta không nhận ra.

Cậu ta vốn tưởng Trường An rất ổn.

Vẫn chưa đủ quan tâm, Ngô Đại Bệnh không chút phản kháng nuốt vào hổ thẹn cùng tự trách.

Lục Thành nói: "Em ấy cần một người trò chuyện, kể về quá khứ, bàn về tương lai."

Ngô Đại Bệnh từng nghe nói qua về bệnh kia, biết là bởi trong lòng có nhiều tâm sự nhưng không có cách nào khai thông, cho nên mới sinh bệnh. Cậu ta xoa xoa mặt, cắn nát tiếng thở dài trong miệng.

"Tôi và em ấy định cư ở Lan Đàn, sẽ không chuyển đi." Lục Thành xoa xoa thái dương, "Nếu cậu có thời gian thì có thể ghé qua ngồi một chút."

Người Ngô Đại Bệnh chấn động, người này nhất định rất yêu Trường An, còn yêu hơn hẳn so với những gì người khác thấy, bằng không cũng sẽ không dùng giọng điệu này nói chuyện với cậu ta.

"Trường An sẽ không muốn gặp lại tôi."

Lục Thành nói: "Ban nãy tôi đã nói rồi, cậu là người nhà của em ấy."

Ngô Đại Bệnh cúi đầu cười khổ: "Từ nhỏ đến lớn. Tôi đã phạm phải rất nhiều sai lầm, anh ấy đều tha thứ cho tôi, nhưng lần này tôi làm cho anh ấy thất vọng lắm rồi."

"Tôi nói anh ấy là người tốt nhất trên đời này, anh ấy không tin, giống như cách anh ấy không tin rằng tôi sẽ trở nên tồi tệ đến thế."

Khung cảnh này thực sự buồn cười.

Sai lầm của Ngô Đại Bệnh là không ra tay cứu Lục Thành, lựa chọn bàng quan trong lúc nguy cấp, dẫn đến việc Lục Thành và Cố Trường An kề cận Quỷ Môn Quan mấy năm, cửu tử nhất sinh.

Mà Lục Thành mới ngồi đối diện cậu một lát, lại ôn hoà nhã nhặn bảo cậu rảnh thì tới thăm Cố Trường An.

Không ai phân tách được tình cảm và bổn phận, hai thứ này xen lẫn vào nhau, không thể bứt.

Nguyên nhân là vì Cố Trường An và Ngô Đại Bệnh có quan hệ đặc biệt, không phải bạn bè bình thường, anh em bình thường.

Lục Thành không đi so đo bởi hắn căn bản không muốn nhắc lại về chuyện năm ấy, thậm chí là phản cảm, bài xích.

Không ai biết hắn có một bóng ma rất lớn, chẳng phải vì lo lắng bị Hắc Diệu nuốt chửng, linh hồn cả ngày lẫn đêm nằm trong trạng thái chiến đấu, không có một khắc để thả lỏng.

Mà là sau đó Cố Trường An vì giúp hắn khá lên mà khiến bản thân đầy rẫy vết thương.

Nhớ tới lòng lại đau gần chết.

Trong ván bài với ông trời, hắn thắng, nhưng lại hết sức thê thảm.

Hắn không thể chờ đợi được xóa sạch sẽ những dấu vết lưu lại của ván bài kia. Nếu không thể xóa sạch, sẽ tìm một thứ che kín lại, cẩn thận cất một góc, ngay đến chạm cũng không dám dù chỉ một chút.

Đối mặt với sự trầm mặc của Lục Thành, Ngô Đại Bệnh cực kỳ hoảng loạn, cậu ta lấy hộp thuốc lá ra, nhớ đến trong tiệm không tiện hút đành nắm lại trong tay, bất tri bất giác bóp nát.

Lục Thành nhàn nhạt nói: "Quá khứ đã qua, đây là lời Trường An nói với tôi, em ấy còn nói,"

"Có những thứ cần phải buông xuống, không nên căng thẳng ôm giữ mãi trong lòng, sẽ chỉ có thể nhìn chúng chậm rãi mục nát. Buông xuống rồi, mới có thể ôm lại một lần nữa."

Thực ra lời này Cố Trường An chưa từng nói, là Lục Thành tự mình nói, nhưng hắn biết trong lòng đối phương cũng nghĩ vậy.

