Hôm Nay Không Hợp Để Hôn Hôn

Chương 4: Nhiều con nhiều phúc






Lục Xuyên nói được làm được.

Tư Doanh ngồi trong xe anh, cô giơ tay nhìn chằm chằm chiếc nhẫn cưới trên ngón tay áp út mà người vẫn ngơ ra.

Nói về vấn đề lừa gạt người khác thì Lục Xuyên đúng là một người tàn nhẫn.

Cuộc kết hôn giữa hai người cũng được coi như là một cuộc kết hôn chớp nhoáng, hai bên đều có mục đích riêng, gặp nhau ba lần đã cùng nhau đi đăng ký kết hôn, cực kì ăn ý.

Khâu Mạn Mạn bảo cô bị điên rồi.

Tư Doanh nói rõ ràng với cô ấy rằng cô rất tỉnh táo, hơn nữa thực sự là cô đã đưa ra một lựa chọn vô cùng chính xác, Lục Xuyên là một người rất nghiêm túc, cẩn thận, cầu hôn và hôn lễ đều không thể chê vào đâu được, khiến gia đình hai bên đều nghĩ rằng bọn họ thích nhau từ lâu rồi. 

Ngay cả nhẫn cưới cũng là một cặp độc nhất vô nhị cơ mà.

Diễn kịch thôi mà cũng phải diễn đến tận tận mức này thì phải nói là anh cũng khá để tâm đấy chứ. Về mặt này thì Tư Doanh không thể chu đáo bằng anh được.

Cho đến tận ngày hôm nay, mọi việc cũng chưa từng sai lệch chút nào.

Tư Doanh nghĩ anh nên tham gia vào giới showbiz trong quân sự, xứng đáng chức danh ảnh đế luôn ấy, nghĩ đến đây, cô không kiềm được mà bật cười.

Lục Xuyên nhìn cô: “Nghĩ gì thế?”

Tư Doanh lắc đầu: “Không có gì.” Ngừng trong chốc lát, một lúc sau, cô lại không nhịn được mà nghiêng người nhìn anh, trong mắt vẫn còn ý cười: “Thực ra cũng không cần phải mua cái mới đâu, phí tiền quá, nếu như lúc đó bà nội hỏi thì em bảo quên đeo là xong. Hơn nữa chúng ta chỉ là vợ chồng trên hợp đồng thôi, kiểu gì cũng sẽ phải ly hôn, cần gì mua nhiều nhẫn cưới đến thế chứ?”

“Tư Doanh.”

Giọng Lục Xuyên cao lên, cô khẽ “Ừ” một tiếng.

Ngay sau đó cô nghe thấy tiếng anh nói: “Chuyện có thể chủ động tránh khỏi thì đừng đưa quyền nói ra cho người khác.”

“?”

Tư Doanh không hiểu gì.

Lục Xuyên dời ánh mắt ra phía ngoài cửa sổ xe, đôi môi khẽ mím lại, hai tay bắt chéo trên chân siết chặt.

Tư Doanh ngồi lại vị trí. 

Trong xe vô cùng yên tĩnh, cô dựa vào ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ, điện thoại trong tay bỗng reo lên, mở ra xem thì thấy tin nhắn từ nhóm ba người của cô, Chúc Hân và Mộc Dao Dao: [S đang lên hot search rồi ạ?]

Đây là tin nhắn của Mộc Dao Dao.

Giống như các fan hâm mộ hay nói chuyện với nhau, nhóm các cô nhắc đến ai cũng sẽ dùng tên viết tắt, mà S ở đây là chỉ Tôn Dã Lệ [1].

[1]: Tôn Dã Lệ – 孙冶丽 có phiên âm là SūnYěLì, nên gọi tắt bằng chữ cái đầu tiên trong tên.

Hot search?

Chẳng lẽ cô ta lại đăng chín tấm hình ám chỉ gì cô à?

Tư Doanh nhấn vào bảng hot search trên weibo, nhìn qua chẳng thấy Tôn Dã Lệ đâu, mà ngược lại, cô lại thấy một cái tên vô danh ở đâu đó đang xếp vị trí thứ hai. Trực giác bảo cô rằng chính là nó, nhấn vào, quả nhiên là chiếc tài khoản vô danh này đã @Tôn Dã Lệ, mục đích là vì muốn cảm ơn cô ta đã bỏ ra 900 vạn để đấu giá tác phẩm của anh ta, cùng với đó là bày tỏ sự yêu thích của mình với cô ta.

