Hôm Nay Đã Ngược Tên Tra Nam Đó Chưa?

Chương 92: Sau khi tỉnh giấc ta còn lại gì?




Sau đó mỗi ngày, Tử Y đều chủ động mua đồ ăn sáng đến cho hắn. Tình trạng ngất xỉu của hắn càng nhiều hơn, mỗi lần cô hỏi đến đều bị hắn giấu nhẹm, nói rằng bản thân làm việc nhiều nên kiệt sức. Cô cũng chỉ quan tâm, hứa sẽ mua đồ tẩm bổ cho hắn làm phẫu thuật chứ cũng không nghi ngờ gì nhiều.

Tóc hắn bắt đầu rụng dần, mỗi lúc chải đầu tóc đều rụng cả mớ. Hắn giấu đi, ôm Đô Đô trong lồng ngực, hôn hít thương yêu đứa con trai duy nhất của hắn. Hắn chơi đùa với thằng bé, dặn dò rất nhiều điều.

Sang ngày thứ 6, Tử Y theo thường lệ đem bữa sáng vào cho hắn. Nhưng khi đem vào lại chẳng có ai cả, chỉ có Trình Khiêm đang ở đó thu dọn một chút đồ cuối cùng của Tống Dịch mà thôi.

- Thư ký Trình, Tống Dịch đâu?

- Chủ tịch... đã đi rồi.

- Anh ấy đi nhanh vậy ư? Sao lại không nói lời từ biệt nào đã đi rồi.

Trình Khiêm rút ra một tập giấy đưa cho Tử Y, ngập ngừng nói.

- Thiếu phu nhân, à không, bây giờ phải gọi là chủ tịch Đường mới đúng. Đây là giấy ly hôn có chữ ký của chủ tịch kèm theo giấy chuyển nhượng cổ phần của Chủ tịch Tống, sau này cô chính là chủ tịch của Tống Dịch rồi.

- Anh ấy vì sao lại...

- Chủ tịch có để lại cho cô một lá thư. Cô đọc rồi sẽ hiểu...

Tử Y cầm bức thư trên tay, mở lần mở những dòng chữ được Tống Dịch nắn nót viết trong đêm lúc căn bệnh đang trở nặng, khi hắn ho ra máu không ngừng.

“Tử Y, khi em đọc được những dòng này có lẽ tôi đã đi đến một nơi rất xa rồi. Ở nơi đó tôi có thể dõi theo em và con của chúng ta. Thật tốt vì bây giờ giữa chúng ta không còn thù hận nữa. Tôi từng ước rất nhiều lần chúng ta có thể quay trở về như khi tôi vừa nhận nuôi em, lúc đó tôi sẽ đối xử thật tốt với em, sẽ yêu thương em, trân trọng em. Đáng tiếc là thời gian không bao giờ quay trở lại, đáng tiếc tôi phải đi rồi. Tôi ở trên cao ấy sẽ luôn dõi theo, bảo vệ và che chở cho em và con của chúng ta. Tử Y, đi đi, tiến về phía trước, người yêu em hơn tôi đang chờ đợi em. Tôi biết tôi làm tổn thương em rất nhiều, lần này tôi trả cho em một đôi mắt. Mong rằng sau này cậu ấy sẽ dùng đôi mắt của tôi, thay tôi bảo vệ nửa đời còn lại cho em. Đây là điều cuối cùng và cũng là điều duy nhất tôi có thể làm cho em. Tôi phải đi đây, đến bên cạnh Bạch Chi, có lẽ cô ấy đã đợi tôi lâu rồi...”

Thì ra lúc nãy biết trước cô sẽ đến, Tống Dịch đã đi trước. Hắn sợ bản thân không có đủ dũng khí rời xa cô, sợ bản thân lưu luyến chút ấm áp của cô, sợ trái tim mình không nỡ đành lòng xa cô. Khi cánh cửa phòng phẫu thuật vừa mới đóng lại, Tử Y cũng vừa mới chạy, trên miệng cô vẫn gọi.

“Chú ơi!”

Hệt như cái ngày đầu tiên khi cô nhìn thấy hắn. Lúc đó đôi bàn tay nhỏ xíu nằm lấy đôi bàn tay hắn, đôi mắt cô trong veo nhìn gương mặt cương nghị, hắn bế cô trên tay đi về phía trước.