Hắn cũng hi vọng như thế.

Đường đời rất dài, nếu cứ xoắn xuýt tại một chỗ, bệnh sẽ không chữa khỏiđược.

Trái lại có một câu Cố Trường An thật sự từng nói qua với Lục Thành, chính là Ngô Đại Bệnh là người nhà của cậu.

Trong sinh mệnh của mỗi người, người thân, người yêu, bạn bè, đều phân ra chiếm cứ từng vùng khác nhau, ba người chẳng hề xung đột.

Ngô Đại Bệnh làm bạn với Cố Trường An rất lâu, chỉ đứng sau ba cậu, còn hơn rất nhiều so với mẹ cậu.

Ngay cả xếp hạng của Lục Thành cũng ở phía sau Ngô Đại Bệnh.

Trên đường đến khách sạn, Cố Trường An đột ngột nói: "Bọn họ đều gạt em."

Lục Thành khều khều sợi tóc bên tai cậu: "Sợ em đau lòng."

Cố Trường An xì một tiếng: "Chẳng phải em vẫn biết đó sao?"

Lục Thành đi vòng từ bên trái qua bên phải, để cậu đi ở trong: "Giấy không gói được lửa."

Cố Trường An nửa ngày đá bay hòn đá nhỏ: "Em không có nổi nóng."

"Ừm, anh biết." Lục Thành không nhanh không chậm nói, "Em là khiếp sợ, không thể tin nổi, thêm với không thể lý giải."

"Bởi vì nếu là vợ của cậu ta gặp nguy hiểm, em sẽ cật lực giúp đỡ, sẽ không bàng quan đứng nhìn."

Cố Trường An dừng bước, nghiêng đầu trừng người đàn ông, anh là con giun trong bụng em hả?

Lục Thành nở nụ cười với cậu, rất dịu dàng.

Mí mắt Cố Trường An giật giật. Mẹ, quen nhau đã lâu, không có ngày nào là có liêm sỉ, nhưng sao khi thấy người đàn ông cười mà tim vẫn thình thịch đập loạn, như hoàng hoa đại khuê nữ mới biết yêu?

Cậu kéo balo khỏi bả vai mở dây kéo ra.

Cổ tay bị nắm, cậu mất kiên nhẫn hỏi: "Anh cất thuốc của em ở đâu rồi?"

"Uống thuốc gì chứ." Lục Thành lấy balo của cậu đi, "Đến khách sạn để hành lý lại, chúng ta đi ăn ngon. Trước khi tới anh có lên mạng tìm, Tây Xương có không ít chỗ ăn vặt."

Cố Trường An nhìn ra được tâm trạng của người đàn ông đang cực kỳ tốt, không xuất hiện xíu ảnh hưởng nào từ Đại Bệnh và Nguyệt Nha. Cậu nhìn lên nhìn xuống dò hỏi: "Sao em không phát hiện anh thay đổi nhiều như vậy?"

Lục Thành khá là cảm khái: "Đau khổ khiến người ta trưởng thành."

Cố Trường An mấp máy miệng: "Anh trưởng thành chỗ nào?"

"Chỗ nào cũng trưởng thành." Lục Thành nghiêm trang hỏi, "Em không cảm nhận được?"

Cố Trường An đáp, không cảm nhận được.

Lục Thành nói, đó là vì em không để tâm.

Cố Trường An bảo hắn cút đi.

Đùa giỡn hai câu, Lục Thành nghiêm mặt nói: "Chú tư nói với anh, người phải tin mệnh."

Người Cố Trường An đột nhiên hơi khựng.

Tại sao lại là câu nói này?

Lục Thành hạ thấp giọng nói: "Một khi em nghĩ vậy thì bất kể là tốt, xấu, như ý, không như ý, trong dự liệu hay bất ngờ, đều do số phận an bài, thế là em đã có thể giải thoát."

Cố Trường An nghiêng người không nói tiếng nào nhìn người đàn ông, đôi mắt hơi nheo lại.

Lục Thành nhíu mày: "Hử?"

Cố Trường An hôn lên môi người đàn ông một cái, lùi lại nhìn hắn, rồi lại hôn thêm một cái.