Xem xong nội dung hotsearch, Tư Doanh bật cười.

Ngu chết đi được!

Cô vào nhóm, gõ vài chữ: [Chưa bao giờ thấy kiểu công khai giá đấu từ thiện như thế này cả.]

Mộc Dao Dao: [Đúng đó, kì ghê luôn ấy.]

Chúc Hân cũng nhắn lại: [Chắc là bên S đang tức lắm đây, vốn dĩ đã không hài lòng rồi, giờ lại được người ta nhắc như này cơ mà.]

Tư Doanh: [Hahaha ~]

Trả lời xong, nụ cười vẫn giữ trên môi, tâm trạng cô vô cùng tốt, miệng còn nhẹ nhàng ngân nga vài giai điệu bài hát vui vẻ, đầu cũng lắc lư theo nhịp.

Lục Xuyên nhìn sang cô.

Tư Doanh đang xem bình luận nên không chú ý đến anh, lúc đầu, phía dưới phần bình luận của tài khoản vô danh kia mọi người đều bày tỏ sự ngưỡng mộ, rồi thuận theo khen Tôn Dã Lệ đẹp người đẹp nết. Nhưng rất nhanh, chiều gió biến đổi nhanh chóng, chuyển sang con số 900 vạn, cư dân mạng bắt đầu hoài nghi về bức vẽ của chiếc tài khoản vô danh này, rốt cuộc một bức vẽ đẹp đến mức nào mới có thể được đem ra đấu giá với mức 900 vạn.

[Đáng ngần ấy tiền không vậy trời?]

[900 vạn cao quá ha, làm người nổi tiếng kiếm tiền giỏi ghê, chỉ mỗi một bức tranh thôi mà cũng đưa lên tận 900 vạn!]

[Quả nhiên là giới giải trí dễ kiếm tiền thật đấy.]

[Bảo sao bao nhiêu người cứ đâm đầu vào giới giải trí, dễ kiếm tiền thế cơ mà, một bức tranh bất kỳ thôi mà tận 900 vạn.]

[Tôn Dã Lệ là cái thá gì chứ?]

[Cần diễn xuất thì chẳng có, cần học lực thì cũng không, tham gia show giải trí phải đọc bốn chữ thì sai mất hai chữ luôn rồi.]



Lùm xùm ồn ào này đã bị chuyển sang phía Tôn Dã Lệ một cách rất nhanh chóng.

Tư Doanh xem mà vui vẻ, tối qua cũng là do Tôn Dã Lệ ngu ngốc, chỉ biết đối đầu thẳng mặt với cô, không biết cách lùi lại để bảo toàn “trận chiến.”

Bỗng dưng, cô thấy ánh mắt ai đó bắn sang.

Tư Doanh nhìn sang, Lục Xuyên đang nhìn cô chằm chằm, cô chớp mắt, mở miệng giải thích: “Tối qua tác giả của bức tranh mà Tôn Dã Lệ đấu giá ấy, anh ta đăng weibo, bảo là cổ đấu giá 900 vạn. Hahaha, anh thử nghĩ xem, anh ta có ngu không cơ chứ, lần này thì vui rồi, anh ta bị mọi người nghi ngờ, còn đẩy Tôn Dã Lệ lên đầu sóng ngọn gió nữa chứ.”

“Ngu.”

Lục Xuyên nói ra đúng một chữ.

Tư Doanh hùa theo đáp lại một tiếng, nhớ đến việc tối qua anh cũng chẳng nói tiếng nào bèn tò mò hỏi: “Mà sao tối qua anh không đấu giá gì thế?”

“Đấu giá làm gì, còn chẳng bằng cứ thế quyên góp cho rồi.”

Tư Doanh hiểu ngay, sau khi kết hôn với Lục Xuyên, cô biết anh vẫn luôn làm từ thiện, mỗi năm, trong tài khoản công ty đều có một khoản lớn là tiền từ thiện. Vì thế cô còn nói một loạt lời “nịnh bợ” anh. Tư Doanh tiếp tục xem, bỗng dưng cảm giác có gì đó không đúng lắm, quay đầu hỏi anh: “Anh không đấu giá, vậy tối qua anh đồng ý đến tham gia làm gì?”

