Hôm Nay Chưa Biến Thành Thú Bông

Chương 215: C215: Hai kênh




Ban đêm, ba người Đàm Tiếu Phan Tiểu Tân và thầy Thừa đánh bài tú lơ khơ ở trên giường nệm.



Ban đầu Phan Tiểu Tân không biết chơi, sau đó cậu và thầy Thừa thay phiên thắng.



Đàm Tiếu toàn thua.



Bạch Ấu Vi nghe tiếng đánh bài bên ngoài, tiếng Đàm Tiếu than phiền, tiếng đống cháy tí tách… từ từ đi vào giấc ngủ.



Thẩm Mặc nhìn gương mặt cô ngủ an tĩnh không u sầu, cũng nhắm hai mắt lại.







Một đêm yên bình.



Sáng sớm ngày hôm sau, thầy Thừa bắt đầu bận rộn lải nhải chuẩn bị bữa sáng.





Đầu tiên ông bóc hai túi sữa, nấu một nồi cháo sữa.



Có mỗi cháo thì sợ Đàm Tiếu và Thẩm Mặc ăn không đủ no, ông trộn bột mì thành hỗn hợp sệt, cho thêm muối, bột ngọt, đánh thêm hai quả trứng gà. Bắc chảo lên, rót một ít dầu, đổ hỗn hợp bột mì, chuyển động tay cầm, từ từ xoay một vòng là được một cái bánh trứng gà hơi mỏng.



Có thể ăn trực tiếp, có thể ăn chấm tương, cũng có thể cuộn lại. Hoặc ăn kèm với dưa chuột bào sợi.





Thầy Thừa vừa làm điểm tâm vừa nói: “Sữa túi mấy ngày nữa sẽ hết hạn, quá hạn cũng không sao, không vứt đi, dùng để hấp cách thủy bánh màn thầu là tốt nhất, vừa thơm vừa mềm…”



Đều là kinh nghiệm tích lũy được khi sinh hoạt mấy chục năm.



Hai người Đàm Tiếu và Phan Tiểu Tân một lớn một nhỏ đầu rối như tổ quạ, ngồi xổm ở ven đường đánh răng.



Thẩm Mặc đi cùng Bạch Ấu Vi vào trong khách sạn rửa mặt.



Nhóm năm người bên kia hình như bị bọn họ lây nhiễm, không muốn ăn uống qua loa, mà nổi lửa, bắc nồi, muốn ăn một bữa điểm tâm nghiêm chỉnh.



Nguyên liệu nấu ăn sung túc nhưng kỹ thuật hữu hạn.



Lữ Ngang định hầm lung tung, kết quả nồi cơm bị cháy, là kiểu nửa nhão nửa khét.



Cuối cùng Chu Xu tiếp nhận, múc cơm khê để sang một bên, sau đó luộc hai củ khoai tây, nghiền nát, bỏ thêm muối, gia vị hạt tiêu, lại cho thêm xúc xích thái hạt lựu, cuối cùng trộn chúng với cơm nhão thành từng nắm, thả vào chảo rán.



Rán một cái, đè một mặt, lật mặt, chính là miếng cơm cháy thơm phức.



Vàng óng ả, vỏ ngoài vàng và giòn, bên trong mềm mềm, mùi vị đậm đà.



Lý Lý ăn mà lớn tiếng khen, “Chu Xu! Không ngờ em còn biết nấu cơm!”



Nghiêm Thanh Văn ăn hai cái, cũng có chút bất ngờ, nhìn về phía Chu Xu: “Lịch trình công việc của nghệ sĩ hẳn là bận lắm! Nấu cơm lúc rảnh rỗi à?”



Chu Xu cười: “Đâu phải ngay từ đầu em đã ‘đỏ’, trước đây làm chân chạy cờ (diễn viên quần chúng) đều là tự nấu cơm.”



Tô Mạn khó chịu ăn mà không hé răng.



Có lẽ cắn người miệng mềm (1), lần này cô không cà khịa người ta.



(1) xuất phát từ câu Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm (拿人手短, 吃人嘴短): nhận được lợi ích từ người khác thì dù có chuyện gì cũng phải ăn nói nhún nhường hơn.



Ăn một lúc, Nghiêm Thanh Văn đứng lên, kêu thêm Lữ Ngang, muốn sang nói chuyện với phía Thẩm Mặc.



— bọn họ đợi lát nữa sẽ đẩy xe cộ chắn đường. Để tránh phát động trò chơi, chuyện này tối đa do hai người làm, cho nên cần bàn với nhóm Thẩm Mặc, miễn cho đội ngũ hai bên cùng tiến lên, mơ mơ hồ hồ bị cuốn vào trò chơi.



Chu Xu vỗ vỗ mảnh vụn trên quần áo, cũng đi theo, cười nói: “Em đi cùng hai người được chứ, em có thói quen mỗi sáng uống một tách hồng trà, trong khách sạn hẳn là có túi hồng trà.”



Tô Mạn lạnh lùng liếc cô một cái, mở miệng định nói cô lập dị.



Lời đến khóe miệng, thấy Lý Lý đang lườm mình, cô mấp máy môi, cố nhịn.






Sáng sớm, cô không muốn làm mọi người không thoải mái.







Nghiêm Thanh Văn dẫn đồng đội đi tới bên ngoài cửa chính của khách sạn.



Trong nồi có cháo sữa uống còn thừa, một đống bài tú lơ khơ tán loạn trên giường nệm. Đàm Tiếu bế Phan Tiểu Tân lên để hái quả sơn trà, Bạch Ấu Vi ngồi dưới tàng cây chỉ huy, thầy Thừa tưới nước cho hành lá và rau thơm trong chậu hoa.



Mặc dù đã kịp chuẩn bị, chứng kiến tình cảnh trước mắt, Nghiêm Thanh Văn không thể không thán phục đối phương thả lỏng tâm trạng.



Giống như hai kênh trên ti vi: Một bên là cầu sinh tồn ngày tận thế, bên kia là ngày nghỉ nhàn nhã.



Thẩm Mặc đang bảo dưỡng xe, thấy bọn họ đi tới, đậy nắp capo của xe, hỏi: “Có việc gì không?”



Nghiêm Thanh Văn mỉm cười, hếch cằm về phía con đường đang bị chặn một đoạn, nói: “Con đường kia không dễ đi, cho nên tôi sang hỏi mọi người thời gian xuất phát, để tránh chồng chéo với nhau.”