Lục Thành bị hôn hai cái không lý do, lòng ngứa ngáy, ánh mắt hắn nóng rực hỏi: "Quái lạ, chẳng phải em không thích có cử chỉ thân mật với anh bên ngoài à?"

Khoé miệng Cố Trường An giương lên: "Ông đây cao hứng, thưởng cho anh."

Nói xong cũng chạy đi, như một đứa nhóc bướng bỉnh, sợ bị phụ huynh bắt được đánh một trận.

Mặt Lục Thành đen lại: "Chạy cái gì mà chạy, coi chừng xe —"

Phong tục dân gian hai miền nam bắc không giống nhau, ngay cả bố cục phố xá cũng có phần khác biệt.

Buổi sáng Cố Trường An cùng Lục Thành lượn khắp phố lớn ngõ nhỏ, nếm thử đồ ăn vặt khắp nơi, đắng cay ngọt bùi mặn đều không bỏ lỡ.

Nhiệt độ nơi này không cao như Lan Đàn, bọn họ mặc áo sơ mi tay dài không chảy mồ hôi.

Thế nhưng, có những đám sợi bông bay khắp phố, giống như tuyết rơi.

Cố Trường An không chịu nổi, xách theo túi lớn túi nhỏ về khách sạn làm ổ, hơn ba giờ chiều cậu tiếp điện thoại Lập Xuân mới ra ngoài.

Lập Xuân nuôi tóc dài, uốn, hai bên tai mang bông tai ngọc trai, trên mặt là lớp trang điểm tinh xảo. Cô mặc váy đen thắt eo, phối đôi giày cao gót, chiếc dây chuyền đeo trên cổ tôn lên xương quai xanh vô cùng đẹp.

Đứng ở đây, từ đầu đến chân mười phần mùi vị phụ nữ, rất khác với trước kia.

Cố Trường An nghĩ thầm, thời gian thật sự là một thứ đáng sợ, có thể biến có thành không, biến không thành có.

Ngày mai kết hôn, thấp thỏm cùng kích động đều viết trên mặt Lập Xuân, cô lôi kéo Cố Trường An đánh trống lảng.

Nói mãi, liền lộ ra ngớ ngẩn của ban đầu, bắt đầu nói linh tinh.

Cố Trường An nhanh chóng cắt ngang: "Cô à, đừng kể với tôi chuyện phòng the luôn đấy."

Mặt Lập Xuân đỏ chót.

Cố Trường An nhìn cô như vậy liền biết có chuyện: "Không hoà hợp?"

Mặt Lập Xuân càng đỏ hơn: "Cũng, cũng không phải."

Một khắc sau cô lại lắp ba lắp bắp: "Trường An, cái kia, cậu, lúc cậu và Lục Thành ở cùng nhau, sẽ đến bước kia sao?"

Cố Trường An suy nghĩ một chút xem cái gọi là đến bước kia là đến kiểu gì, suy xét đã rõ, nhưng cậu không đáp lại.

Lòng không chắc chắn.

"Sao lại hỏi tôi chuyện này?"

"Chị không làm được." Lập Xuân khẽ cắn răng, mặt dày nói, "Anh ấy cũng không làm được, lo lắng suốt cả mấy tháng, cuối cùng bọn chị vẫn giậm chân tại chỗ. Trường An, chị hiểu ý chị chứ?"

Mặt Cố Trường An giật giật:

"Cả hai đều không biết làm cũng chẳng sao. Nếu một người biết, một người không biết thì mới đáng lo kia kìa."

Lập Xuân như hiểu như không.

Cố Trường An muốn vò tóc của cô, tay vừa giơ liền buông xuống, sợ làm rối tóc của cô.

Bây giờ đã là phụ nữ trưởng thành, thích chưng diện.

Lập Xuân chú ý tới, cười hì hì đưa đầu qua.

Cố Trường An dừng một chút, dở khóc dở cười giơ tay lên một lần nữa, đặt lên đỉnh đầu cô xoa xoa.

"Không sao, hai người có thể cùng nhau tìm tòi, cùng nhau học tập, cùng nhau tiến bộ."

Lập Xuân chậc lưỡi: "Nghe sâu xa ghê ta."

Lòng Cố Trường An nói, dĩ nhiên là phải sâu xa rồi, cả tôi với anh ấy cũng đang mò mẫm đây.