Sáu năm sau.

- Tống Tri Hành, nhanh lên con.

- Baba, mami, Cố Tịch chờ con với!

- Anh hai mau nhanh lên đi. Mọi người đều đã đến nơi hết rồi.

Bàn tay bé xíu của Cố Tịch vẫy gọi anh hai.

Cố Thành nhìn cậu bé thở hồng hộc, gương mặt xụ xuống vì mệt nhọc. Anh đi xuống đưa cho cậu bé chai nước.

- Mệt rồi thì uống đi. Đừng quên lúc ở nhà con nói với ba như thế nào.

- Vâng ạ, con sẽ tự mình trở nên mạnh mẽ hơn.

- Ba của con ở trên trời chắc sẽ tự hào vì con lắm.

Cố Tịch trên tay mẹ, đôi má phúng phính nhìn bia mộ trước mặt hỏi.

- Đây là mộ ai vậy ạ? Là người yêu cũ của mẹ sao?

Đôi mắt Tử Y chìm trong khoảng lặng, bầu trời lộng gió, bọn họ mang hoa và trái cây đến bia mộ trên đồi. Trên bia mộ khắc đậm hai chữ “Tống Dịch“.

- Không phải, người đó là ân nhân của nhà chúng ta. Là người mà cả đời này mẹ muốn hận cũng không thể nào hận nổi.

- Tống Dịch, chú từng nói thích nơi nhiều hoa thơm, tôi lập bia mộ chú kế bên Bạch Chi của chú, mong rằng hai người ở dưới đó có thể hạnh phúc bên nhau. Tôi cảm ơn chú vì tất cả.

Sau khi cả nhà thắp hương xong, Cố Thành xoa đầu Đô Đô, khẽ gật đầu mỉm cười.

- Con muốn nói gì với ba con không? Cả nhà chúng ta sẽ đi đến phía trước đợi con. Con cứ nói đi.

Cố Thành nắm tay Tử Y đi về phía trước, bé con Cố Tịch mỉm cười ôm lấy cổ anh.

- Ba à, cảm ơn ba vì đã đem mạng sống chia cho con một nửa. Con sẽ thay ba sống thật tốt cuộc đời này. Con sẽ sống thật hạnh phúc, sẽ thay ba bảo vệ mẹ và em gái.

Giữa đồi hoang lộng gió, một cánh bướm bay qua đậu trên vai cậu rồi lại bay đi.

- Ông xã, chúng ta mua trà sữa uống nhé.

Cố Thành xoa xoa đầu cô.

- Được.

Bé con ngồi trên tay chớp chớp mắt nhìn mẹ.

- Mẹ, uống trà sữa có tốt không? Tại sao ngày nào bé cũng thấy ba mua trà sữa cho mẹ uống vậy?

- Đó là vì mẹ con thích uống trà sữa nhất đó.

- Nhưng em uống nhiều sẽ mập đó. Tại anh mà dạo này em lên ký rồi.

- Không sao, bà xã có mập có xấu anh vẫn thương em nhất mà.

Cố Thành xoa đầu nhìn Tử Y đầy yêu chiều.

- Vợ, về nhà thôi. Hôm nay anh sẽ nấu lẩu hải sản cho mọi người ăn nhé.

Đột nhiên Đô Đô chạy đến nắm lấy tay cả hai người.

- Con muốn ăn thêm bò viên và trà sữa nữa nha ba.

Đô Đô kiễng chân thơm lên má Cố Thành một cái.

- Mẹ cũng muốn được thơm.

Đô Đô mỉm cười, thơm lên má Tử Y một cái. Cô cũng phải nói là ghen tị với tình cảm giữa Cố Thành và Đô Đô. Nhìn bên ngoài chẳng khác nào cha con ruột thịt.

- Được rồi, mua thêm cho Đô Đô một ly nữa.

Cả nha bốn người hạnh phúc cùng nhau nắm tay tiến về phía trước. Bóng lưng đổ dài trên nền đất.

Có những thứ đó mất đi, sẽ bằng cách này hay cách khác mà một lần nữa tiếp tục ở bên cạnh, bảo vệ cho em...

Hoàn chính văn.