Edit: phuong_bchii
________________
Hôn lễ của Tô Đại và Yến Sâm phô trương đương nhiên là lớn được bao nhiêu thì lớn bấy nhiêu, toàn bộ hoa tươi trên sân khấu chỉ dùng để trang trí cũng có giá trị xa xỉ, toàn bộ đều là Yến Sâm vận chuyển về từ nước ngoài.
Toàn bộ sân bãi đều chọn dùng màu xanh da trời, dùng hoa tươi và lụa trang trí thành một con cá voi xanh khổng lồ ngẩng đầu nhảy ra khỏi mặt nước.
Ánh sáng của đèn pha lê chiếu xuống dưới, chỉ nhìn đã là sắc thái mộng ảo lại mê ly.
Cá voi xanh hẳn phải có ý nghĩa đặc biệt nào đó đối với cặp đôi mới cưới, trên váy cưới của Tô Đại cũng thêu một số hoa văn hình cá voi.
Trình tự sau khi cặp đôi mới vào sân cũng giống như tất cả hôn lễ khác, khác biệt chính là bên Tô gia chỉ có cha tham dự, không có thấy mẹ của Tô Đại và Tô Mạn.
Nguyễn Đào không quá rõ chuyện nhà của Tô gia, lấy khuỷu tay chọt chọt Triển Duyệt: "Ê, cậu biết chuyện của mẹ Tô Mạn không?"
Triển Duyệt hạ giọng, nhỏ tiếng nói: "Mẹ Tô và ba Tô ly hôn, hôm nay không tới cũng là bình thường."
"Hả? Ly hôn thì liên quan gì đến cô Tô Đại, dù sao cũng là mẹ, sao có thể không đến chứ?"
Triển Duyệt nhún vai: "Không biết, ân ân oán oán trong giới chúng ta ai mà nói rõ được?"
Quả thật nói không rõ, lộn xộn.
Nguyễn Đào cũng nhớ tới quả thật chưa từng nghe Tô Mạn nói tới chuyện của mẹ cô, thật ra thì Tô Mạn cũng rất ít nhắc tới toàn bộ những thứ liên quan đến Tô gia.
Có lẽ cũng không muốn nhắc tới.
Đều là những người chưa từng cho kẹo Tô Mạn, cũng là những người khiến trái tim cô trống rỗng, không muốn đón nhận những người đó.
Nhưng Nguyễn Đào biết, Tô Mạn rất khát vọng được yêu, nếu không cũng sẽ không lựa chọn phương thức ra mắt, để mình đứng ở nơi cao nhất, ngụy trang thành một ngôi sao được người ta yêu thích.
Thật ra là rất cô đơn phải không.
Nguyễn Đào đột nhiên hiểu ra vì sao Tô Mạn lại tức giận khi bị mình quên mất như vậy.
Đối với cô mà nói, lời mình đã từng nói giống như một viên kẹo, nhưng người cho kẹo lại quên mất chuyện này.
Viên kẹo mà Tô Mạn giữ lại trong lòng cũng trở nên buồn cười.
Nguyễn Đào gãi gãi tai, lại cảm thấy làm thế nào cũng không gãi được chỗ ngứa trong lòng mình.
Nàng ở dưới ánh đèn tìm kiếm bóng dáng Tô Mạn, cuối cùng nhìn thấy Tô Mạn đứng ở dưới một mảnh bóng hoa mông lung.
Cô đứng ở bên cạnh sân khấu, nhìn cặp đôi đọc diễn văn trên sân khấu, bọn họ một đường đến với nhau khẳng định rất không dễ dàng, song phương đều lã chã rơi lệ.
Ánh mắt Nguyễn Đào ở trên người Tô Mạn, cô mặc sườn xám tơ tằm màu tím, ánh sáng sân khấu chiếu vào người cô, ném ra một ít bóng hoa lay động trên người cô, giống như là bóng dáng mọc ra từ trên người cô.
Tô Mạn rất nghiêm túc đứng nhìn người trên sân khấu, giống như khóe miệng còn mỉm cười, không biết đang nói gì với Tô Trừng ở bên cạnh.