"Xuân à, chị không có bạn là con gái sao? Bạn thân gì đó. Cá nhân tôi cho rằng, những đề tài như vậy thích hợp để tán gẫu cùng bọn họ."

Lập Xuân hừ hừ: "Chưa từng nghe qua một câu nói sao, phòng hỏa phòng trộm phòng khuê mật*."

*Phòng hỏa phòng trộm phòng khuê mật: Đại khái là tránh việc bạn mình cướp bạn trai mình.

Cố Trường An nói: "Đó là người khác, với chị mà nói, hai cái trước không cần đề phòng, nhưng với cái thứ ba thì chị phải có cái đã."

"Mặt khác còn có một câu châm ngôn, không có lửa làm sao có khói."

"..."

"Không phải chỉ bạn bè trai gái mới có thể bàn chuyện duyên số." Lập Xuân bĩu môi, "Bạn thân chị cũng nói người thuộc về cô ấy còn chưa tới, chị có thể còn có cách gì."

Cố Trường An nói vậy chị chậm rãi chờ, tuyệt đối đừng luống cuống.

"Nói một chút về anh ta đi." Lập Xuân hướng về trong phòng bĩu bĩu môi, "Chị thấy tay chân anh ta đều lành lặn, chỉ là gầy đi nhiều quá, trông nghiêm khắc hơn trước rất nhiều, chị cũng không dám thở mạnh trước mặt anh ta."

Cố Trường An nói: "Lần sau gặp lại, thịt trên người anh ấy sẽ mập trở về."

Lập Xuân nhìn cậu: "Vậy còn cậu?"

Cố Trường An cho cô cây kẹo que: "Nếu thịt anh ấy dày ra, tôi chắc chắn cũng sẽ dày theo."

Lời này tuỳ ý, nhưng lại để lộ tình cảm đậm sâu khiến người cảm động giữa những con chữ.

Động tác lột giấy gói kẹo của Lập Xuân dừng lại, cô nhếch miệng, may mà Lục Thành đại nạn không chết, bằng không Trường An sẽ chẳng còn.

Cảm tạ ông trời.

Nói thật, Lập Xuân từ nhỏ đã là một người có lòng hiếu kỳ hết sức lớn, nhưng cô không tò mò làm sao Lục Thành khởi tử hoàn sinh, đây là vết sẹo của hắn và Trường An, không thể bóc, sẽ đau.

Thấy Cố Trường An mặc ống tay áo dài nhưng không cuộn lên, Lập Xuân mút nhẵn kẹo que hỏi: "Cậu không nóng à?"

Cố Trường An nói cũng tạm. Khi đó cậu không nhìn vị trí, tự cứa loạn bản thân, hai bên cánh tay có mười mấy vết. Vết sẹo đã phai nhạt, nhưng vẫn có thể nhìn ra.

Lập Xuân kết hôn, ngày vui như vậy, cậu vẫn là nên che đi, không muốn để cho bạn bè cùng họ hàng nhà trai của cô nghĩ rằng cô có một người bạn có tinh thần không tốt.

Dù sao vết sẹo này bị người ta nhìn, phản ứng đầu tiên chính là tự hại mình.

Cố Trường An uống ngụm nước: "Trên tàu tôi đụng phải Đại Bệnh, nó cũng tới Tây Xương."

Lập Xuân nhanh chóng mở banh hai mắt.

Cố Trường An đặt ly xuống: "Nó có việc, không chắc chắn sẽ tới, tôi chuyển lời chúc phúc đến đây hộ nó."

Sắc mặt Lập Xuân biến đổi liên tục, cực thấp giọng nói: "Trường An, cậu đã biết?"

Cố Trường An hỏi cô có muốn ăn táo tây không.

Lập Xuân lắc đầu, kẹo que ăn không vô nữa, tay chân cô luống cuống.

"Vậy tôi tự rửa ăn."

Cố Trường An rửa táo tây đi ra, phát hiện Lập Xuân đang chọc chọc ở cửa, cậu gặm một tiếng táo, giọng không rõ hỏi: "Chị chọc chọc ở đây làm gì?"

Lập Xuân chỉnh lại tóc một chút, túm túm váy, móc móc ngón tay, hết hành động nhỏ này qua hành động nhỏ khác, thể hiện sự căng thẳng của cô.

