Hôm Nay Chưa Biến Thành Thú Bông

Chương 177: C177: Bé trai




“Cái này không quan trọng…” Đàm Tiếu gãi đầu, “Xinh xắn, vóc dáng đẹp là được, tuổi tác gì gì đó thật ra không sao cả.”

Sắc mặt Bạch Ấu Vi trầm xuống.

Thầy Thừa vội trấn an: “Hồng phấn khô lâu (1), vẻ bề ngoài chỉ là tạm thời, người phụ nữ quan trọng nhất là nội tâm, tâm hồn đẹp mới là vẻ đẹp thật sự…”

(1) Hồng phấn khô lâu 红粉 骷髅 – Hồng phấn ý chỉ người phụ nữ xinh đẹp, khô lâu có nghĩa là bộ xương/đầu lâu của con người đại diện cho sự khủng bố, đáng sợ. Đây là một cụm từ cổ của Trung Quốc có ba tầng hàm nghĩa: Một, chỉ người phụ nữ xinh đẹp lợi dụng nhan sắc mê hoặc đàn ông, không từ thủ đoạn để đạt được mục đích của chính mình. Hai, chỉ người phụ nữ có vẻ bề ngoài xinh đẹp, nhưng trong nội tâm hung ác khiến người ta sợ hãi. Hàm nghĩa thứ ba là nếu dùng ánh mắt đúng sai quan sát mỹ nữ sẽ đánh mất sự mê luyến của mọi người dành cho sắc đẹp, cảnh cáo mọi người mỹ nữ cuối cùng sẽ hóa thành bộ xương khô.

“…” Mặt Bạch Ấu Vi càng âm trầm hơn.

Thẩm Mặc ở một bên nở nụ cười không tiếng động, đề tài càng lúc càng lệch lạc đến anh không kéo lại nổi

Mọi người đang trò chuyện. Lúc này, một đứa bé trai cẩn thận từng chút một đi tới từ cách đó không xa, có lẽ thấy bầu không khí họ tán gẫu không tệ, đúng lúc chen vào lên tiếng:

“Xin hỏi… Các người cần mua bản đồ không?”


Tất cả quay sang.

Bé trai rất nhỏ, phỏng đoán tầm mười tuổi, lúc này bị mọi người nhìn chằm chằm, trên mặt lộ ra vẻ căng thẳng.

Bạch Ấu Vi đã thật lâu chưa trông thấy trẻ con.

Không riêng gì con nít, người cao tuổi giống như Thừa Úy Tài cũng rất hiếm thấy. Dĩ nhiên, người tàn tật như cô càng hiếm hoi.

“Anh bạn nhỏ, cháu bán bản đồ ở đây à?” Vẻ mặt thầy Thừa ôn hòa hỏi cậu.

Bé trai cầm trong tay một phần bản đồ, vẽ tay bằng bút máy, vẽ rất tỉ mỉ, có thể nhìn ra vết tích tẩy xóa rất nhiều lần.

“Các anh chị muốn vào mê cung, đúng không?” bé trai nói, “Đây là bản đồ trong mê cung, chỉ cần một đạo cụ, em sẽ bán cho mọi người.”

Bản đồ mê cung?

Bán một đạo cụ?

Tất cả mọi người ngạc nhiên.

Nếu là người khác cũng cho qua, nhưng tới làm ăn lại là một đứa bé nhỏ như vậy.

Thầy Thừa không nhịn được hỏi: “Anh bạn nhỏ, cháu mấy tuổi, tên là gì?”


Bé trai không trả lời, ánh mắt cậu lướt qua lướt lại trên gương mặt mấy người họ, cuối cùng có lẽ cảm thấy Thẩm Mặc là “Thủ lĩnh”, vì vậy cậu nhìn chằm chằm anh hỏi:

“Anh có muốn bản đồ không? Em có cả bản đồ trong thành phố. Trên đó đánh dấu vị trí các trò chơi, cầm bản đồ ra khỏi thành phố sẽ rất an toàn, giá cũng là một đạo cụ. Có muốn không?”

Thẩm Mặc quét mắt bản đồ trong tay cậu, giọng nói bình thản hỏi: “Em chứng minh bản đồ của mình chân thực bằng cách nào?”

Bé trai khổ sở mấp máy môi, tựa như xoắn xuýt nên trả lời thế nào.

Bạch Ấu Vi chống cằm quan sát đứa bé này. Cậu bé hơi tròn khỏe mạnh kháu khỉnh, đeo cặp sách, lông mi dày, con mắt nho nhỏ, vẻ bề ngoài rất đáng yêu, chỉ là cậu hơi bị bỏng nắng, có một vùng da đỏ lên, bắt đầu bị chai.

Suy nghĩ kĩ thì đứa bé này cũng thật đáng thương. Trước đây được người nhà nuôi nấng bụ bẫm, hiện tại có lẽ người nhà đều mất, tuổi còn nhỏ đã phải học cách nuôi sống chính mình.

Cô nửa đùa nửa thử dò xét hỏi cậu: “Đi vào mê cung chưa chắc có thể đi ra, chẳng ai có thể chứng minh bản đồ của em hữu dụng, tại sao tôi phải mua bằng một đạo cụ? Bản đồ thành phố thì càng không cần thiết, lẽ nào em không biết, khu vực trò chơi sẽ thay đổi à?”

Đứa bé sửng sốt, “Khu vực của trò chơi sẽ thay đổi á?”

“Em không biết à?” Đàm Tiếu nói leo, “Chỉ cần 7 ngày không có người chơi đi vào trò chơi, khu vực của trò chơi sẽ di động ngẫu nhiên, không cách nào phán đoán phương hướng và khoảng cách, ngược lại sẽ tự động tìm đến nơi tập trung đông người!”


Bé trai nghe xong, biểu cảm có vẻ ngỡ ngàng, một lát sau, cậu gật đầu thì thào: “Ồ… Nói như vậy, đúng là các anh chị không cần đến bản đồ của em…”

Tiếng nói cô đơn khiến người ta thấy không nỡ.

Thầy Thừa suýt chút nữa không nhịn được, định lấy ra bùn của ông nhưng bị Thẩm Mặc đè lại.

Thẩm Mặc hỏi bé trai: “Em muốn đạo cụ làm gì? Tuổi em nhỏ như vậy, coi như lấy được đạo cụ, sẽ rất nhanh bị người ta cướp mất, chưa biết chừng khó bảo toàn tánh mạng, đạo cụ chỉ làm em chuốc họa vào thân.”

Thầy Thừa nghe vậy, ngay lập tức hoàn hồn, dù ông chưa làm gì nhưng người ông lại đổ mồ hôi lạnh, cảm thấy nghĩ mà sợ.

Suýt chút nữa ông đã hại đứa bé này.

“Em muốn rời khỏi đây.” Ánh mắt cậu bé liếc về phía đám thanh niên cách đó không xa, “Thế nhưng, không có đạo cụ, sẽ không có tư cách gia nhập vào đội của anh Phi.”