Hôm Nay Chị Lại Bơm Hàng Sao?

Chương 2: Trừ Trợ Cấp!




"Thật sự?" Phương Ngọc Ánh xoay người tiếp tục chống hai tay lên bàn hơi nghiên người về phía trước ánh mắt long lanh

"Không trừ lương"

Nghe được đáp án, Phương Ngọc Ánh gật đầu hài lòng "Cảm.."

Cô chưa kịp nói dứt câu đã bị chỉ huy lên tiếng chặn trước một bước "Nhưng trừ trợ cấp, người thất nghiệp làm gì có lương đúng không?"

Phương Ngọc Ánh: "... " Cảm giác vừa đạp hố chính mình đào thật khó tả.

Phương Ngọc Ánh không biết nói gì, mếu máo quay mặt sang cấp trên trang bộ mặt đáng thương "Bác Lâm..."

"Minh Khánh chỉ trêu con thôi, đừng lo lắng, Bác không phê chuẩn, yên tâm" Cấp trên cười khanh khách, đưa tay vẫy vẫy kêu Phương Ngọc Ánh lại ngồi "Sức khoẻ chuyển biến tốt là mừng, thời gian con nghỉ ngơi cũng đủ rồi đi, dù sao hiện tại không có chiến tranh nhưng chúng ta không thể lơ là, lúc nào cũng trong tư thế sẵn sàng chiến đấu, bỏ bê sẽ làm chúng ta xao lãng, ý chí cũng mất đi"

Vì đã có tuổi, Lương Minh Lâm dừng một chút uống một hớp trà ồn tồn nói tiếp

"Con là cá nhân duy nhất còn xót lại của đặc khu X sau chiến tranh, là may mắn của chúng ta, nhưng cũng không thể làm đặc khu từ đó mà tan biến. Minh Khánh hiện đang điều động người qua bên con để học huấn luyện chuyên sâu. Con làm một đại đội trưởng, cũng nên xuất hiện"

"Tức là mỗi ngày em đều phải ở quân doanh đi-làm" Chỉ huy sợ nàng không hiểu cố ý giải thích cũng đồng thời từng chữ nghiến răng để phát ra âm cuối

Phương Ngọc Ánh làm sao không hiểu cấp trên ý tứ, chỉ huy còn nghiến răng nhấn mạnh đi làm với cô 'ha, kẻ thất nghiệp quyết không chịu khuất phục"

"Nếu làm tốt sẽ được thưởng, không chỉ thế quân đội cũng sẽ tổ chức tranh tài nâng bậc quân hàm mỗi cho chiến sĩ mỗi năm một lần, nếu đoàn đội nào có ít nhất 2 người trở lên đoạt giải. Đại đội trưởng cũng sẽ được tuyên dương. Nếu toàn bộ đoàn đội được thăng bậc, đại đội trưởng sẽ được tặng huân chương, như em cũng biết mỗi huân chương chứa 10% giá trị 'trợ cấp'"

Nghe tới đây Phương Ngọc Ánh nuốt nước miếng, 10% còn chưa tính thưởng 'Hừ, Có nhiêu đây mà muốn cô từ bỏ chức vị thất nghiệp sao, đừng mơ tưởng!'

Cô đưa hai ngón tay, đôi mắc cong cong đầy đắc ý "Hai ngày"

'Nếu là chỉ 2 ngày cách bữa sẽ không tính đi làm. Dù sao 2 trên 7 bỏ bốn lên năm tức là không có ngày nào đi làm, cô vẫn là kẻ thất nghiệp. Trời ơi Ngọc Ánh, mày quá thông minh'

"Cái gì hai ngày?" Chỉ huy nghi hoặc nhìn Phương Ngọc Ánh hỏi

"Hai ngày ở quân doanh nha, em tính hết rồi, với độ khó bài tập mà em đưa ra chắc chắn sẽ hiệu quả. Em có mặt nhiều quá sẽ ảnh hưởng đến đoàn đội tập trung, như vậy không tốt" Phương Ngọc Ánh nói dối không chớp mắt, mặt không đỏ. Thật ra cô chỉ nói bừa thôi, không có tính toán gì hết.

"Em/con khẳng định?" Chỉ huy và cấp trên đồng thanh trong giọng nói mang thêm phần không tin tưởng

"Khẳng định, bài tập gồm 24 bước mỗi ngày cần ít nhất 18 tiếng hoàn thành, trong đó có 1 tiếng ăn uống và hồi sức chia làm ngày 3 buổi, toàn bộ bài tập yêu cầu chiến sĩ kiên trì, thói quen nếu không sẽ không đủ thời gian thực hiện. Mỗi lần đến giám sát nếu một cá nhân không hoàn thành đúng hạn thời gian đưa ra, toàn đội sẽ bị phạt. Sau khi thói quen, sẽ bắt đầu chuyển sang bài tập mới. Đảm bảo đặc khu lấy được hạng nhất dễ dàng trong tay"

Phương Ngọc Ánh nói một lèo, giả bộ khát nước xoay người đổ nước uống sạch tách trà. Thật ra trái tim cô đang nhảy như trống vỗ đập liên hồi. Chết bà, hăng say bịa chuyện lỡ đem chuyện hứa hẹn đoạt giải nói ra luôn.

Cô làm bộ mặt nghiêm túc, chăm chú nhìn hai người đợi họ đưa ra ý kiến. Trong lòng không ngừng nhấn like, cảm thán bản thân diễn quá đỉnh. Phương Ngọc Ánh làm quyết định, sau việc này về nhà hẳn là phải viết kế hoạch huấn luyện như thế nào, lỡ như không đoạt hạng thật, đi làm diễn viên cũng không tồi.

Lương Minh Khánh và Lương Minh Lâm hoàn toàn không biết Phương Ngọc Ánh trong lòng đã làm ra một bộ kế hoạch thiên chuyển công tác không tỳ vết, nếu bọn hắn biết được chắc sẽ bị cô làm cho tức hộc máu cũng có thể.

Nhìn bộ dáng nghiêm túc của Phương Ngọc Ánh trong lòng bọn hắn yên tâm rồi. Dù sao thành tích cùng năng lực của cô trước đây cũng đã nói lên hết tất cả.

"Được rồi, phê chuẩn" Cấp trên hài lòng gật đầu

"Cảm ơn, Bác Lâm" Phương Ngọc Ánh vui vẻ ôm chằm lấy cấp trên.

"Có thưởng cũng sẽ có phạt, không đoạt giải, không làm tốt. Vậy lấy trừ lương à không trừ trợ cấp làm phạt đi" Chỉ huy cười cười nhướng mày nhìn nàng

Phương Ngọc Ánh: "... " Trừ trừ, tối ngày trừ lương trừ trợ cấp. Cha nội 35 tuổi mà tối ngày cùng thiếu nữ 18 (+10) tuổi chấp nhất mấy thứ nhỏ nhặt.

Phương Ngọc Ánh một bụng lầu bầu chửi rủa, ngoài mặt thì bĩu môi cùng chỉ huy hờn dỗi, nhìn hắn chằm chằm im miệng không nói một lời nhưng ánh mắt u oán tựa như muốn nói

'Em giận rồi, thiếu nữ quyết cùng quỷ hẹp hòi tuyệt giao mười phút. Chỉ huy, anh cùng đừng mơ tưởng em sẽ ý tới anh, cùng anh đấu võ mồm, hừ!"