Cô ngừng một lát: “Mà anh cũng không nói gì với em cả.”

Lục Xuyên nhướng mày, đôi môi khẽ cong lên: “Nói cho em biết ấy hả? Nhưng chẳng phải em đang giận anh, chiến tranh lạnh với anh à?”

“?”

Tư Doanh phản bác lại: “Đâu có đâu.”

Lục Xuyên nhìn cô, vẻ mặt không hề tin chút nào, Tư Doanh nhìn lại, dần dần cúi đầu xuống, hơi hơi giận thôi mà.

Cô giận anh là có nguyên nhân cả đấy chứ.

Lúc đoàn phim đang quay, bình thường Giang Phán Duyệt diễn khá tốt, cảm xúc vỡ òa làm cho một cảnh quay phải quay đến mấy lần mới qua, Tư Doanh mệt khủng khiếp. Với vai diễn nữ hai, cảnh quay của cô cũng nhiều, thành ra bị quần mệt thở không ra hơi.

Mỗi ngày cô đều phải đọc Tâm Kinh trong thầm lặng.

Ngày hôm đó là vì lúc quay cảnh đêm, Giang Phán Duyệt mãi không vào được vai, đạo diễn ném thẳng kịch bản đi.

Tư Doanh cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.

Quay phim xong, cô nhanh chóng vào nhóm chị em để xả tức, xả xong vẫn thấy khó chịu nên ghi âm, nhắn vào wechat của Lục Xuyên, mỗi tin đều tận ba mấy, bốn mấy giây. Xả tức xong, cô kiên nhẫn đợi một lúc, Lục Xuyên chỉ nhắn lại đúng một chữ: “Ừ”. Lúc đó, Tư Doanh bùng nổ luôn, hỏi anh có phải anh vẫn chưa nghe ghi âm đúng không.

Anh đáp: [Bận.]

Tư Doanh nghẹn một lúc ở lồng ngực, gửi một gói biểu cảm giận dữ qua rồi ném điện thoại sang một bên, vùi mặt vào trong chăn.

Lúc sau cô nghĩ lại, đúng là cô không nên như thế, Lục Xuyên không có nghĩa vụ phải nghe mà.

Giữa bọn họ chỉ là quan hệ vợ chồng plastic mà thôi, nghĩ thông xong, Tư Doanh muốn thu hồi lại tin nhắn biểu cảm kia thì cũng chẳng kịp nữa rồi.

Nhưng cô cũng không tiện nói.

Tư Doanh với lấy chiếc điện thoại, khịt khịt mũi, vài giây sau, điện thoại thông báo có tin nhắn mới.

Lục Xuyên: *Ảnh mỉm cười* 
chapter content





Nửa tiếng sau, tại nhà họ Lục.

Nửa đầu năm Tư Doanh có đến đây, nhưng nửa cuối năm vì bận bịu công việc, mà thời gian của cô và Lục Xuyên ở cùng nhau cũng chẳng được bao nhiêu, nên cô cũng chưa quay lại đây, chẳng trách bà cụ cũng nhớ. Vào cửa, cô đưa túi đồ cho người giúp việc, nhìn sang đã thấy bà cụ vì nghe thấy tiếng xe nên xuống tầng – bà Thẩm Lan Tâm, cô ngọt ngào gọi: “Cháu chào bà nội ạ.”

Bà Thẩm Lan Tâm vừa qua tuổi bảy mươi, nhưng vì chăm sóc cơ thể tốt, nên bà vẫn có một mái tóc dày màu bạc, khí chất nhẹ nhàng vô cùng.

“Doanh Doanh đến rồi đấy à?”

“Bà nội.” Tư Doanh cong mắt cười, Lục Xuyên theo sau bước vào, rất thành thạo ôm vai cô, cô sững lại, giữ nguyên nụ cười, bên tai nghe thấy tiếng cười khẽ: “Con đưa người đến cho bà rồi đây.”

Nói rồi anh khẽ kéo nhẹ vai cô.

Tư Doanh cũng theo đó mà dựa vào lòng anh, phối hợp diễn với anh, Thẩm Lan Tâm nhìn hai đứa cháu thân mật thì cười tít mắt, bảo hai người vào sofa ngồi. Tư Doanh bị ôm vào đó, hai người ngồi rất sát nhau.