"Qua cả rồi."

Cố Trường An chỉ nói ba chữ, lại làm lòng Lập Xuân nhẹ nhõm.

Nếu như đổi thành cô, đứng trên góc độ của Trường An...

Lập Xuân lắc đầu một cái, nhân sinh có hậu quả, kết quả, nhân quả, chỉ không có nếu như.

Màn đêm buông xuống, chú rể tương lai đến đây, mời Cố Trường An cùng Lục Thành ăn bữa cơm.

Một người vừa đẹp trai vừa trẻ trung, cũng cực kỳ lễ phép, cử chỉ hào phóng, khéo léo, lúc nhìn Lập Xuân, trên mặt lộ vẻ dung túng cùng cưng chiều.

Ăn xong một bữa cơm, Cố Trường An an tâm.

Trở về khách sạn, Cố Trường An bắt lấy Lục Thành hỏi: "Anh có nghĩ là em biết không?"

Lục Thành cho cậu một ánh mắt "Biết hay không biết, chính em tự rõ".

Mắt Cố Trường An trợn trắng, đó chính là không biết.

Cậu đi hai bước, chưa từ bỏ ý định hỏi: "Một chút cũng không?"

Lục Thành đang lấy đồ rửa mặt, nghe vậy giương mắt nhìn lại: "Có lần nào mà em không như ông cụ đâu?"

Cố Trường An a lên: "Vậy thì anh giỏi rồi, đối với ông cụ mà cũng có thể mãnh liệt đến vậy."

Lục Thành ném dầu gội đầu qua một bên, làm dáng muốn làm cậu.

Cố Trường An tóm lấy điện thoại bỏ chạy vào nhà vệ sinh.

"..." Tiền đồ.

Cố Trường An ở trong phòng vệ sinh gọi điện thoại với mẹ một lát, tắm xong lên giường chơi du hí.

Lục Thành tắm xong đi ra, trông thấy cậu chửi mát liền cau mày: "Chơi cái trò kia dễ khiến lòng buồn bực lắm, đừng chơi nữa."

Cố Trường An quay lưng lại: "Khó chịu ghê, đừng làm phiền em nữa."

"Đệt!" Cố Trường An ném điện thoại đi một phát, chui vào trong chăn bông mềm mại.

Lục Thành ung dung: "Buồn bực rồi đúng không."

Cố Trường An vẫn duy trì tư thế phiền muộn, không nhúc nhích.

Lục Thành nhấc người lên, giúp cậu đánh thắng một ván.

Mấy năm trôi qua, trò kia vẫn hot, người từng là tay mơ đã không còn là tay mơ.

Lục Thành trải chăn bông: "Ngủ đi."

Cố Trường An đang có hứng thú với cách chơi hay ho, không hề buồn ngủ tẹo nào: "Chơi thêm ván nữa."

Lục Thành đưa tay lấy đi điện thoại của cậu: "Sắp mười một giờ rồi."

Cố Trường An nắm chặt điện thoại không buông: "Còn sớm."

Lục Thành lái sang cha mẹ vợ: "Em nói với mẹ em là sẽ ngủ trước mười một giờ, em định gạt mẹ em sao?"

Cố Trường An im lặng vài giây, cười khiêu khích: "Có mỗi chiêu này, không thể có một hai chiêu mới à?"

"Chiêu cũ cũng không sao." Lục Thành bình chân như vại, "Hữu dụng là được."

Mặt Cố Trường An tối sầm, cậu ném điện thoại vào ngực người đàn ông, rồi lại ném kính đi: "Ngủ!"

Đèn phòng tắt, giường lõm xuống một khoảng, Cố Trường An bị ôm vào lồng ngực, cậu đùa nghịch giãy dụa hai cái rồi nằm yên.

Chưa quá nửa giờ, bên cạnh đã truyền tới một tiếng hít thở đều đều, từng hơi từng hơi đảo qua lỗ tai Cố Trường An mang theo hơi thở quen thuộc, cậu ngủ không được.

Nghĩ tới việc ngày mai Lập Xuân kết hôn, cảm giác kia như là ông bố già gả con gái, vừa buồn vừa vui.

Lấy chồng, sẽ tiến vào một giai đoạn khác của đời người, nắm giữ thân phận mới, chẳng biết Lập Xuân có thể thích ứng hay không.

