Edit: phuong_bchii
________________
Chúng ta hãy vụng trộm lãng mạn, đừng để thế tục biết.
Chúng ta hãy mạnh dạn lãng mạn, thế tục biết cũng sẽ trốn đi không dám nhìn.
Đối diện đu quay là một mảng ráng chiều, dưới ánh chiều tà kèm theo hào quang, mặt trời lặn luôn luôn dịu dàng lại chân thành, không có nhiệt liệt như ánh bình minh, cũng ấm áp hơn ánh trăng.
Thành phố và trên núi xa xa đều được điểm xuyết một tầng kim quang, ở trên đu quay cao chọc trời giống như là từ trong thế giới cổ tích đi ra cũng rơi xuống một trời ánh sao lấp lánh.
Tô Mạn thật lâu sau mới cùng Nguyễn Đào tách ra, nụ hôn này giống như có núi non chứng kiến, ngay cả mặt trời cũng xấu hổ trốn đi.
Ngón tay cô xoa môi Nguyễn Đào, cô cười nói: "Cho dù bị chụp cũng không sao, chị không để ý."
Trên mặt Nguyễn Đào đỏ ửng, nàng nhỏ giọng nói: "Vẫn là không được, phim của chị cũng sắp chiếu, nếu như bây giờ bị chụp hôn em, vậy không phải là chờ chị Diệp xách đao đuổi giết chúng ta sao?"
"Vậy làm sao bây giờ? Nhưng bây giờ chúng ta đang ở vương quốc cổ tích, bọn họ cũng không vào được, nếu bị Đường Diệp biết, chúng ta sẽ tìm một thế giới cổ tích khác, trốn đi thì thế nào? "
"Ý kiến hay, chị nói rất đúng. Để cho bọn họ đi khắp thế giới tìm chúng ta cũng không tìm thấy, cho bọn họ gấp chết luôn."
Hai người ăn nhịp với nhau, lại nhìn nhau cười khi ánh mắt va vào đối phương.
Nguyễn Đào đột nhiên vỗ trán một cái, "Ai nha" một tiếng: "Vậy, đứa con của bà Bùi kia thật sự ra mắt sao? Vừa rồi em uy hiếp bà Bùi nói muốn đóng băng con bà ấy......"
Tô Mạn nhướng mí mắt, đánh giá Nguyễn Đào từ trên xuống dưới, cười nói: "Không được rồi, Tiểu Nguyễn tổng hiện tại cũng bắt đầu dùng tư bản uy hiếp người rồi à."
"Ôi, chị đừng ghẹo em, em nói đùa đấy, đóng băng gì chứ, chính em vẫn còn là một người mới đây......"
Cô Nguyễn hiện tại ngược lại có giác ngộ mình còn là một người mới, lúc vừa nói năng hùng hồn đầy lý lẽ với bà Bùi, rất uy phong.
Tô Mạn cũng biết Nguyễn Đào không phải loại người ỷ vào bối cảnh và gia thế để uy hiếp người khác.
Huống chi nàng và bà Bùi vốn là người xa lạ, sẽ nói ra lời như vậy.
Hay là bởi vì nàng thiên vị chính mình thôi.
Nàng thiên vị chính mình, cũng sẽ cảm thấy mọi thứ về cô đều tốt.
Phàm là có chỗ không tốt, nhất định đều là lỗi của người khác.
Thiên tổ sáng loáng như vậy, là lần đầu tiên Tô Mạn cảm nhận được, thật giống như phơi nắng, làm cho quá khứ Tô Mạn không dám từ chối, hiện tại cũng không cách nào từ chối.
Tình yêu của cô Nguyễn chưa bao giờ giấu giếm.
Tô Mạn thỏa mãn trong lòng, biểu cảm trên mặt cũng theo đó dịu dàng.
"Yên tâm đi, chị đã điều tra rồi, con của bà ấy bây giờ không phải học diễn xuất, cho dù ra mắt cũng không có ngoại hình và tài nguyên thích hợp, sẽ không có ai muốn ném tiền cho một người như vậy. Tuy rằng bộ dạng của bà ấy không tệ, nhưng con của bà ấy quả thật có chút bình thường, so ra kém một phần vạn mỹ mạo của Đào Đào nhà chúng ta."
