Đầu đường Hàng Châu, chiếc xe việt dã chạy băng băng trên phố.
Gió dũng mãnh tràn vào từ cửa sổ xe, xua tan mồ hôi dinh dính trên làn da, mát mẻ sảng khoái.
Bạch Ấu Vi ngồi ở ghế phụ cạnh tài xế, tâm trạng vui vẻ ngâm nga bài hát, hừ hừ: “Con thỏ trắng nhỏ, trắng trắng, hai lỗ tai dựng thẳng, thích ăn củ cà rốt và rau xanh, hoạt bát thật đáng yêu ~”
Đàm Tiếu ngồi đằng sau tiếp lời: “Ha ha! Cái này tôi cũng biết! Tôi đọc cho mọi người nghe!”
Anh húng hắng, đọc trầm bổng: “Con thỏ trắng nhỏ, trắng trắng, hai lỗ tai dựng thẳng, lột da, băm thành miếng, bỏ vào trong nồi nấu, cho thêm nước, đậy đắp, trước khi bắc ra bỏ thêm rau thơm!”
Người khác chưa có phản ứng, tự anh chọc cười mình, cười “Ha ha ha” không ngừng.
“Thế nào? Thế nào? Khen tôi chút đi?” Đàm Tiếu giơ cùi chỏ chọc chọc Thừa Úy Tài, “Lão Thừa, tới lượt ông! Tới lượt ông! ~ giáo viên văn vẻ đọc thử xem ~”
Thầy Thừa không từ chối được, sờ cằm một cái, “Được rồi, để tôi nghĩ một lúc… A, có! Khuyến quân nhất trản quân mạc từ, Khuyến quân lưỡng trản quân mạc nghi, Khuyến quân tam trản quân thuỷ tri (1)…”
(1) Trích trong bài Khuyến tửu của Bạch Cư Dị:
Dịch nghĩa
Mời ông một chén, xin ông đừng từ chối.
Mời ông chén thứ hai, xin ông đừng nghi ngại,
Mời ông chén thứ ba để ông mới biết rằng:
Dịch thơ:
Mời anh một chén, anh chớ từ,
Mời anh hai chén, chớ nghi ngờ,
Mời anh ba chén, mong anh rõ…
Nguồn: .
“Lão Thừa, cái này không được!” Đàm Tiếu cắt ngang lời ông, “Không có thỏ trắng nhỏ, không có không được!”
“Ôi chao, tôi chưa đọc đến mà, cậu nghe tôi đọc tiếp.” Thừa Úy Tài tiếp tục nói, Bữa nay mặt già hơn bữa qua, Khi say lòng hơn lúc tỉnh đấy….”
Đàm Tiếu: “Không có không được ~ vẫn không có thỏ trắng!”
Thừa Úy Tài sốt ruột: “Cậu nghe tôi đọc tiếp, có ngay, có ngay đây! … Trời đất mênh mang còn mãi mãi, Thỏ trắng, quạ vàng cứ vút mau. Vàng chạm Bắc Đẩu để về sau, Chẳng bằng lúc sống, rượu một chén! Xem! Có phải có không? Bạch thố xích ô tương sấn tẩu, có thỏ trắng mà!?”
Đàm Tiếu: “Ha ha ha ha ha! Nghe không hiểu thoải mái đi! Coi như ông qua cửa ~”
Phan Tiểu Tân yên lặng ngồi ở bên cạnh: “…”
Từ khi họ tìm được anh Phi, cướp sạch đồ của anh Phi, dời trống kho xăng của anh Phi, đánh cả nhóm anh Phi no đòn, cơ bản anh ta vẫn ở trạng thái”múa hát tưng bừng”.
… Tất cả người lớn đều mau quên thế à?
“Thằng quỷ nhỏ! Em thật tinh mắt!” Đàm Tiếu đột nhiên ôm bả vai Phan Tiểu Tân, “Biết dừng ngựa trước vách núi, lựa chọn con đường chính xác! Về sau trên giang hồ nhất định sẽ có một chỗ của em!”
Thầy Thừa bổ sung: “Là ghìm cương trước bờ vực…”
“Ý tứ không khác nhau mấy là được.” Đàm Tiếu lắc lư Phan Tiểu Tân, “Nào, mau nói với anh Tiếu, em nghĩ như thế nào? Nói kế hoạch của bọn chúng cho tụi anh biết, em không sợ bị bọn chúng trả thù hả?”
Phan Tiểu Tân bị đong đưa choáng váng đầu.
Thầy Thừa nói: “Đừng thấy tuổi còn nhỏ, trẻ con cũng biết phân biệt đúng sai. Tiểu Tân là đứa trẻ tốt, đương nhiên không trợ Trụ vi ngược, có phải không, Tiểu Tân?”
Phan Tiểu Tân: “…”
Thực ra may mà…
Cậu cảm thấy, phía Thẩm Mặc và Bạch Ấu Vi có năng lực hơn bên anh Phi.
Xu cát tị hung (theo cái lợi, tránh cái hại) là bản tính của con người, dù cho trẻ con cũng hiểu đạo lý này.
“Anh Mặc, tiếp theo chúng ta đi đâu?” Đàm Tiếu hỏi.
“Tìm chỗ qua đêm trước.” Thẩm Mặc cầm tay lái, mắt nhìn thẳng phía trước, “Hướng bắc đi Gia Hưng, đi về phía nam là thành phố Thiệu Hưng, đều là nơi có khả năng xuất hiện mê cung…”
Đang nói thì dừng, anh chậm rãi giảm tốc độ.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía bên ngoài cửa sổ xe. Chỉ thấy phía trước là một con đường bị tắc. Ven đường có năm người đang dựng lều, ba người trong đó chính là những kẻ suýt đánh nhau với họ.
Đàm Tiếu vô ý thức huýt sáo một tiếng, nói: “Oan gia ngõ hẹp…”
Bạch Ấu Vi khinh thường hừ lạnh một tiếng.