Không biết trôi qua bao lâu, Cố Trường An rốt cuộc cũng buồn ngủ, mí mắt mới vừa khép lại cùng nhau thì người đàn ông ôm đầu cậu vào trong ngực, miệng phát ra tiếng nói mớ: "Bé cưng..."

Cố Trường An trừng trần nhà, trừng một hồi lâu, nhưng tim vẫn chưa mất tần suất đập kịch liệt. Cậu tự mình ôm lấy bờ eo dày rộng của người đàn ông, bất đắc dĩ thở dài.

"Anh nói anh xem, nửa đêm nửa hôm còn làm gì đây, cố ý không cho em ngủ ngon."

Ngày hôm sau, tinh thần Lục Thành sảng khoái, Cố Trường An ủ rũ.

Lục Thành nhìn mảng màu xanh dưới hốc mắt của cậu, chân mày cau lại: "Tối hôm qua em xảy ra chuyện gì? Ngồi dậy đếm sao?"

Cố Trường An nghiêng đầu đi, không muốn nói chuyện với hắn.

Mặt bị nắm, lúc quay lại hướng ban đầu, cậu đối diện với gương mặt tuấn tú từ khoảng cách gần.

Ngón tay Lục Thành vuốt ve làn da trắng xanh: "Nói với em bao nhiêu lần, có tâm sự thì không được nén trong lòng, nên thử chia sẻ cùng anh."

Cố Trường An ném túi kẹo dẻo đường vào người hắn, quát: "Em ngủ không ngon còn chẳng phải do anh hại?"

Lục Thành mờ mịt chớp chớp mắt.

Cố Trường An tức đến nổ phổi: "Mẹ nó anh hơn nửa đêm còn nói mớ, gọi em là cái gì kia..."

Lục Thành cắt ngang: "Cái gì kia?"

Ánh mắt Cố Trường An lấp lửng vài giây, lập tức biến thành gắt gỏng: "Chính là cái gì kia!"

"Không phải." Lục Thành không dễ bị gạt như vậy, hắn nói, "Em đừng làm tinh anh nhảy bình bịch, chúng ta cứ bình tĩnh bàn bạc, em nói cho anh nghe trước, vậy cái gì kia là gì?"

Cố Trường An đẩy đẩy mắt kính, gượng gạo lái sang chuyện khác: "Em đi xem Lập Xuân."

Chân dài Lục Thành duỗi một cái, ngăn cản đường đi của cậu: "Nói xong."

"Nói cái rắm!" Cố Trường An đạp hắn một cước không nhẹ không nặng, "Tránh ra."

Lục Thành cười đùa nhìn cậu, tư thế kia rõ ràng chính là, không nói thì đừng hòng đi.

"Bé cưng," Cố Trường An nghiêm mặt, dường như rất ngượng ngùng, "Con mẹ nó anh gọi em là bé cưng."

Toàn bộ thế giới đều yên tĩnh lại.

Ánh mắt Lục Thành xẹt qua cái tai đỏ chót của cậu, bình tĩnh "À" lên một tiếng.

"Vậy tại sao em ngủ không ngon?"

Cố Trường An hừ cười: "Buồn nôn đấy, em nổi da gà rụng hết cả giường, buổi sáng anh không thấy cộm đến hoảng loạn?"

"..."

Lục Thành lại bình tĩnh "À" lên một tiếng: "Xem ra vẫn là gọi quá ít, sau này phải thường xuyên gọi, em nghe nhiều sẽ thành thói quen."

Đôi mắt sau thấu kính của Cố Trường An trừng sang, nửa ngày mới bật ra hai chữ từ trong miệng: "Tuỳ anh!"

Nói xong cũng đi, cái cổ đỏ bừng.

Khoé môi Lục Thành ngậm lấy một vệt cười, bé con biệt nữu.

Nhạc đám cưới vang lên, Lập Xuân mặc bộ váy cưới trắng noãn, kéo cánh tay Cố Trường An bước từng bước từng bước về phía chồng của cô, trên mặt mang vẻ cực kỳ hạnh phúc.

Lập Xuân không có người thân bên cạnh, thế nên Cố Trường An trịnh trọng đưa cô đến trước mặt chồng, giao tay cô lại cho hắn.

