Hôm Nay Lại Đang Trêu Chọc Mẹ Kế

Chương 139: Em nên là beloved của chị




Edit: phuong_bchii

________________

《Xuân Sơn Tỉnh》liên tục được khen ngợi.

Rất nhiều nhà phê bình phim chuyên nghiệp đều sớm công bố những bài bình luận dài về phim, phân tích từ nội dung đến diễn xuất tình cảm nhân vật của hai diễn viên chính, đồng thời nhận xét kỹ thuật quay về các hiệu ứng đặc biệt và chuyển cảnh.

Còn có không ít fan xem phim đều sôi nổi phát biểu ý kiến của mình.

Có người qua đường cảm thấy hứng thú với bộ phim này nhấn vào, đều sẽ thấy fan nói "Tuyệt thế ngọt ngào, đề nghị đi xem cùng người yêu hoặc crush nhé!"

Những người từng xem qua đều sẽ đi ngang qua like, hơn nữa để lại một câu "Ngọt đến muốn khóc, nhớ mang theo khăn giấy, tốt nhất là loại từng cuộn từng cuộn".

Người qua đường còn không rõ vì sao xem một bộ phim ngọt ngào cần phải mang khăn giấy, hẹn bạn bè thân thích của mình mặt mày vui vẻ đi xem phim, khóc thành chó ngốc đi ra rạp.

Sau khi đi ra còn phải tuyên truyền theo, tuyệt a tuyệt, quá con mẹ nó ngọt.

Đừng hỏi, hỏi chính là mình dầm mưa hai lần, cho nên cũng phải xé nát dù của người khác.

Lễ Giáng Sinh ngày hôm sau, Nguyễn Đào và Tô Mạn trở về đoàn phim, toàn bộ đoàn phim tựa như một dụng cụ cực lớn, bánh răng cắn hợp lại vận hành đâu vào đấy.

Nàng thiếu không ít cảnh cần bổ sung, nhưng cũng may Nguyễn Đào chỉ là nữ 3, phân cảnh tổng thể của tiểu đế cơ Minh Tuyết cũng không tính là nhiều.

Nàng vừa xem bình luận của bạn bè trên mạng về 《Xuân Sơn Tỉnh》, vừa cười đến vui mừng khôn xiết.

Tô Mạn mới từ phim trường xuống, nhìn nàng ngồi trên ghế cười đến ngửa tới ngửa lui, một luồng ánh mặt trời mùa đông rất nhỏ chiếu xuống, xuyên thấu qua một ít ngọn cây và dụng cụ của đoàn phim, chiếu vào trên mặt Nguyễn Đào.

Tia nắng mặt trời kia vào mùa đông rất đáng quý, trong không khí trôi nổi một ít hạt bụi nhỏ, được ánh mặt trời chiếu xuống cũng có vẻ giống như là một số tiểu tinh linh trôi nổi ở nhân gian.

Tiểu tinh linh của cô đang ngồi ở trên ghế xem điện thoại di động, không biết xem thứ gì vui, cả người đều cười đến không ngừng phập phồng, cười run cả bả vai.

Hôm nay Nguyễn Đào mặc một bộ trang phục diễn màu hồng nhạt, tay áo đều là dùng lụa mỏng làm, sau khi nàng diễn xong mặc vào một lớp quần áo lông vũ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đều đỏ bừng.

Cũng không biết là không lạnh, hay là do cười ra.

Tô Mạn đi lên phía trước, sờ sờ mặt nàng, sờ vào tay thì ấm áp, xem ra cũng không lạnh.

Cô cúi người nhìn di động của nàng: "Xem cái gì mà cười vui vậy?"

Nguyễn Đào cười đến không chịu được, giơ di động lên để Tô Mạn có thể thấy rõ ràng hơn, trong giọng nói của nàng đều kèm theo một chút sung sướng.

"Chị xem những người này nè, quá xấu xa đi, còn nói 《Xuân Sơn Tỉnh》 siêu cấp ngọt, bảo mọi người dẫn theo crush mình đi xem!"

Tô Mạn chớp mắt mấy cái, cô đứng ở phía sau Nguyễn Đào, cúi đầu là có thể nhìn thấy trán Nguyễn Đào, tiểu đế cơ Minh Tuyết trang điểm là kiểu minh diễm lại đáng yêu, trên trán Nguyễn Đào có một hoa điền nho nhỏ.

"Crush?"

"À, chính là ngắn ngủi, nhiệt tình nhưng lại ngượng ngùng yêu say đắm, hiện tại rất nhiều người dùng từ để hình dung người mình động lòng á."

Tô Mạn hiểu rõ gật đầu, tay nàng chạm vào hoa điền trên đầu Nguyễn Đào, khẽ cười nói: "Vậy em không phải crush của chị, em nên là beloved của chị."

Tay Tô Mạn còn có một chút lạnh lẽo, cảnh diễn vừa rồi của cô đều là ngồi ở nơi đó nói lời thoại, hiện tại trên ngón tay còn có một chút lạnh loáng thoáng.

Như là lông vũ lông nhung nhẹ nhàng quét qua.

"Tình yêu của chị dành cho em, chưa bao giờ ngắn ngủi, cũng không phải ý thích bất chợt, mà là mưu đồ đã lâu."

Nguyễn Đào chớp mắt, đưa tay nắm lấy tay Tô Mạn.

"Thật trùng hợp, em cũng vừa mới đổi tên của chị thành beloved đấy ~"

Trên mặt nàng còn có một chút hưng phấn, trông giống như là chim nhỏ vừa mới làm chuyện xấu rốt cuộc rất lâu cũng thực hiện được.

