Hôm Nay Chưa Biến Thành Thú Bông

Chương 182: C182: Mdzz




*MDZZ: viết tắt phiên âm của “mụ đích trí chướng”, tạm dịch: mẹ kiếp, đồ thần kinh.



Chú Mập ngẩn người, trừng hai mắt hỏi Bạch Ấu Vi: “Mày có ý gì?”



Bạch Ấu Vi nhếch miệng lên cười, chỉ chỉ chân của mình, “Tôi là chân tàn.”



Sau đó chỉ chỉ đầu của ông ta, “Chú là não — tàn.”







Không khí cứng ngắc hai giây.



Chú Mập tức giận nói: “Mày dám mắng tao?!”





Giọng Bạch Ấu Vi mỉa mai cười: “Tốn hai giây mới nhận ra mình bị mắng, xem ra, đầu óc của chú không dễ sử dụng lắm.”



“Móa!” Chú Mập xắn tay áo lên bước qua, “Con nhóc thối tha, mày thích ăn đòn!”



Thẩm Mặc và Đàm Tiếu chặn trước người Bạch Ấu Vi, thầy Thừa cẩn thận lùi xe về phía sau.



Cùng lúc đó, đồng đội của tên Mập cũng tự tay kéo ông ta.



“Lữ Ngang, quên đi.” người đàn ông nhíu mày nhìn thoáng qua phía Thẩm Mặc, giọng nói rất trầm, “Đừng gây thêm rắc rối, đổi đồ là đi ngay.”



Thái độ người phụ nữ mặc đồ đỏ càng kiêu ngạo, gần như sắp viết hai từ khinh miệt lên mặt: “Loại bông sen trắng dựa vào đàn ông nuôi sống không đến mấy ngày sẽ chết, anh tức giận so đó với ả ta làm gì.”



“Chậc! Cô là con của gia đình đơn thân à? Lúc nhỏ không được ba nuôi dạy hả?” Bạch Ấu Vi chế nhạo, “Không cần dựa vào đàn ông nuôi sống, giỏi thật!”



Người phụ nữ mặc đồ đỏ lập tức nổi giận, trong nháy mắt rút khẩu súng ra khỏi hông.



“Tô Mạn!” Người đàn ông bên cạnh quát khẽ.



Bạch Ấu Vi cười, không nhanh không chậm lấy khẩu súng đồ chơi từ trong túi ra, “Tôi cũng có đấy, muốn thử xem cái của ai mạnh hơn không?”



Không ai cho rằng cái cô cầm trong tay là món đồ chơi. Người có thể sống đến hiện tại, trong tay ai không có mấy đạo cụ bảo vệ tính mạng?



Hai bên đều có ưu thế.



Nhìn qua phía Thẩm Mặc đông người hơn, nhưng cơ thể mỗi người của đội bên kia cường tráng, mà bên anh có Bạch Ấu Vi và Thừa Úy Tài một tàn một lão, về khí thế mơ hồ có vài phần yếu thế.



Bạch Ấu Vi lần lượt lấy từng đạo cụ ra khỏi túi, giọng lười biếng: “Có nhiều đạo cụ chưa dùng hết, mỗi ngày mang theo người thật vướng víu, đúng lúc hôm nay có thể thử xem…”



Mọi người: “…”



Thẩm Mặc liếc cô một cái, nói: “Cất đi.”



Bạch Ấu Vi không vui, phồng má hỏi anh: “Làm sao, chê em lãng phí à?”



Thẩm Mặc: “Anh sợ em sơ ý bị thương.”



“…” Bạch Ấu Vi chọn chọn lựa lựa trong một đống đạo cụ, cất từng cái vào túi xách nhưng khẩu súng đồ chơi vẫn để ở bên ngoài.



Dĩ nhiên, trong tình huống bình thường, lực công kích của khẩu súng đồ chơi không lớn, chỉ khiến người ta không khống chế được muốn chạy, thế nhưng… Ngược lại đối phương không biết tác dụng của đạo cụ, cho nên cô muốn cược một trận. Khi cô nhìn thấy trên gương mặt ba người đối diện có ý kiêng dè, cô biết mình đặt cược đúng.





“Chúng tôi không có ý thù địch.” người đàn ông cầm đầu nghiêng mắt nhìn qua Bạch Ấu Vi, ánh mắt cuối cùng rơi vào mặt Thẩm Mặc, “Chúng tôi cũng có đạo cụ, nhưng ở thời buổi bây giờ, tôi nghĩ mọi người không cần thiết lãng phí đạo cụ vì dăm ba câu tranh chấp đúng không?”



“Dăm ba câu tranh chấp hả?” Bạch Ấu Vi bật cười, “Các người một người mắng tôi tàn tật, xắn tay áo muốn dạy dỗ tôi một trận, một cô ả mắng tôi bông sen trắng, suýt chút nữa chọc thủng một lỗ trên người tôi. Làm phiền anh nhìn cho rõ, đ* thế này dám bảo dăm ba câu cãi nhau? Cuối cùng ai ra tay trước?!”



“…” Thẩm Mặc nhìn cô lần nữa, “Không được nói tục.”



Bạch Ấu Vi ôm lấy cánh tay anh, ấm ức: “Anh trai, những người xấu này bắt nạt em! Hức hức hức…”



Đàm Tiếu cầm gậy bóng chày đứng ở phía trước, trên mặt hiện rõ vẻ xem thường, hào hùng nói: “Chúng tôi đang cố gắng để cứu vớt toàn nhân loại, các người thì sao? Người lớn gần này, còn bắt nạt một cô bé! Chậc, giang hồ bại hoại!”



Ba người đối diện: “…”



Mẹ kiếp đồ thần kinh, họ gặp bệnh nhân tâm thần à!!