Hôm Nay Chúng Ta Sẽ Chia Tay

Chương 25: Chương 25




Trì Y Y đi theo Lục Cạnh tới nhà bếp, bởi vì vừa nãy xấu mặt nên tâm trạng và tinh thần của Trì Y Y khá sa sút, trên bàn cơm không nói câu nào, chỉ yên lặng ăn thức ăn ở trước mặt.

Ông cụ Thẩm thấy vậy thì nói: “Con cua này là hôm nay học sinh của bà cháu đưa tới, là loại cua lông ở hồ Trừng Dương, làm cho Y Y nếm thử đó.”

Trì Y Y nghe xong lập tức đưa mắt ra hiệu với Lục Cạnh.



Lục Cạnh hiểu ý, thong thả đáp: “Dạ dày cô ấy không tốt, không ăn được cua ạ.”

Lúc này bà cụ Nhạc hỏi: “Y Y quê ở đâu thế?”

“Trì Thành ạ.”

“Vậy không xa, thành phố ngay bên cạnh.”

“Cháu và Tiểu Cạnh… Quen nhau bao lâu rồi?”

“Một năm ạ.”

“Hừm.” Bà cụ Nhạc liếc mắt nhìn Lục Cạnh, “Miệng cũng kín lắm, không để lộ một tiếng với người nhà.”

Lục Cạnh đón lấy ánh mắt thẩm vấn của hai ông bà, cười khẽ nói: “Còn không phải sợ hai ông bà dọa người ta chạy mất sao ạ.”

“Nói linh tinh.” Bà cụ Nhạc mắng.

Trì Y Y cũng cho rằng anh nói linh tinh, mối quan hệ này của bọn họ thật sự không thích hợp để nói thẳng ra trước mặt người lớn trong nhà, không nói mới là sáng suốt.



Lúc trước cô còn thấy lạ tại sao Lục Cạnh lại đồng ý đưa cô về, không nói cái khác, chẳng may bị thúc giục kết hôn sẽ giống như cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống.



Giờ xem ra là cô lo lắng nhiều rồi, bọn họ nhà cao cửa rộng, gia thế như vậy, chắc chắn sẽ không coi trọng cô.

“Ông bà ơi, Lục Cạnh không nói nhất định là có nguyên nhân.” Tôn Nhất Mạn cười nói giống thật mà là giả, cô ta gắp thức ăn cho bà Nhạc, “Bà ơi, hôm nay là sinh nhật bà, phải ăn nhiều một chút ạ.”

“Được.” Bà cụ Nhạc dời tầm mắt, nhìn về phía Tôn Nhất Mạn, ân cần nói: “Nhất Mạn, sức khỏe bà nội cháu có tốt không?”

“Rất tốt ạ, dạo trước bà cháu còn đi Bắc Kinh chơi một chuyến.”

“Vậy là tốt rồi, bảo bà ấy nếu rảnh rỗi thì tới chỗ bà chơi chút nhé, giờ bà về hưu rồi nên rảnh lắm.”

Tôn Nhất Mạn cười đồng ý, nhưng trong mắt lại không có ý cười.

Bà nội Tôn Nhất Mạn và bà ngoại Lục Cạnh từng thường xuyên qua lại với nhau.



Từ sau khi bố cô ta phá sản, nhà bọn họ xuống dốc không phanh, bố cô ta bán bất động sản Bắc Sơn làm tài sản thế chấp, cả nhà chuyển vào nội thành, chen chúc trong một căn hộ nhỏ chưa đầy 100m2.



Gia cảnh sa sút làm tâm lý của bà nội cô ta bị chênh lệch lớn, lại trọng sĩ diện, nên dần dần không còn qua lại với bạn cũ.

“Công việc thuận lợi chứ?” Bà Nhạc lại hỏi.

Tôn Nhất Mạn gật đầu, “Rất thuận lợi ạ.”

“Lúc trước bà vẫn nói với Tiểu Cạnh là cháu rất có năng lực, giờ làm nhà thiết kế, còn tự mình gây dựng sự nghiệp để mở công ty nữa.”

Tôn Nhất Mạn thu lại dòng suy nghĩ dư thừa, liếc mắt nhìn Trì Y Y, ánh mắt âm thầm lóe lên một cái, khiêm tốn nói: “Chẳng qua cháu may mắn, có người giúp đỡ thôi ạ, còn bàn về thì thực lực thì cháu không bằng Y Y đâu.”

