Hôm Nay Chưa Biến Thành Thú Bông

Chương 184: C184: E rằng cần dùng đến




Bạch Ấu Vi nháy mắt một cái, “Vậy phải làm thế nào?”



Thẩm Mặc nói: “Chắc hẳn xăng của bọn họ được lấy từ bãi đậu xe bỏ hoang trong thành phố. Chúng ta có thể đi tìm xe cộ ở gần khu vực trò chơi. Người dân không dám tới gần đó, có thể kiếm được kha khá.”



“Ừm.” Bạch Ấu Vi gật đầu, “Nhân tiện chơi game luôn ~”



Thẩm Mặc liếc cô: “Sao thế, bị nghiện à?”



Bạch Ấu Vi buông tay: “Hết cách rồi. Em muốn đổi mảnh ghép phải có đạo cụ, muốn có đạo cụ phải chơi game, nói cho cùng em đang vì cứu vớt toàn bộ nhân loại mà ~”



Thẩm Mặc cảm thấy buồn cười, bóp phần thịt trên má cô, “Vừa nãy người nọ nói không sai, cái miệng này của em…”



Bạch Ấu Vi không vui, đẩy tay anh trách móc: “Anh trai, lúc động tay động chân có thể đổi bộ phận khác không, khuôn mặt em sắp bị anh véo xệ cả mặt!”



Thẩm Mặc ngây người.





Đàm Tiếu ở cạnh thẳng thắn gật đầu: “Em cũng thấy gần đây anh Mặc hay động tay động chân với Vi Vi.”



“Có không…” Thẩm Mặc xoa cái mũi của mình.







Bọn họ đứng nói chuyện tào lao, thật lòng không biết, nhóm người bên kia đang bàn luận về họ.



Ông chú mập vóc dáng cao to đen hôi ôm hai thùng xăng trở về, vừa đi vừa trách móc: “Con nhóc thối ban nãy mắng chửi người quá độc ác, cho tới bây giờ ông đây chưa từng bị kẻ nào chửi như thế.”



“Thanh Văn, ban nãy anh cản em làm gì?” Người phụ nữ mặc đồ đỏ cũng không vui, “Có ra tay thì chúng ta chưa chắc sẽ thua.”



“Thắng thì sao?” Nghiêm Thanh Văn không mặn không nhạt liếc nhìn bọn họ, “Lãng phí đạo cụ và thể lực trên những người này, có ích lợi gì cho chúng ta? Đừng quên, gần đây không an toàn, chúng ta có thể đi vào trò chơi bất cứ lúc nào, hơn nữa…”



Anh dừng một chút, quay đầu nhìn màn sương mù xa xa.



“Huống hồ, bọn họ đi vào mê cung chưa chắc đã sống sót ra ngoài.”



Người phụ nữ mặc đồ đỏ cười khẩy: “Cũng đúng, không cần lãng phí thời gian trên người sắp chết.”



“Ôi chao, đi nhanh lên.” chú Mập bực bội nói, “Về trễ, Lý Lý lại lải nhải, phiền lắm!”



“Từ gặp cô Chu Thù kia, cậu ta mấy khi tỉnh táo.”



“Được rồi, lúc về ít nói vài câu.”



“…”







Bởi vì trận cãi vã ở ngã tư, thời gian nhóm Thẩm Mặc vào sương mù bị trì hoãn một lúc.



Hai giờ ba mươi, bọn họ đi tới biên giới của màn sương mù dày đặc, xác nhận lần cuối cùng túi hành lý mang theo người, chuẩn bị vào sương mù.



Lúc này, cậu bé buổi sáng chạy đến.



Cậu thở hồng hộc, cõng ba lô khá nặng chạy tới.



Cậu lau mồ hôi trên mặt, đôi mắt đen tròn xoe nhìn chằm chằm Bạch Ấu Vi, hỏi: “Lời mọi người nói lúc sáng, bây giờ còn giữ lời không?”



“Giữ lời…” Bạch Ấu Vi quan sát cậu từ trên xuống dưới, ánh mắt rơi vào vài chỗ máu bầm, đặt ra nghi vấn, “Thế nhưng, em xác định bộ dạng mình bây giờ có thể đi vào mê cung không?”



Trên người cậu có rất nhiều vết thương, giống như bị người ta đánh một trận.



Bé trai lắc đầu: “Em không sao.”



Thẩm Mặc cũng nhắc nhở cậu bé: “Sau khi đi vào, chúng tôi sẽ giúp em nhưng lúc xảy ra nguy hiểm, có thể không để ý tới em.”






“Em hiểu rõ.” Bé trai ước lượng cặp sách sau lưng, nói, “Em sẽ cố hết sức chạy nhanh một chút.”



Cuối cùng Thẩm Mặc liếc cậu một cái, không nói gì thêm, đẩy xe lăn nói: “Vậy thì đi đi.”



Bọn họ tiếp tục đi sâu vào bên trong màn sương mù dày đặc.



Thầy Thừa tụt lại phía sau, vỗ nhè nhẹ cặp sách của cậu bé, “Có nặng không? Tôi cầm giúp cháu.”



“… Không cần, cháu tự đeo được.” Bé trai rầu rĩ trả lời, “Cảm ơn ngài.”



Đàm Tiếu nhanh tay, một tay nhấc cái cặp kia, “Hay là để anh cầm cho! Em bé xíu, túi sách nặng như vậy, lúc chạy trối chết làm sao chạy nhanh được? … Ồ, đây là cái gì?”



Lúc anh cầm cặp sách, ngón tay vướng vào cái dây nhỏ trên cổ cậu bé, thoáng kéo theo để lộ cái còi mà cậu đeo ở cổ.



“Không có, không có gì…” bé trai cuống quít bỏ còi vào trong, đáp lại, “Em tùy tiện đeo, e rằng cần dùng đến…”