Bà Thẩm Lan Tâm còn chuẩn bị quà cho họ.

Tư Doanh rất tò mò, mở ra xem thì ra là một chiếc bùa cầu bình an.

Lục Xuyên cũng nhận được món quà y như vậy.

Bà Thẩm Lan Tâm tin Phật, mỗi tháng bà đều đi chùa cầu Phật, lễ Phật.

Tư Doanh lấy bùa bình an ra, lật mặt sau xem, suýt nữa thì vứt đi luôn rồi, cô khẽ sờ nền đất, rồi lại đặt bùa vào trong hộp.

Lục Xuyên: “?”

Anh liếc mắt nhìn cô rồi mở hộp của mình ra, cũng là một chiếc bùa, mặt chính là cầu bình an, mặt sau là sức khỏe dồi dào.

Bà Thẩm Lan Tâm trông phản ứng của Tư Doanh mà bật cười.

Hai tai của Tư Doanh nhuốm lên một mảng hồng nhạt, gắn bùa của cô và anh cạnh nhau, đột nhiên cô có cảm giác như ngồi trên đống lửa vậy, bà Thẩm Lan Tâm vẫn mỉm cười nhìn cô. Lục Xuyên xem xong của mình lại tò mò bùa của cô, cũng không hiểu phản ứng của cô ban nãy là vì sao, anh nhướng mày, cằm hất nhẹ về phía chiếc hộp của cô: “Của em là gì thế?”

Cô đưa tay ra sau người anh, khẽ nhéo một phát.

Lục Xuyên hơi nhíu mày, bà Thẩm Lan Tâm nói: “Bà đã đặc biệt cầu cho hai đứa hai lá bùa này đấy. Mấy đứa cứ bận bịu công việc suốt, nhất là Lục Xuyên, bận đến nỗi cơm cũng không ăn, phải chú ý sức khỏe nhiều vào. Doanh Doanh cũng thế, ở trong đoàn phim phải ăn uống đầy đủ, còn về lá bùa của con là bà nội muốn nhắc nhở hai đứa đấy.”

Tư Doanh liên tục dạ vâng.

Lục Xuyên không hiểu chuyện gì nên không lên tiếng, nhưng dưới ánh mắt của bà Thẩm Lan Tâm, anh cũng gật đầu tỏ ý đã nghe thấy. 

Tư Doanh muốn tìm lý do gì đó để chạy thoát, nhưng lại bị bà Thẩm Lan Tâm giữ lại, còn Lục Xuyên và người vừa mới về nhà là ba Lục – Lục Chính Phong thì đang trên phòng sách ở tầng hai, mãi không thấy xuống.

Tư Doanh đang lơ đễnh thì nghe thấy có tiếng ai gọi cô, nhìn về phía âm thanh phát ra thì thấy Lục Ngữ vừa về tới nhà.

Mắt cô sáng lên: “Tiểu Ngữ.”

Lục Ngữ đổi dép, phấn khởi chạy tới ôm cô lắc qua lắc lại: “Bà nội bảo hôm nay chị với anh về nhà, em còn không tin cơ, chị Tư Doanh suốt ngày chỉ quay phim, chẳng về nhà thăm Tiểu Ngữ gì cả.”

“Không phải chị đến rồi đây à?”. Tư Doanh cũng ôm cô bé, trông thấy Quách Vân Thanh theo sát ngay sau cô bé đi vào nhà.

“Dì Thanh ạ.” Cô gọi.

“Ừ.”

Quách Vân Thanh mỉm cười.

Tư Doanh cũng cười đáp lại rồi bị Lục Ngữ kéo lên tầng: “Nào, chúng ta lên tầng nói chuyện đi.”

Ui, cô còn đang lo không có lý do để chuồn đây.

Phòng của Lục Ngữ ở cạnh phòng sách, cô nhòm vào trong nhưng cửa khóa rất chặt, không nghe thấy tiếng gì.

Tư Doanh hơi lo lắng.

Quan hệ của Lục Xuyên và Lục Chính Phong nói tốt thì không đúng, mà nói không tốt thì cũng chẳng phải, hai người họ trông giống mối quan hệ hợp tác thì đúng hơn.

