Hôm Nay Chưa Biến Thành Thú Bông

Chương 269: C269: Cá cần câu




Một con quái thú vĩ đại nổi lên khỏi mặt nước!



Thân hình màu đen tròn dẹp, cái miệng rộng bằng một nửa cơ thể, cái gai dài lơ lửng trên mặt nước! Lắc vụt một cái, giống như mồi câu cá, dụ dỗ người ta mắc câu —



“Cá đèn lồng à?” Bạch Ấu Vi ngạc nhiên, “… Không đúng, tại sao cá đèn lồng to thế?!”



Trên lầu thầy Thừa và Chu Xu lấy ra đèn pin, ánh đèn chiếu vào mặt nước, khiến phạm vi quan sát của mọi người càng thêm rõ ràng.



Con thủy quái đó có ngoại hình giống cá quỷ đen dưới biển sâu, nhưng to bằng con trâu nước! Hàm dưới to nhô ra có răng sắc nhọn, phía trên mang cá là đôi mắt lồi. Con ngươi màu đen có vòng tròn màu xám như thể chúng đã bị thoái hóa công năng vốn có.



Một nửa cơ thể của nó đang nổi trên mặt nước, nửa còn lại chìm trong nước, ngây ngốc từ từ tới gần Lữ Ngang –



Đối mặt với một con quái vật như vậy, vóc người cường tráng của Lữ Ngang cũng biến thành tầm thường.



Anh tự dưng lui về phía sau nửa bước.





Ý thức mình sợ sệt, anh ta đen mặt đứng vững, từ từ thả mô hình thuyền trong tay.



Mô hình thuyền làm bằng gỗ, thả xuống nước hơi chìm một chút sau đó vù một cái nổi lên, trôi đi.



Thủy quái đã tới trước mặt Lữ Ngang.





Khoảng cách giữa hai người chỉ có một cái mô hình thuyền vắt ngang.



Ánh đèn từ đèn pin cầm tay chiếu vào một người một cá, như màn mở đầu vở kịch thu hút ánh mắt mỗi người.



Lữ Ngang cảnh giác, mắt không chớp nhìn chằm chằm con cá nổi một nửa trên mặt nước, chỉ chờ con cá quỷ quái này có động tác khác thường thì lập tức rút lui.



Nhưng con cá không di chuyển.



Quái vật lớn lẳng lặng lơ lửng, má nó từ từ kích động, dưới ánh sáng mạnh của đèn pin, khuôn mặt xấu xí và đáng sợ này lộ ra màu xám xịt bắt đầu có nếp gấp da, đường nét hằn sâu tạo thành bóng đen, đôi mắt của nó đang co lại và hơi chuyển động.



Lữ Ngang cảm thấy nghi ngờ, vì sao con quái vật này bất động.



Trong lòng Nghiêm Thanh Văn thì bất an, nếu như thỏa mãn điều kiện thông quan, vị khách nên mang đi vật phẩm của nó, hiện tại không nhúc nhích, chỉ có thể nói rõ… Bọn họ sai rồi!



Nghĩ đến điểm này, Nghiêm Thanh Văn không khỏi sợ hãi, lên tiếng hét lớn: “Lữ Ngang! Lên mau!”



Lữ Ngang quay người lên lầu!



Cùng lúc đó nước dâng lên! Con cá cần câu khổng lồ nhảy lên khỏi mặt nước, há miệng đầy răng nanh sắc nhọn lao về phía Lữ Ngang!



Lữ Ngang lăn sang một lên, túm lấy lan can cầu thang mượn lực tiếp tục leo lên trên!



Nghiêm Thanh Văn thả sợi dây thừng cầm trong tay, đồ đạc đặt nghiêng ở hai bên cầu thang lần lượt rơi xuống, chắn ngang lối lên cầu thang theo góc độ mà anh tính toán! Tuy nhiên, anh không tính đến sức nổi của nước! Sau khi đồ đạc bằng gỗ trong nhà chặn đứng cầu thang bởi vì sức nổi lại trở nên rời rạc rồi phân tán sau khi con cá cần câu xông tới!



“A!”



Cái mồm há to cắn vào chân Lữ Ngang với tốc độ như tia chớp, dòng nước đục ngầu lập tức bị nhuộm đỏ! Trước mắt toàn máu me!



Dưới ánh sáng mạnh, sắc mặt Lữ Ngang trắng bệch, bởi vì đau đớn mà có vẻ vặn vẹo!



Anh nỗ lực tránh thoát, song lực kéo của con quái vật lớn kinh người! Tay Lữ Ngang nắm chặt lan can thoát lực, cơ thể lùi lại vì lực kéo. Lúc sắp bị kéo vào trong nước, một bàn tay túm lấy anh ta!



Là Thẩm Mặc!



Thẩm Mặc một tay kéo Lữ Ngang, tay kia dùng sức đâm con dao gọt trái cây!



Mũi dao đâm vào má con cá!



Con cá cần câu khổng lồ phát ra tiếng hí thảm thiết, miệng cá há to cuối cùng thả chân Lữ Ngang, hai người Thẩm Mặc và Nghiêm Thanh Văn hợp lực kéo anh ta lên tầng hai!



Con cá cần câu dùng sức vẫy đuôi, muốn nhào tới lần nữa! Tiếng roi xé gió vang lên! ‘Đùng’ đập vào vây của nó!






Con thủy quái nhanh chóng chìm vào trong nước!



Tô Mạn không cam lòng, tàn nhẫn quất vài roi!



Mặt nước bị đập trúng rung đùng đùng, bọt nước văng khắp nơi!



Không gian u tối chứa đầy nước, thủy quái chẳng biết đi đâu, e rằng đã lẩn trốn. Nó đang núp ở một nơi bí mật gần đó sẽ ra tay bất cứ khi nào.



Nghiêm Thanh Văn gọi Tô Mạn quay về, cô nhất định không chịu, đỏ mắt đứng ở cầu thang bị ngập nước, hận không thể lại quất một roi để trút giận!



Nghiêm Thanh Văn phải chăm sóc Lữ Ngang, không để ý tới cô. Ba người Thầy Thừa, Đàm Tiếu và Chu Xu hợp lực mới kéo được Tô Mạn bướng bỉnh về tầng hai —



Lúc này, mực nước đã bao phủ cả tầng lầu!



Cả tầng một đều là nước!