Nguyễn Đào bất ngờ không kịp đề phòng được Tô Mạn khen, lại vui vẻ nhướng mày, dương dương tự đắc.
"Đương nhiên rồi!"
Đáng yêu muốn chết, giống như là con công nhỏ thắng được trận đấu, lại vội vàng ở trước mặt Tô Mạn triển lãm lông vũ xinh đẹp của mình.
Trên thực tế đứa con hiện tại của bà Bùi trông cũng không tệ, cũng quả thật có ý nghĩ và ý đồ ra mắt. Nếu không cũng sẽ không vội vội vàng vàng muốn thông qua phương thức như vậy đi chút đường tắt sau khi biết quan hệ giữa Tô Mạn và bà Bùi.
Nhưng những chuyện đó Tô Mạn sẽ giải quyết tốt, không cần cho Nguyễn Đào biết.
Quả đào nhỏ của cô đã thiên vị cô như vậy, muốn bảo vệ cô, cô sao có thể nhẫn tâm nhìn thấy thiện ý của nàng gặp khó khăn trước những chuyện không tốt kia.
Sau khi các nàng trở lại đoàn phim đã là buổi tối, Tô Mạn có cảnh quay đêm, trực tiếp đi trang điểm thay quần áo.
Hôm nay Nguyễn Đào không lịch quay, nhưng mà nàng cũng không có rời đi, ngược lại vui vẻ tìm cái ghế ngồi xuống xem Tô Mạn cùng những diễn viên kia diễn.
Ngược lại khiến Khanh Vân nhìn đến khó hiểu.
Lúc nghỉ ngơi giữa hiệp Khanh Vân bưng một cái bình giữ nhiệt ngồi xuống.
"Cậu đừng nhìn nữa được không Đào Đào, trên mặt cậu cứ cười hì hì ngồi ở chỗ đó nhìn, tôi đều cảm thấy đau đến phát hoảng, cảm giác đêm nay có thể muốn mơ thấy một số trò chơi Sadako các loại......"
"Chết tiệt, có ma nữ nào đẹp như tôi không?"
"Hình như bình thường ma nữ trước khi trở thành ma nữ đều rất đẹp."
"Đừng ép tôi nhổ bộ tóc giả của cậu."
Bộ tóc giả, tuyệt đối là uy hiếp lớn nhất khi quay phim cổ trang, Khanh Vân thoáng cái đã bại trận, liên tục xua tay.
"Không phải nói cái kia, tỏ tình chưa?"
Nguyễn Đào cười hì hì, nhìn Tô Mạn đang ở trong sân quay cảnh của mình, nữ hiệp áo đỏ tư thế oai hùng hiên ngang, đạo cụ đoản kiếm trên tay bị cô đòi lấy.
"Chị ấy tỏ tình tôi! Không ngờ chứ gì?"
"Đậu má Nguyễn Đào cậu được nha, đỉnh chóp, đây chính là Tô Mạn đó, cuộc đời này người thắng chính là cậu!"
Cũng không thể trách Khanh Vân kinh hãi, dù sao đây cũng là Tô Mạn, lúc Khanh Vân ra mắt Tô Mạn chính là một người phụ nữ có nửa bầu trời trong giới giải trí, huống chi là hiện tại.
Nguyễn Đào vui vẻ ngẩng đầu lên, trên mặt tràn ngập đắc ý và tự tin.
Khanh Vân vừa rồi vẻ mặt còn ăn dưa, nhưng sau khi nhìn thấy Tô Mạn quay xong Nguyễn Đào vẫn ngoan ngoãn đứng ở một bên chờ cô tẩy trang thì có chút cảm thấy ăn không biết vị.
Cơm đùi gà thêm thức ăn trong miệng đột nhiên cũng không ngon nữa.
Hôm nay cậu vẫn luôn rất bận, sau khi Tô Mạn trở về lại đi theo Tô Mạn diễn vài cảnh, đến bây giờ mới ăn cơm tối.
Lúc Nguyễn Đào và Tô Mạn tay trong tay đi ngang qua cậu, còn lộ vẻ thương hại: "Cậu ăn cái này à? Tôi và cô Tô gọi sasimi, lát nữa ăn cho cậu xem."
Lát nữa ăn cho cậu xem.
Ăn cho cậu xem.
Cho cậu xem.