Cách rất xa, Nguyễn Đào lại cảm thấy Tô Mạn hiện tại cũng không có cười.
Nàng giống như đọc được cảm xúc của Tô Mạn, cũng giống như cảm nhận được sự cô độc của Tô Mạn nhiều năm qua.
Hẳn là rất vất vả nhỉ?
Qua nhiều năm như vậy đều lẻ loi một mình, có nhiều đơn độc và đau khổ như vậy, mới có Tô Mạn hiện tại.
Kỳ thật Nguyễn Đào còn có rất nhiều chuyện chưa nói với Tô Mạn.
Xế chiều hôm qua nàng sở dĩ muốn mắng Tô lão gia, bởi vì ông lão đã thẳng thừng đề cập với nàng về việc Tô gia chèn ép Tô Mạn vào thời điểm Tô Mạn mới ra mắt.
Trong giới giải trí, tư bản có thể khiến một người thành công, cũng có thể hoàn toàn đóng băng một người.
Tô gia không có đóng băng Tô Mạn, cũng bởi vì bà chủ truyền thông Mỹ Thống không nỡ, cô ấy cảm thấy Tô Mạn là một mầm non tốt hiếm có.
Nhưng ngay từ đầu Tô Mạn vẫn rất vất vả, rất khó khăn.
Rốt cuộc là chuyện như thế nào, mới có thể khiến cho người cao ngạo như Tô Mạn, phải đứng hát rong dưới chân cầu vượt?
Nguyễn Đào cảm thấy không thể tưởng tượng, cũng không dám tưởng tượng.
Thật ra không phải nàng đã quên những chuyện kia, là cố ý muốn lảng tránh thời gian đau khổ của đối phương.
Trước kia Nguyễn Đào cũng giống như Đường Diệp, hận không thể nhìn thấy Tô Mạn xấu mặt liền đóng khung vĩnh viễn.
Nhưng hiện tại Nguyễn Đào mới biết được, thì ra yêu một người, sẽ không nỡ nhìn thấy người ấy nhíu mày.
Có lẽ Tô lão gia cũng rất hối hận về chuyện trước kia, tiểu bối Nguyễn Đào này nói năng lỗ mãng ông cũng không có tức giận, chỉ là hít một hơi thật sâu.
Mắng xong Nguyễn Đào hả giận, cũng càng đau lòng cho Tô Mạn.
Cho dù Tô lão gia tỉnh ngộ, nhưng bị người tổn thương vẫn là Tô Mạn mà, những tổn thương kia là thật và vĩnh viễn.
Nguyễn Đào cảm thấy tim mình đau từng chút từng chút một.
Giống như có thứ gì đó sắp tràn mi, Nguyễn Đào lặng lẽ đứng lên, nhỏ giọng nói: "Mình vào nhà vệ sinh một chuyến."
Triển Duyệt phất tay: "Đi nhanh rồi về nha."
Năm phút sau, Nguyễn Đào đã thử nhiều lần và phát hiện mình không mở được cửa nhà vệ sinh, cuối cùng phát ra một tiếng cảm khái.
Nàng chính là không hợp với Tô gia và hôn lễ của Tô gia!
Lần trước cũng quẫn bách như vậy, nhưng so với lần trước, lần này nàng biết là ai làm.
Lần trước thật ra chỉ là cửa bị kẹt, đợi đến khi nàng đi ra thì gặp phải Bách Văn Viễn cùng bạn gái của hắn, lại quay người đi thì là Tô Mạn và Tô Đại đang ôm nhau......
Hôm nay thì khác, nàng nhìn đôi giày cao gót màu đỏ thẫm dưới khe cửa, sau đó liền trầm mặc.
Có thể đi một đôi giày màu đỏ thẫm ở hôn lễ của người khác cũng chỉ có một mình tiểu thư Minh Thiên Thiên.
Nguyễn Đào vừa mới chuẩn bị mở miệng lên tiếng bảo Minh Thiên Thiên thả nàng ra ngoài, chợt nghe thấy tiếng Minh Thiên Thiên dáng vẻ kệch cỡm vang lên ở bên ngoài.