“Y Y đi làm từ sớm, nhất định đã chịu nhiều vất vả.”

Lục Cạnh ngẩng đầu nhìn Tôn Nhất Mạn, ánh mắt mang theo ý tứ không rõ ràng.

Bà Nhạc nghe xong quả nhiên chuyển tầm mắt về phía Trì Y Y, hỏi: “Y Y hình như còn ít hơn Tiểu Cạnh vài tuổi nhỉ?”

Trì Y Y gật đầu, “Năm nay cháu hai mươi… ba ạ.”

“Hai mươi ba, mới tốt nghiệp không lâu nhỉ.”



“À, cháu không học đại học, tốt nghiệp cấp ba xong thì ra ngoài làm việc luôn ạ.” Trì Y Y ăn ngay nói thật, nói xong nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc trên mặt hai ông bà cụ, lúc này mới phát giác ra mình đúng là nghĩ sao nói vậy.

Cô liếc mắt nhìn Lục Cạnh, trên mặt anh không có biểu cảm gì đặc biệt, còn gắp thức ăn cho cô.

Cảm xúc trong mắt Tôn Nhất Mạn dâng trào cuồn cuộn.



Qua một lát cô ta lại nhìn về phía Trì Y Y, ra vẻ tò mò hỏi: “Y Y, em tốt nghiệp cấp ba xong là làm người mẫu luôn hả?”

“Không ạ.” Trì Y Y nhìn hai ông bà một chút, suy đoán biểu cảm của bọn họ.



Trong lòng hơi do dự, cuối cùng vẫn có sao nói vậy, thẳng thắn đáp: “Em từng làm việc trong hộp đêm, từng bán đồ trang điểm và cả người mẫu trong trung tâm thương mại.”

“Không phải còn làm ở cả rạp chiếu phim và tiệm net à?” Lục Cạnh bỗng nhiên nói.

“À, bán bắp rang bơ, còn từng làm lễ tân ở khách sạn, nhưng đều không làm lâu dài.”

Ông cụ Thẩm và bà cụ Nhạc nhìn nhau, biểu cảm đều có chút khó nói.

Tôn Nhất Mạn thấy Lục Cạnh cũng không để ý tới quá khứ của Trì Y Y thì trong lòng chùng xuống, liếc mắt thấy sắc mặt do dự của hai ông bà, tâm trạng lập tức chuyển biến tốt.



Cô ta cười với Trì Y Y, “Em thật sự đã làm qua rất nhiều công việc, chị rất khâm phục em.”

Trì Y Y xem mặt đoán ý, cười hai tiếng không tiếp lời.



Trong lòng cô cảm thấy kỳ lạ, không biết tại sao Tôn Nhất Mạn lại dẫn dắt chủ đề lên người cô.



Nhưng cô không suy nghĩ theo hướng có mưu mô hay ác ý, nói thế nào Tôn Nhất Mạn cũng có ơn tri ngộ với cô, nếu cô suy đoán ác ý sẽ không khỏi trở thành vong ân phụ nghĩa.

Ăn cơm, cắt bánh kem xong, mấy người lại quay về phòng khách.



Thím Lý bưng khay trái cây lên, trò chuyện được vài câu, Tôn Nhất Mạn nói phải đàn cho bà cụ Nhạc một bài.



Hai người dắt tay nhau đến phòng đàn, Lục Cạnh báo với ông cụ Thẩm một tiếng rồi dẫn Trì Y Y lên phòng cũ của anh ở trên tầng hai.

Sau khi vào phòng, cuối cùng Trì Y Y cũng thở phào nhẹ nhõm.



Cả tối hôm nay cô đều không mấy tự nhiên, luôn cảm thấy mình không phù hợp với nơi này.

“Em căng thẳng cái gì?” Lục Cạnh cười hỏi.

“Em không căng thẳng, chỉ là chưa chuẩn bị sẵn sàng.



Sao anh không nói với em là tối nay tới Bắc Sơn ăn cơm.”

“Em không hỏi mà, ăn cơm ở đâu có khác nhau sao?”

“Đương nhiên có khác rồi.” Trì Y Y nhìn anh chằm chằm, ánh mắt soi xét kỹ càng, “Anh đúng là thâm tàng bất lộ, trong nhà có tiền như vậy mà còn ra công trường xếp gạch, cải trang vi hành để thể nghiệm và quan sát dân tình à, cái thú vui quái gì vậy.”