Cô vẫn nhớ, trước khi Lục Xuyên ra nước ngoài, anh đã cãi nhau một trận với Lục Chính Phong, vẻ mặt rất đáng sợ, cô trông mà hết hồn, không dám an ủi gì anh. 

“Chị Tư Doanh ơi.”

“Ơi?”

Tư Doanh hoàn hồn lại, Lục Ngữ vẫn đang nhìn cô: “Chị nhìn gì thế ạ, vào thôi.”

Cô “Hả” một tiếng, lại nghe thấy tiếng “cộp cộp” ở bên cạnh, rồi thấy Lục Chính Phong đi ra, hai người mặt đối mặt nhìn nhau.

“Bố ạ.”

“Doanh Doanh đến rồi đấy à?”. Vẻ mặt nghiêm nghị của Lục Chính Phong thả lỏng ra, cười với cô: “Con chơi với Tiểu Ngữ nhé.”

“Dạ.”

Tư Doanh cũng mỉm cười, nhìn theo bóng dáng Lục Chính Phong xuống tầng.

Cô thu mắt lại, nhìn về phía cánh cửa phòng sách đang mở một nửa, trong phòng không có chút động tĩnh nào. Tư Doanh nghi ngờ trong vài giây rồi đi vào trong. Lục Ngữ gọi cô mấy tiếng, khi biết anh cô bé đang trong phòng thì sợ hãi nên không vào.

Lục Xuyên ngồi trên chiếc giường nhỏ, trước mặt anh có một bàn cờ, đôi lông mày thả lỏng, chậm rãi thu dọn quân cờ.

Cô không nhìn được sắc mặt anh ra sao.

Tư Doanh khép cửa lại, đến gần anh, rồi khoanh chân ngồi đối diện anh, ngoắc đầu quan sát anh: “Sao thế?”

“Không sao.”

Lục Xuyên hơi nhướng mày, nhếch khóe miệng lên.

Nếu là trước đây, Tư Doanh nhất định sẽ truy hỏi đến tận cùng, nhưng bây giờ, cô chỉ nói: “Đánh một ván đi.”

“… Được.”

Trước mặt Tư Doanh là quân trắng, cô đánh trước.

Lục Xuyên cũng đi một nước cờ.

Da anh rất trắng, các quân cờ đen trắng được anh kẹp giữa các ngón tay trở nên vô cùng nổi bật, Tư Doanh không nhịn được mà nhìn chăm chú.

“Mặt sau của bùa bình an ghi gì thế?”

Bỗng dưng Lục Xuyên nói làm ngắt đoạn suy nghĩ của Tư Doanh về bàn cờ, cô lơ mơ “Hả” một tiếng. 

Lục Xuyên nhắc lại: “Bùa bình an.”

Nghe đến đây, biểu tình trên mặt Tư Doanh đầy phiền não, cặp lông mày mảnh mai cũng sắp nhíu cả lại: “Ghê lắm, nhiều con nhiều phúc [2].”

[2]: Ý là bà nội cầu cho Tư Doanh và Lục Xuyên con cháu đầy đàn, càng đông con thì càng có phúc.

Khỏe mạnh và nhiều con nhiều phúc.

Bức Hoành Phi [3]: Giục sinh nở.

[3]: Bức Hoành Phi nghĩa là bức thư họa 書畫 (tranh chữ). Nó được dùng rộng rãi trong dân gian tại các công trình đình, đền, nhà thờ họ, nhà ở…. Hoành phi có nhiều loại, có bức hoành phi sơn son chữ vàng, có bức sơn đen chữ đỏ hoặc vàng, cũng có những bức được khảm xà cừ rất cầu kỳ, đẹp mắt. (Cre: VietNamMarch)

chapter content



Tay đang chuẩn bị hạ quân cờ xuống của Lục Xuyên bỗng ngừng lại, anh nhớ đến tối qua, Tư Doanh ngồi dưới ánh đèn xem hạn sử dụng của bao cao su thì muốn bật cười nhưng rồi lại kìm lại. Anh nhìn sang đối diện, trông thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cả đôi lông mày đang chau lại, đôi môi mím chặt, quả thực là cô đã bị bốn chữ kia dọa cho sợ hết hồn rồi. Anh trêu đùa: “Nhắc em cái thôi mà em đã sợ thế cơ à?”