"Chị Tô Mạn, vừa rồi Nguyễn Đào và Triển Duyệt luôn nói xấu chị đấy!"
Lúc nói chuyện Minh Thiên Thiên còn cố ý đề cao âm điệu, ánh mắt như có như không nhìn thoáng qua nhà vệ sinh bị đóng kín của Nguyễn Đào, trên mặt tràn ngập khiêu khích và đắc ý.
Tô Mạn vừa rửa tay, vừa như không có việc gì hỏi: "Nói tôi cái gì?"
Giọng của cô rất bình thản, nghe không ra có cảm xúc gì, Nguyễn Đào lại nghe được giọng nói của Tô Mạn trong nháy mắt bình thản hỏi.
Nàng cũng muốn xem Minh Thiên Thiên có thể nói gì.
Cũng muốn xem phản ứng của Tô Mạn.
"Chị Tô Mạn, chị chăm sóc Nguyễn Đào như vậy, nhưng cô ta chính là một kẻ vô ơn, chẳng những nói với Triển Duyệt chuyện của mẹ chị, còn nói lúc chị ở phim trường trêu ghẹo phụ nữ... Em nghe không nổi đâu, chị Tô, chị không biết chứ, Nguyễn Đào từ nhỏ đã không tốt, cô ta rất xấu xa!"
Tô Mạn hình như tạm dừng một chút, lại giống như là rút khăn giấy lau tay.
"Nói chuyện của mẹ tôi? Nói cái gì?"
Minh Thiên Thiên căn bản cũng không nghe thấy Nguyễn Đào vừa mới nói cái gì với Triển Duyệt, cô ta vốn cho rằng Tô Mạn chú ý điểm sẽ ở phía sau, lại không ngờ Tô Mạn giống như căn bản cũng không thèm để ý những chuyện khác.
Minh Thiên Thiên có chút ấp úng, rồi lại giống như là nghĩ Nguyễn Đào còn đang nghe mình nói chuyện, không khỏi cao giọng lên.
"Bọn họ nói... nói mẹ chị là ong bướm lả lơi, sớm ba chiều bốn, mới ly hôn với chú Tô!"
"Bọn họ thật sự nói như vậy?"
"Đúng vậy! Em ngồi ở bên cạnh họ, nghe thấy rõ ràng!"
Minh Thiên Thiên càng nói càng thái quá, còn liền diễn cho Tô Mạn một chút giọng điệu của Nguyễn Đào và Triển Duyệt.
Nguyễn Đào thật sự là nghe không nổi nữa, nàng cúi đầu nhìn đôi giày cao gót của mình, ở trong lòng tính toán là đạp cửa nhanh hơn hay là giày bị đập nát nhanh hơn.
Nguyễn Đào nói là làm, trực tiếp một cước đá xuống, cũng không biết Minh Thiên Thiên dùng vật gì chặn ở ngoài cửa, một cú đá xuống cửa không nhúc nhích chút nào.
Ngược lại mũi của đôi giày trị giá năm chữ số đã bị đá tan nát, Nguyễn Đào nhìn cũng không nhìn giày trên chân mình, lại chuẩn bị lại đá lên một cước nữa.
Nhưng đã không cần, đợi đến khi nàng ngẩng đầu lên, thì cửa đã được mở ra ở bên ngoài.
Tô Mạn mỉm cười đứng ở cửa nhìn nàng, sau lưng còn có thể nhìn thấy khuôn mặt có chút vặn vẹo của Minh Thiên Thiên.
Vừa hoảng vừa sợ, nhưng lại muốn xem kịch.
Mặt Nguyễn Đào không chút thay đổi: "Sớm biết vậy, đã trực tiếp gọi chị mở cửa rồi."
"Thế sao không kêu lên?"
Tô Mạn vươn tay kéo Nguyễn Đào ra khỏi nhà vệ sinh, hai người đều không nhìn Minh Thiên Thiên ở phía sau lấy một cái.
"Hình như em đá cửa hỏng rồi làm sao đây?"
"Để chị đền."
"Giày của em cũng hỏng rồi."
"Chị mua cho em đôi mới."
Hai người người tung kẻ hứng, vô cùng hài hòa.