Các người đạp ngựa làm người đi!
Khanh Vân vất vả lắm mới có thể ăn được đùi gà lớn trong nháy mắt không ngon, cậu nhìn hai người kia ôm ấp đi về khách sạn, thầm nghĩ rống giận một câu ban ngày ban mặt lanh lảnh càn khôn, các người làm như vậy thật sự tốt sao, được sao?!
Thật sự tốt, vì bây giờ là buổi tối:)
Khanh Vân liên tục tăng ca còn bị một vạn điểm bạo kích suốt đêm sốt cao nhập viện, sau khi kết thúc một ngày diễn, Nguyễn Đào xách giỏ trái cây đến bệnh viện thăm cậu.
Cũng coi như có chút lương tâm, Khanh Vân vừa định há miệng ý bảo Nguyễn Đào đút quả táo nàng vừa gọt vỏ cho cậu, liền thấy Nguyễn Đào trực tiếp bỏ vào trong miệng mình.
Khanh Vân nhịn lại nhịn, nhịn không được cả giận nói: "...... Cậu thật sự đến thăm tôi đấy à?"
"Đúng vậy, nếu không tôi không ở đoàn phim xem cô Tô chứ đến bệnh viện làm gì, khẳng định là đến thăm cậu rồi."
Mí mắt Khanh Vân giật giật, cậu đánh giá Nguyễn Đào một chút, ừ, tức giận.
"Cãi nhau?"
"Không có, sao mà cãi nhau được, tôi nói cậu biết Tô Mạn thật sự quá đáng, chị ấy quay phim theo chủ nghĩa hoàn hảo có thể đừng dẫn theo người khác hay không, cảnh diễn của tôi rõ ràng đã rất tốt rồi, đang yên đang lành một đoạn cứng rắn quay 20 lần, 20 lần lận đó!"
Ồ, bởi vì quay phim à.
Khanh Vân hiểu rõ, lúc Tô Mạn quay phim chủ nghĩa hoàn hảo vô cùng nghiêm trọng, hơn nữa cô là nhà sản xuất《Phỉ thạch》, cô nói muốn làm lại từ đầu, tổ đạo diễn cũng ngăn không được.
Khanh Vân gãi gãi đầu, cười nói: "20 lần à? Không sao, tôi và chị ấy có một cảnh quay tới 35 lần, tôi không còn nóng vội nữa, nhưng hiệu quả quả thực rất tốt, sau khi xem cảnh đó rồi lại đi xem cảnh trước đó, đều cảm thấy đó là rác rưởi."
Có điều rác rưởi cũng chỉ có mình cậu, mặc kệ là bên trong cái nào diễn xuất của Tô Mạn đều không thể bắt bẻ.
Nguyễn Đào cũng biết những điều này, nhưng nàng cũng không phải không nóng vội, chỉ là hơn nữa lúc Tô Mạn làm việc sẽ không dỗ dành người khác, nàng tức giận quay đầu bỏ đi, Tô Mạn ngăn cũng không ngăn.
Nguyễn Đào căm giận mà coi quả táo thành Tô Mạn, phồng má thành dáng vẻ sóc con, đáng yêu không chịu được, chỉ là mặt lại lộ ra hung ác, giống như có mối thù xương máu với quả táo vậy.
"Tô Mạn đáng ghét, không biết dỗ dành em sao!"
Nàng ăn xong quả táo rồi phủi phủi tay: "Được rồi, nhiệm vụ đoàn phim giao đã xong, tôi phải trở về tìm bạn gái tôi đây."
Khanh Vân: "......"
Cậu biết ngay mà, Nguyễn Đào đến thăm cậu đều là thuận tiện.
Hiện tại cô Tô cũng không thèm gọi nữa, trực tiếp gọi là bạn gái đúng không?!
Khanh Vân cảm thấy mình sốt cao lại muốn tăng thêm.
Nguyễn Đào kéo tay áo Khanh Vân lau miệng, lại cùng Khanh Vân nằm ở trên giường bệnh không chút thay đổi selfie một tấm đăng Weibo, mới vui vẻ cất điện thoại di động nghênh ngang rời đi.
Toàn bộ quá trình chính là một người công cụ Khanh Vân biểu thị:
Cậu vui là được rồi, không cần quan tâm đến sống chết của tôi:)