“Tài sản ở đây là từ thế hệ trước tích góp được, thân phận địa vị và tài sản của ông bà ngoại cũng do bọn họ tự làm ra, anh chỉ thơm lây thôi.”

Trì Y Y có cảm giác bị lừa, nhưng ngẫm nghĩ lại, Lục Cạnh chưa từng giả nghèo giả khổ ở trước mặt cô.



Là định kiến của cô, cho rằng người học kiến trúc và ra công trường sẽ không thể nào là con nhà giàu.

“Thôi.” Trì Y Y không muốn so đo.





Cô xoay người, ngồi xuống mép giường, ngẩng đầu nói: “Vừa rồi anh không cản em nên em nói hết chuyện trước kia rồi.”

“Nói thì nói, cũng không phải chuyện xấu hổ gì.”

Ngực Trì Y Y nóng lên, đáy mắt chứa ý cười.

Cô cứ nghĩ sở dĩ cô cảm thấy Lục Cạnh và mình hợp nhau, ngoại trừ khoản trên giường, còn bởi vì anh chưa bao giờ coi thường quá khứ của cô.



Ở trong mắt rất nhiều người, quá khứ của cô cũng không vẻ vang gì, nhưng đó đều là những việc từng trải qua trong đời cô, tuy không tốt đẹp nhưng rất quý giá.

Trì Y Y thẳng vai, “Em cảm thấy ông bà ngoại anh có lẽ sẽ không thích em.



Nhưng không sao, em cũng không phải muốn tới nhà để làm vợ anh.”

Trong lòng Lục Cạnh cứng lại, cảm thấy trái tim mình sớm muộn gì cũng bị cô đâm thủng.



Anh nhìn dáng vẻ thản nhiên vô tư của cô, một lát sau mới nói: “Bọn họ không phải người như vậy.”

Trì Y Y không tranh luận với anh, cho dù hai ông bà không thích cô cũng là chuyện bình thường.



Nhà bọn họ là phần tử trí thức, làm sao dễ dàng chấp nhận một người học đại học ở trường đời như cô?

Nghĩ như vậy, lại có thêm một lý do cho việc cô và Lục Cạnh không hợp nhau.

Trì Y Y quan sát căn phòng này, thấy trên kệ có rất nhiều mô hình kiến trúc, cô quay đầu lại nhìn thấy khung ảnh trên bàn, không khỏi bước tới xem thử.

Trong ảnh là một người phụ trẻ tuổi, cô gái ngồi ngay ngắn trước đàn piano, cười dịu dàng với ống kính.



Cho dù không gặp người thật, Trì Y Y cũng có thể cảm nhận được khí chất tao nhã của cô ấy.

“Đây là… Mẹ anh?”

Lục Cạnh đến gần, “Ừ.”

Trì Y Y liếc mắt nhìn anh một cái, ho khan một tiếng, thử hỏi: “Người đàn ông vừa gặp ở cửa… Là bố anh sao?”


Lục Cạnh không trả lời, Trì Y Y nhìn biểu cảm của anh thì biết mình đã đoán đúng.

“Bố anh…”

“Chuyện về chàng trai nhà nghèo và cô gái con nhà giàu, không mới lạ gì.” Lục Cạnh hỏi: “Em đã nghe nói đến tập đoàn Nhật Hằng chưa?”

Trì Y Y gật đầu một cái, “Công ty bất động sản nổi tiếng ở Ngọc Thành.”

“Là của ông ta.”

Trì Y Y kinh ngạc.

“Ông ta là một thương nhân chính hiệu, vì lợi ích mà có thể bán rẻ tất cả mọi thứ, kể cả hôn nhân.”

Trì Y Y nghe Lục Cạnh nói như vậy, cộng thêm nguyên nhân cái chết của mẹ anh, móc nối lại một chút cũng đại khái có thể đoán được chuyện của bố mẹ anh.



Đúng là nhà nào cũng có hoàn cảnh riêng.

Lục Cạnh từ kỹ sư bê gạch ở công trường lắc mình biến hoá thành thiếu gia nhà giàu.





Trì Y Y vẫn còn hơi mơ hồ, nếu không phải hôm nay tận mắt nhìn thấy, cô căn bản sẽ không tin lời anh nói.

Lục Cạnh mở ngăn kéo lấy hộp thuốc lá, ngẩng đầu thấy Trì Y Y đang nhìn mình chằm chằm, anh ngậm điếu thuốc hỏi cô: “Nhìn anh như vậy làm gì?”

