Hôm Nay Chưa Biến Thành Thú Bông

Chương 261: C261: Chưa hoàn hồn




Bạch Ấu Vi ngồi trong phòng chứa đồ lo lắng suông.



Khoảng cách con thỏ phóng thích tia chớp là trong 2 mét, bây giờ không đủ khoảng cách, cô không thể giúp ích!



Mặc dù cô có thể sai thỏ tới gần con gấu kia, nhưng con gấu nằm trong trạng thái cuồng bạo, thỏ khó đuổi kịp tốc độ của nó, còn cần cân nhắc đến khoảng cách của những người khác!



Điện giật không thể so sánh với cách thức công kích khác, nếu ngộ thương, hậu quả không thể cứu vãn.



Lúc này tất cả mọi người đã ý thức được, con gấu mẹ mạnh ở mức bất thường, nhao nhao kéo dài khoảng cách, lấy phương thức phân tán mục tiêu kiềm chế hành động của nó!



Không có vũ khí thuận tay, sức mạnh hai bên cách xa nhau. Mỗi người đều bị động, bao gồm cả Thẩm Mặc.



Lần trước anh có thể đánh một trận với con ếch xanh vì trong hang động có đủ không gian để anh thi triển. Huống hồ, ếch không có nanh vuốt sắc bén, nó bó tay khi bị Thẩm Mặc tấn công kiểu như bọ chó cắn con voi.



Nhưng con gấu cuồng bạo trước mặt này…



Bạch Ấu Vi không dám tưởng tượng, nếu như Thẩm Mặc cũng chịu một cú đập của nó giống như Lý Lý, anh có thể sống sót không?





Cô không muốn chờ!



Cùng với đợi thời cơ, chi bằng bản thân chế tạo thời cơ!



Bạch Ấu Vi chợt đẩy cửa! Nhặt lên một cây chổi đi ra ngoài, ném mạnh về phía con dã thú!





“Ngu xuẩn, qua đây!” cô đứng bên ngoài phòng chứa đồ, hung ác nói với gấu mẹ.



Phía sau là vị trí con thỏ nạp điện.



Gấu mẹ xoay người lại, nửa người trên gào rống với Bạch Ấu Vi! Đinh tai nhức óc!



Dã thú rít gào tràn đầy đe dọa và dã tính, không giống tiếng kêu trên ti vi. Cảm giác chính tai nghe thấy tiếng thú vật thét gào khiến người ta tê cả da đầu, kích thích nỗi sợ hãi từ đáy lòng!




Bạch Ấu Vi không ngoại lệ, trái tim đập rất nhanh!



Nhưng cô không né tránh, không lùi bước! Chỉ chờ gấu nhào tới, khi tiến vào phạm vi 2 mét sẽ đẩy lùi nó!



Nhưng cảnh tượng khiến người ta bất ngờ đã xảy ra.



Sau khi con gấu gào lên, không biết tại sao, nó không tấn công Bạch Ấu Vi mà lựa chọn Đàm Tiếu ở chân cầu thang!



Nó há cái miệng rộng đỏ tươi, cắn nát thanh củi Đàm Tiếu chọc tới!



Đàm Tiếu la làng la phố!



Đúng lúc anh cho rằng mạng mình đi tong, gấu mẹ lại lui về, trong miệng phun ra vụn gỗ, thở hồng hộc, chậm rãi quay người, lung la lung lay đi ra ngoài…







Cửa chầm chậm khép lại.



Mọi người chưa hoàn hồn,



Bọn họ nhìn lẫn nhau, đều thấy sự ngạc nhiên và nghi ngờ trong mắt nhau.



Vì sao hai gấu con không có tác dụng?



Vì sao gấu không tấn công Bạch Ấu Vi?



Lẽ nào vì Đàm Tiếu ở gần hơn à?



Không rảnh suy nghĩ nhiều.



Nghiêm Thanh Văn và Tô Mạn chạy đến bên người Lý Lý, sau khi kiểm tra sơ qua, hai người hợp lực cởi áo anh, sau lưng là mảng xanh tím ghê người.



Nghiêm Thanh Văn cau mày, “Lữ Ngang, băng vải!”



Lữ Ngang lập tức lấy ra khỏi túi của mình một cuộn băng vải, đưa cho anh, Nghiêm Thanh Văn quấn từng vòng trên người Lý Lý.



Băng vải rất nhỏ, cũng rất hẹp, giống như đồ vật trẻ con dùng khi chơi trò bác sĩ, nhưng sau khi quấn lên, vùng xanh tím sau lưng lập tức tiêu tan, song người chưa tỉnh lại.




Tô Mạn ngồi quỳ bên cạnh Lý Lý rơi lệ, “Lý Lý, anh đừng xảy ra chuyện, anh đừng xảy ra chuyện…”





Người ở trên tầng lần lượt đi xuống. Sau khi nghe thấy tiếng thú gào và gầm gừ, bọn họ biết chuyện không ổn, bây giờ nhìn thấy cảnh tượng thê thảm lộn xộn ở tầng một, biểu cảm càng hoảng sợ.



Gấu bùng nổ, đã nói lên vật phẩm tìm được không đúng.



Nhưng nếu như không phải hai chú gấu con, cuối cùng hai đứa bé của gấu trong bài đồng dao là cái gì?!



“Lý Lý bị thương có nặng không?” Chu Xu đi tới hỏi.



Nghiêm Thanh Văn lắc đầu, “Có thể là xuất huyết bên trong, không rõ có gãy xương không, dùng băng vải trước, nâng cậu ấy lên ghế sô pha đi!”



Thẩm Mặc lật lại cái ghế sô pha ngã đổ, có thể thấy rõ ràng mấy vết cào của dã thú trên lưng ghế.



Nghiêm Thanh Văn thấp giọng nói: “Thân thể Lý Lý trải qua thăng cấp, cường tráng hơn người bình thường rất nhiều, nhưng một cái tát của con gấu kia làm Lý Lý bị thương thành như vậy…”



Anh dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Mặc và Bạch Ấu Vi:



“Độ khó của ngôi nhà thú bông này… không phải người chơi bình thường có thể giải quyết.”