Hôm Nay Chưa Biến Thành Thú Bông

Chương 225: C225: Loại bỏ bắt đầu lần nữa




Kim đồng hồ màu đen chậm rãi xoay tròn, tốc độ càng lúc càng nhanh.



Giống như tử thần áo đen gõ cửa từng phòng, cũng giống một tin nhắn báo hiệu điều xui xẻo.



Trong lúc xoay tròn, Bạch Ấu Vi một lần nữa quan sát tình hình điểm số. Cô và Phan Tiểu Tân, Nghiêm Thanh Văn nằm ở vị trí đứng đầu, ba người đều có 3 điểm.



Phan Tiểu Tân khiến cô nhìn với cặp mắt khác xưa, một học sinh tiểu học có thể tích đầy 3 điểm, đồng thời giữ vững ưu thế, việc này không hề dễ dàng.



Thẩm Mặc và Chu Xu 2 điểm. Lý Lý bị trừ 1 điểm vì đáp sai 1 câu, cho nên cũng là 2 điểm.



Thầy Thừa, Đàm Tiếu, Lữ Ngang, ba người này đều có 1 điểm.



Ngực cô nhẹ nhõm.



Điều này mang ý nghĩa mỗi người đều có điểm để trừ. Cho dù có người đáp sai câu thứ hai, mọi người tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng.



Kim đồng hồ bắt đầu giảm tốc độ.



Thần kinh của mọi người đều căng thẳng!





Ai sẽ là người may mắn bị chọn trúng, lấy được ưu thế chọn đề?



Kim đồng hồ lướt qua Lý Lý. Anh hít thở dồn dập, nhìn chằm chằm mũi kim sắc bén! Khi kim đồng hồ chậm rì rì xoay sang chỗ khác, cả người anh ta thả lỏng, không muốn nhìn xem dừng ở ai —



Kim đồng hồ càng ngày càng chậm, chậm như ốc sên.



Cuối cùng khó khăn lắm dịch qua người Phan Tiểu Tân, đứng ở trước mặt Thừa Úy Tài!



“Người chơi số 2, mời lựa chọn loại đề bài.”



Tất cả mọi người nhìn Thừa Úy Tài.



Thừa Úy Tài gần như không suy nghĩ, đưa ra lựa chọn theo phản xạ có điều kiện:



“Thơ ca.”



Ông là giáo viên dạy văn, đây là loại đề ông am hiểu nhất.



Đàm Tiếu ở cạnh vừa thấy loại đề thì gãi đầu, buồn phiền phát ra một tiếng “A” thật dài.



Sắc mặt những người khác cũng khó coi.



Thầy Thừa ý thức được cái gì, sắc mặt đột nhiên trắng bệch!



“Không phải, không phải… Chờ đã! Tôi chọn lại!” Thừa Úy Tài sốt ruột nói, “Quan giám sát! Tôi không chọn thơ ca! Tôi muốn chọn cái khác! Tôi muốn đổi đề!”



“Đề bài đã phong tỏa, không thể tiến hành thay đổi.”



Giọng quan giám sát bình tĩnh không gợn sóng, không có kẽ hở để linh động.



“Đề số 2, hội mùa xuân là một trong những phong tục tập quán của dân tộc truyền thống thời xưa, xin hỏi trong bài thơ nào không nhắc đến hội mùa xuân, mời các vị chọn trong số các đáp án sau.”



Màn hình tinh thể lỏng trước mặt Bạch Ấu Vi hiển thị đề bài cùng với bốn lựa chọn bên dưới:



a. Lục Du ;



b. Vương Giá ;



c. Lục Du ;



d. Cao Đỉnh .



Trong bốn bài thơ này có một bài không liên quan đến hội mùa xuân, là bài nào?



Tâm trạng Bạch Ấu Vi không tốt bắt đầu cau mày.



Nguyên nhân ở cơ thể, cô không đi học đại học, nhưng chương trình học qua mạng Internet chẳng bao giờ đứt đoạn. Trong nhà có lượng sách lớn, hầu như cô đã xem qua mỗi quyển, có hiểu biết về lịch sử, tự nhiên, khoa học, Internet, cờ vây và các môn thể thao thi đấu.



Đương nhiên, không phải vì cô thích học tập, chỉ để giết thời gian, tiêu khiển khi buồn chán.



Cho nên cô cho rằng lượng kiến thức của mình không thua kém người bình thường.



Nhưng mảng thơ ca này, đúng là điểm yếu của cô. Vì không có hứng thú, cũng không bỏ nhiều công sức. Cô biết sơ sơ mấy bài quen thuộc hay nghe nhiều, nhưng bốn lựa chọn trước mặt…



Cô chẳng biết bài nào.



Nếu thật sự phải chọn, đáp án B chí ít có chữ “hội”, như vậy khả năng đáp án nằm ở A, C, D.



Cô trầm tư một lúc, không có manh mối, đành so bì vận may.





Bạch Ấu Vi chọn A.



Tái thần khúc gì gì đó, nghe giống như đua thuyền rồng? Hoặc là một bài thơ ca ngợi? Đoán không ra.



Thời gian trả lời một phút đồng hồ trôi qua rất nhanh.



Quan giám sát công bố đáp án: “Đáp án là D. Trả lời đúng cộng 1 điểm, đáp sai trừ 1 điểm, người chơi không có điểm bị đào thải khỏi cuộc chơi.”



“Không được! Không cần! …”



“A a a cứu mạng, cứu mạng…”



“Cái này không công bằng! Không công bằng!”



Tiếng kêu rên nổi lên bốn phía.



Lần này, có năm cái ghế kim loại từ từ xoay qua chỗ khác, không để ý mọi người kêu khóc và giãy giụa, lưng ghế dựa cao lớn che đi tầm mắt của mọi người.



“Loại bỏ”, bắt đầu một lần nữa…