Hôm Nay Chưa Biến Thành Thú Bông

Chương 236: C236: Nhà thú bông




… Ý thức đần độn.



Đầu đau muốn nứt ra, giống như có người cầm một cái búa tạ, đập từng cái vào đầu cô.



Trong lúc mê man cô nghe thấy giọng nói của Thẩm Mặc, trầm thấp, bình thản, giọng điệu mỗi từ mang theo từ tính mị lực nhỏ bé, giống như gảy dây đàn trong tai.



Ừm… Là dây G êm tai nhất ở đàn violin.



Trong đầu Bạch Ấu Vi rối tung.



Chóng mặt thêm một lúc, cuối cùng cô mở mắt. Đập vào mắt đầu tiên là trần nhà với màu sắc cũ kỹ, sau đó là cái đèn treo tường nhỏ mộc mạc kiểu nông thôn, giấy dán tường trang trí hoa lá … và, trong tường có cả cái lò sưởi kiểu cũ.



Ngọn lửa trong lò sưởi tường cháy mạnh, thoáng chốc xua tan hơi lạnh trên người cô.



“Tỉnh?” Thẩm Mặc bê cốc nước đi tới, ngồi xuống bên cạnh cô.



Nước trong cốc còn nóng, anh đặt trên bàn trà cho nguội.



Anh đỡ cô ngồi dậy, nhét cái đệm vào sau lưng để cô thoải mái hơn một chút.





“… Chúng ta đang ở đâu?” Bạch Ấu Vi mở miệng hỏi, vừa lên tiếng thì phát hiện cổ họng của mình khô khốc.



Thẩm Mặc liếc nhìn bốn phía, nói: “Chúng ta ở trong một ngôi nhà trên đỉnh núi. Anh gặp thầy Thừa và Tiểu Tân trước, sau đó tìm được em ở giữa sườn núi, chưa tìm thấy Đàm Tiếu… Nghiêm Thanh Văn và Lữ Ngang đã ra ngoài kiếm người.”



Dừng một chút, anh nhìn Bạch Ấu Vi: “Em đang sốt.”



Bạch Ấu Vi vô lực sờ trán của mình, không cảm nhận được, chỉ cảm giác cả người mình không có sức, hoa mắt chóng mặt.



“Nên tắm rửa cho cô ấy, sau đó thay quần áo khô, lau khô tóc.” Chu Xu ở bên cạnh nói, “Ở đây không có thuốc, phải nghĩ cách sớm hạ sốt cho cô ấy.”



Tô Mạn bực bội nói: “Làm ơn đi, đại minh tinh, bây giờ chúng ta đang rơi vào cảnh khó khăn. Kiếm nước tắm cho cô ta như thế nào?! Hơn nữa đây là địa bàn của thú bông, chẳng ai dám cam đoan ngôi nhà này không có nguy hiểm!”



Chu Xu mấp máy môi, nói: “Tầng hai có phòng tắm, cũng có nước nóng, trong tủ quần áo phòng ngủ có quần áo sạch sẽ. Nếu như lo lắng có tai hoạ ngầm… tôi có thể vào thử trước.”



Tô Mạn bắt đầu cau mày, “Này, không phải là cô muốn tắm chứ!?”



Chu Xu có phần bất đắc dĩ, không phản bác, “Trên người ướt nhẹp rất khó chịu.”



“Không được.” Tô Mạn từ chối, lạnh mặt nói, “Tôi không đồng ý, trước khi đi Anh Nghiêm đã dặn dò, để tôi bảo đảm an toàn cho mọi người. Hơn nữa trang phục trong tủ quần áo này kỳ kỳ quái quái, giống như cho búp bê mặc, sao chúng ta mặc được?”



Bạch Ấu Vi im lặng nghe các cô nói, ánh mắt thoáng liếc xung quanh mình.



Vị trí cô nằm là một cái ghế salon dài dựa vào tường ở phòng khách. Ghế màu lam đậm, in hình hoa hồng trắng đỏ xen lẫn nhau. Trên ghế sô pha có vài chiếc gối cùng họa tiết, và vô số búp bê thú bông không đếm xuể chất đống ở mọi góc trong phòng khách.



Thú bông gấu, thú bông thỏ, thú bông mèo con chó con…



Cô nhắm hai mắt, loáng thoáng nhớ ra trước khi đi vào trò chơi câu Đàm Tiếu đọc — hoan nghênh đi vào nhà thú bông.



Nơi này chính là nhà thú bông à?



Thầy Thừa bê ấm trà ngon đến, đặt từng tách trên bàn trà, “Tất cả mọi người uống chút trà nóng, xua tan khí lạnh!”




“Hắt xì!” Phan Tiểu Tân đột nhiên hắt hơi một cái.



Mọi người đều nhìn sang.



Tiểu Tân lúng túng xoa xoa mũi.



Thầy Thừa lo lắng nói: “Nhiệt độ nơi này rất thấp, không biết có liên quan đến cơn mưa xối xả phía ngoài hay không, cảm giác như đang cuối mùa thu và mùa xuân. Chúng ta đều dầm mưa, quần áo không nhiều, tiếp tục như vậy rất dễ bị cảm.”



Có lẽ đối mặt với ông lão, thái độ mạnh mẽ của Tô Mạn thoáng thu hồi, do dự nói: “Bằng không… ông đưa đứa trẻ lên tầng trên tắm, tôi ở ngoài cửa trông chừng.”



“Không cần.” Phan Tiểu Tân xoa mũi ngồi xuống bên cạnh cái lò sưởi âm tường, nhỏ giọng nói, “Em ngồi đây hơ khô quần áo là được…”