Cô chẳng thèm sợ đâu nhé.

Cô với Lục Xuyên chỉ là giả thôi, giờ nhận chiếc bùa này cảm giác rất đau đầu: “Lát nữa về nhà em đưa cho anh chiếc bùa đó nhé.”

“Không cần đâu.”

“?”

Lục Xuyên nhếch môi: “Anh có sinh con được đâu.”

Tư Doanh: “…”

Đây là vấn đề “có sinh được hay không” hả???

Tư Doanh vô cùng tức giận, nhưng trông thấy tâm trạng của anh hình như đã tốt hơn khá nhiều, cô khẽ nhoẻn miệng cười. Ánh mắt cô quay trở về bàn cờ, nói thật thì cô vốn không giỏi mấy trò chơi cần dùng đầu óc như thế này. Mỗi nước đi của cô đều bị Lục Xuyên chặn hết, bỏ ra công sức nói mấy câu thì anh đã thắng mất rồi, lại bắt đầu thu dọn bàn cờ.

Tư Doanh hít một hơi thật sâu: “Lại lần nữa đi.”

Lục Xuyên thu lại từng quân cờ, rồi hai người lại chơi một ván nữa, cuối cùng vẫn là Tư Doanh thua. Cô duỗi vai: “Lại lần nữa.”

Thua, lại lần nữa.

Lại lần nữa, lại thua.

Cứ lặp đi lặp lại như thế, tính khí của Tư Doanh càng ngày càng khó ở, so sánh bản thân với Lục Xuyên ngồi trước mặt vẫn đang bình chân như vại, Tư Doanh hít sâu vài lần, mấp máy nói hai chữ, đôi mắt như muốn ăn tươi nuốt sống anh. Người đàn ông chó không hề thương hại cô chút nào, một quân cờ cũng không nhường: “Lần nữa đi, lần này em muốn quân đen, anh đánh trước.”

“Được.”

Lục Xuyên đổi cờ với cô.

Tư Doanh để bản thân chìm vào trong việc đánh cờ này, cùng với những quân cờ trắng anh đánh, cô cũng bắt đầu đi từng nước cờ, ban đầu còn theo được anh, dần dần bàn cờ ngày càng rộng, mắt cô có chút không nhìn nổi. Một tay Lục Xuyên chống dưới cằm, tay khác thì cầm quân cờ, mắt nhìn bàn cờ, không biết sẽ đặt xuống đâu, mà ngay lúc này, Tư Doanh phát hiện ra một chỗ trống.

Cô thầm khẩn cầu, đừng nhìn thấy mà, đừng nhìn thấy.

Thế nhưng một giây sau, tay của Lục Xuyên đã đặt quân cờ xuống vị trí đó, Tư Doanh ngớ ra, đột nhiên đưa tay phá luôn nước cờ.

Lục Xuyên nói: “Em thua rồi.”

Tư Doanh ôm mặt, quay đầu đi không nhìn anh. Lục Xuyên đặt quân cờ trong tay vào vào trong hộp, rồi đổi tư thế thành cả hai tay chống dưới cằm, đôi mắt sâu đen nhánh nhìn chằm chằm cô. Cô liếc mắt một cái rồi lại né đi, đôi môi đỏ hơi giật giật như nói gì đó, Lục Xuyên không nghe rõ nên phê bình cô: “Điều cần tránh nhất khi đánh cờ đó chính là vội vàng, phải thật tĩnh tâm mới được.”

“Vâng, Lục tổng nói đúng quá.”

Tư Doanh: “Sao em so được với Lục tổng, làm gì cũng bình tĩnh.”

Lục Xuyên: “Cũng không phải chuyện gì anh cũng thế.”

“Hả?”

Tư Doanh đầy hứng thú, anh cũng có lúc không bình tĩnh cơ à?

Lục Xuyên khẽ nhếch môi cười, rồi anh bỗng đẩy bàn cờ trước mặt hai người ra, lật sang một bên, đè ai đó xuống giường. Trong chốc lát, Tư Doanh vẫn chưa kịp hoàn hồn sau mấy động tác đột ngột đó. Cô hơi động đậy chân, không cẩn thận đụng vào anh, lập tức không dám nhúc nhích thêm: “Lục… Lục Xuyên, anh… anh bình tĩnh cái đã.”

Hết chương 4.