Trì Y Y quan sát Lục Cạnh từ trên xuống dưới.



Nghĩ đến hành động trước kia của anh, biểu cảm của Trì Y Y nhất thời một lời khó nói hết, “Trông anh thế mà không giống phú nhị đại một chút nào, à, trừ khoản chơi phụ nữ.”

Lục Cạnh ngồi xuống mép bàn, đốt thuốc hút một hơi, chậm rãi phả ra, “Anh vốn không phải công tử hay thiếu gia gì hết, công ty của ông ta không liên quan gì đến anh.”

“Hơn nữa……” Lục Cạnh híp mắt, nhìn Trì Y Y qua làn khói, giọng hơi hạ xuống, nói: “Anh cũng không chơi phụ nữ.”

Trì Y Y sợ run người, chuyển mắt sang chỗ khác nói: “Bớt nói lời ngon tiếng ngọt đi.”

Cô hắng giọng rồi nói tiếp, “Bố anh là trùm bất động sản, anh lại cam tâm làm một kỹ sư nhỏ sao.”

“Không cam lòng.” Lục Cạnh phủi tàn thuốc lá rơi xuống quần, bình tĩnh nói: “Từ nhỏ mẹ anh đã dạy anh phải tự lực cánh sinh, thứ anh muốn không dựa vào người khác, mà phải dựa vào chính mình.”

“Thế anh muốn cái gì?”

Lục Cạnh nhìn Trì Y Y không nói lời nào.

“Hả?”

Lục Cạnh cười tự giễu, phủi tàn thuốc, ánh mắt hướng về phía đồ vật trên kệ như ra hiệu.

Trì Y Y nhìn về phía những mô hình kiến trúc được bày trên kệ.



Cô không hiểu biết nhiều lắm, nhưng vẫn có thể nhận ra vài mô hình nổi tiếng, có Tháp Eiffel, nhà hát Opera Sydney, nhà thờ Đức Bà Paris và sân vận động Tổ Chim ở Bắc Kinh.

“Kiến trúc sư?” Trì Y Y quay đầu hỏi.

“Ừ.”

“Chẳng trách ngày nào anh cũng vẽ.” Trì Y Y đi tới, lấy một tập tranh trên kệ mở ra xem, biểu cảm hơi ngạc nhiên, không khỏi hỏi Lục Cạnh, “Đây đều là bản vẽ thiết kế kiến trúc anh vẽ sao?”

“Ừ.” Lục Cạnh tùy ý nói: “Vẽ hồi cấp ba, không làm nên trò trống gì.”


Trì Y Y cảm thấy anh khiêm tốn, “Em còn không biết anh có bản lĩnh này.”

“Việc em không biết còn nhiều lắm.”

Trì Y Y phải thừa nhận, hôm nay quả thật cô phải nhìn Lục Cạnh với cặp mắt khác xưa.



Không chỉ gia thế của anh, mà còn là chính bản thân anh, trước đây cô đúng là không mấy hiểu anh.

Trì Y Y bỏ tập tranh xuống, trêu chọc anh, “Anh còn là một cậu bé kho tàng* đấy.”

* Kho tàng ở đây là ẩn dụ để chỉ những thứ quý giá được cất giữ, chưa khai phá.

Lục Cạnh cười nhạo, hỏi cô: “Tò mò về anh à? Còn gì muốn biết, em cứ việc hỏi, anh nói cho em.”

Trì Y Y mím môi im lặng không nói, tiếp đó lắc lắc đầu.

Lục Cạnh cũng im lặng, sau một lúc lâu anh dập tắt thuốc lá, đứng lên nói: “Đi thôi, muộn rồi.”

Ngày mai Lục Cạnh còn phải đi làm, không thể ngủ lại ở nhà cũ.



Anh xuống tầng nói với hai ông bà, ông cụ Thẩm và bà cụ Nhạc không ép ở lại, dặn dò vài câu.



Lục Cạnh và Trì Y Y phải đi, Tôn Nhất Mạn cũng không có lý do để ở lại nên cùng chào tạm biệt.

Tới gara, Tôn Nhất Mạn đứng bên cạnh xe mình, xoay người nhìn thấy Lục Cạnh mở cửa xe cho Trì Y Y, ánh mắt lóe lên đầy sắc bén, cười nói: “Lục Cạnh, anh lái xe cẩn thận nhé, Y Y, hẹn gặp ở công ty.”