Hoàn thành trọng trách này đi xuống dưới đài, Cố Trường An một mạch cúi thấp đầu lùi về trong góc. Cậu tháo kính, tay nhấn nhấn đôi mắt, thở một hơi thật dài.

Lục Thành xoa nhẹ trán cậu: "Sao em lại qua đây, gọi em em cũng không nghe, nghĩ gì thế?"

Cố Trường An chậc nói: "Đang nghĩ về dáng vẻ mặc váy cưới của anh."

Lục Thành: "..."

"Có lẽ sẽ không có cái vừa anh." Cố Trường An không lập tức đeo kính, cậu híp mắt mỉm cười với người đàn ông, như con hồ ly xảo trá, "Chẳng qua cũng không sao, em có tiền, mình đặt may."

Lục Thành đang định mở miệng thì hắn trông thấy cái gì, lông mày nhướng lên.

Cố Trường An thuận theo tầm mắt của hắn nhìn lại, Đại Bệnh đến, bên cạnh dẫn theo hai người, không thấy Nguyệt Nha.

Chắc là không muốn lúc đến đây bị người ta vây xem.

Cách khách mời náo nhiệt, Ngô Đại Bệnh bình tĩnh nhìn Cố Trường An, muốn qua, lại không biết nói gì, cũng không muốn thu hồi ánh mắt, cậu ta đang rón rén mong đợi.

Cố Trường An dường như thấy được Đại Bệnh thuở con bé, chờ được cậu bảo vệ.

Lần này cậu không đưa tay.

Nếu đã làm cha, gánh vác vinh nhục hưng suy của cả gia tộc, những điều nên đảm đương nhất định là phải có.

Sáng sớm Nguyệt Nha nói đôi lời, đều về đến Đại Bệnh, liên quan đến bốn, năm năm này của cậu ta. Cố Trường An trái lại không có gì bất ngờ, chỉ có một điều ngoài ý muốn chính là, thế mà gốc rễ tình yêu của cô lại sinh trưởng, còn mọc thành một độ cao đáng sợ, đã rơi vào tay giặc, muốn thoát cũng không thoát nổi, đã không còn đường lui.

Hiện tại đứng trên cao nhìn xuống không phải cô, là Đại Bệnh.

Tình thể xoay chuyển.

Cuộc đời thật sự kịch tính, làm một nhân loại nhỏ bé, điều có thể làm chính là quý trọng từng ngày.

Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên khắp đại sảnh, ồn ào. Chú rể trên bục đang hôn cô dâu, sau lưng bọn họ là một màn ảnh lớn chiếu từng bức ảnh về cuộc sống sinh hoạt của họ, tất cả đều là những điều họ cùng nhau trải qua.

Tuy rằng cái màn này không đủ mới lạ, có hơi cũ rích, nhưng tâm ý là thật.

Thế chẳng phải đủ rồi sao?

Có thêm Cố Trường An gia nhập vào trong đại quân chúc phúc, Lục Thành rất nể tình giơ hai tay lên vỗ vỗ.

Ngô Đại Bệnh đằng xa cũng đang vỗ tay.

Lập Xuân tìm kiếm bóng dáng của ba người bọn họ, lần lượt nhìn sang, nụ cười khỏi nói có bao nhiêu hạnh phúc.

Khoảng lúc uống rượu mừng, Cố Trường An bảo Lục Thành cùng rời khỏi khách sạn, không biết là vì uống rượu hay gì mà khuôn mặt tái nhợt ửng đỏ, đôi mắt vừa đen vừa sáng, tinh thần rất tốt.

"Đi, theo em đi dạo phố đi, xong lại xem phim. Mẹ, đôi ta đã yêu nhau tận mấy năm, xảy ra đủ loại chuyện này kia, xong cái này lại tới cái nọ, cũng chưa có lấy một lần nghiêm túc hẹn hò, thiệt thòi chết em mất."

Cậu quay đầu, phát hiện người đàn ông đứng yên tại chỗ, ngẩn cả người, trông rất buồn cười.

Vậy nên cậu nhoẻn miệng lên, cười ra tiếng: "Lục đại gia, anh có đi hay không? Không đi em kiếm người khác hẹn hò nha."

"Em đừng tìm chết."

Lục Thành bắt kịp trong ba bước, kéo tay cậu lại.