“Em cũng cẩn thận một chút.” Lục Cạnh khách sáo.

Xe ra khỏi biệt thự, Trì Y Y nhìn tòa kiến trúc tráng lệ xa dần trong gương, không hiểu tại sao lại hơi thương cảm.

Cô và Lục Cạnh qua lại một năm dưới tình huống không quá hiểu rõ nhau, bọn họ ngầm đạt được thỏa thuận nào đó.



Hôm nay Lục Cạnh sẵn lòng nói cho cô biết chuyện của anh, trong lòng cô vừa hớn hở nhưng cũng lo lắng.





Càng hiểu về anh, trái lại cô cảm thấy cách anh càng xa hơn.

Trì Y Y có thể cảm giác được thế cân bằng giữa bọn họ đang bị đánh vỡ.



Mà sự mất cân bằng này làm cô thấy trước được sự lật đổ trong mối quan hệ của hai người.

“Nghĩ gì thế?” Lục Cạnh thấy Trì Y Y lơ đãng thì hỏi.

Trì Y Y hoàn hồn, kinh ngạc nhận ra mình đang kiểu cách.



Cô ho khan một tiếng để che giấu: “Ăn no mệt quá.”

“Mệt thì ngủ một giấc, tới nơi anh gọi em.”

“Tới đâu?” Trì Y Y nheo mắt nhìn anh, “Có phải lại muốn lừa em về chỗ anh không.”

Lục Cạnh không phủ nhận.

“Em biết ngay mà, ban ngày anh đi bê gạch ở công trường, thế mà buổi tối còn có sinh lực như vậy.



Trước đây lúc anh ở nơi khác thì sống thế nào hả?”

“Anh có ảnh em.” Lục Cạnh cười vô lại, “Còn có thể gọi video, lần trước anh thử rồi, em thích lắm còn gì?”

Trì Y Y trợn mắt lườm anh một cái, cô cũng là bị quỷ ám nên hôm nay mới có thể cảm thấy anh là một người đứng đắn.

“Trước khi không có em thì sao?” Cô chất vấn.

Lục Cạnh thong thả đáp: “Ở công trường mệt đến mức không ăn nổi cơm, nào còn lòng dạ rảnh rỗi nghĩ đến việc này.”

“Giờ lại có lòng dạ rảnh rỗi cơ đấy.”

“Trước kia luôn ở nơi khác, giờ về rồi nhất định phải bồi thường cho em.”

Nói đến đàng hoàng, Trì Y Y mắng anh, “Cút.”

Lục Cạnh cười vui vẻ.

“Anh dẫn em về nhà, ông bà ngoại anh cũng không tìm anh hỏi gì à?” Trì Y Y đột nhiên hỏi.

“Bọn họ sẽ không can thiệp vào chuyện của anh.”

Trì Y Y hiểu đây là gia đình văn minh tiến bộ, nhưng cũng hiểu rõ, không can thiệp không có nghĩa là đồng ý.

“Ông bà ngoại anh rất thích chị Mạn.”

“Trước đây cô ấy cũng ở Bắc Sơn, theo mẹ anh học đàn từ nhỏ, khá thân quen.”

“Anh biết bạn trai chị Mạn không?”

“Từng gặp.”

“Bọn họ ở bên nhau bao lâu rồi?”

“Anh không rõ lắm, bọn họ là bạn đại học.”

Trì Y Y thầm nghĩ chẳng trách, chẳng trách Lục Cạnh không hề có cơ hội.

“Em hỏi cái này làm gì?” Lục Cạnh hỏi.

“Không có gì, tò mò thôi.”

Lục Cạnh liếc cô một cái, “Em không tò mò về anh, mà lại tò mò về Tôn Nhất Mạn?”

“Giờ chị ấy là bà chủ của em, em ký hợp đồng năm năm với chị ấy, còn em và anh có thể ở bên nhau được bao lâu.” Trì Y Y nói xong mới cảm thấy không ổn.



Nhưng cũng không sửa, cô chỉ chuyển hết những chuyện trong lòng hai người đều biết rõ lên trên mặt bàn mà thôi.

Cô liếc mắt nhìn Lục Cạnh, thấy anh không có phản ứng lớn.



Trong lòng ngược lại nghẹn muốn chết, dứt khoát khoanh tay trước ngực, nhắm mắt lại kiểu “mắt không thấy, lòng không phiền”.

“Đưa em về ngõ Du Dân.”