Tiếng ho khan của Đường Diệp đột nhiên vang lên: "Tôi nói này, có thể đừng coi như tôi không tồn tại được không? Tốt xấu gì tôi cũng là một con người đang sống sờ sờ đây nè!"

Cô ấy tức giận liếc nhìn, 《Xuân Sơn Tỉnh》 vừa công chiếu, còn có không ít chuyện cần cô ấy đi làm, nhưng cũng may công ty của Tiêu Đình Chi và Tô Mạn đều không phải ăn không ngồi rồi, cũng không cố ý cần cô ấy làm việc.

"Đây không phải là cuối năm, qua đêm giao thừa, tạp chí 《Herself》 mời em đi thảm đỏ, nếu biểu hiện tốt thì nói không chừng có thể lấy được trang bìa tháng hai tháng ba năm sau, tôi đã giúp em bước kế tiếp rồi."

《Herself》 là một tạp chí rất nổi tiếng dành cho phụ nữ trong nước, và doanh số bán hàng của mỗi ấn phẩm đều rất đáng kinh ngạc.

Sức ảnh hưởng của《Herself》trong giới thời trang là số một, trang bìa mỗi một kỳ không biết có bao nhiêu nữ nghệ sĩ chen vỡ đầu cũng không đoạt được.

Có cơ hội rơi vào đầu nàng sao?

Nguyễn Đào không ngờ bây giờ mình lại có thể lên bìa tạp chí hạng A, có chút kinh ngạc nhìn Đường Diệp, chớp chớp mắt.

Đường Diệp bị nàng chọc cười, cười một cái liền có sương mù xông lên, cô ấy lấy kính gọng đen của mình xuống, lau vào áo.

"Sao coi thường bản thân thế? Hiện tại lời mời tạp chí của em đều xếp ở phía sau, tôi chọn cho em mấy cái có sức ảnh hưởng tốt xem ý của em thế nào rồi nói tiếp, những tạp chí nhỏ kia tôi đều bỏ qua."

Nguyễn Đào có chút không thể tin chỉ chính mình: "Em ạ? Hiện tại em cũng là người có thể chọn tạp chí sao?"

Đường Diệp bị bộ dạng chưa từng trải đời này của nàng chọc cho trợn trắng mắt.

"Em coi thường em hay là coi thường mẹ kế của em? Hay là coi thường tôi? Dù sao thì em vẫn là Tiểu Nguyễn tổng của tập đoàn Nguyễn thị đó, được chứ? "

Có rất nhiều người muốn nịnh bợ Nguyễn Đào, cũng có rất nhiều người muốn xếp hàng nói chuyện với nàng.

Cho dù là nể tình tập đoàn Nguyễn thị, Nguyễn Đào không quay phim cũng là bên tư bản thỏa đáng, không chừng ngày nào đó sẽ đến lượt tạp chí của bọn họ kinh doanh không tốt, còn cần tập đoàn Nguyễn thị giúp đỡ.

Hơn nữa tập đoàn Nguyễn Thị cũng có tạp chí riêng, chỉ là không phải phương hướng giải trí mà thôi.

"...... Em còn chưa chuẩn bị đi làm nữa, em thấy ba em chính là cố ý, cứ như vậy không phải em nhất định phải quay về công ty làm việc sao?"

Mặt Nguyễn Đào có chút khổ sở, nghĩ phải đến tập đoàn Nguyễn thị làm việc, nàng có chút ỉu xìu.

Tô Mạn cười xoa xoa đầu nàng, cẩn thận tránh đi phụ kiện trên tóc nàng.

"Không sao, mấy năm nay sức khỏe của ba em vẫn tốt, bảo ông ấy làm công cho em trước."

"Chị nói đúng, nếu ba em chọc giận em, em sẽ không phát lương cho ông ấy!"

Đường Diệp có chút cạn lời nhìn hai người đang tính kế Nguyễn Danh Thành: "...... Em hiếu thuận như vậy, ba em có biết không?"

Cô ấy nghĩ nghĩ, lại chuyển lời: "Cũng đúng, ngay cả mẹ kế em cũng dám thông đồng, ba em có biết hay không cũng phải không vấn đề lớn."

Nguyễn Đào: "......"

Ánh mắt Tô Mạn lóe lên, khóe miệng cũng chứa một nụ cười, trên mặt cô còn mang theo lớp trang điểm của nữ chính, trên khuôn mặt đủ để được gọi là họa thủy không có cảm xúc gì khác, nhưng khiến Đường Diệp cảm thấy sau lưng lạnh lẽo.

Cô ấy vừa định chuồn đi, thì giọng Tô Mạn không mặn không nhạt vang lên.

"Phương án hợp tác lần trước cậu nói với mình mình đã đồng ý, nhưng mình không hài lòng với phương án của cậu, hôm nay cho mình một phương án mới."

Đường Diệp hết cười nổi nữa.

"Chị hai, 6 cái kế hoạch G, hôm nay cậu muốn mình làm cho cậu một cái mới, cậu đạp ngựa có thể làm người hay không!!"

"Cậu không muốn hợp tác thì thôi."

Đường Diệp đương nhiên muốn hợp tác, kế hoạch kia là cô ấy đã suy nghĩ rất lâu, cũng biết Tô Mạn bây giờ là cố ý chỉnh cô ấy vừa rồi nói không lựa lời, vẻ mặt căm giận bỏ đi.

Dưới chân cô ấy nổi gió, một đường cũng không quay đầu lại đi về phía khách sạn.

Nguyễn Đào vui vẻ: "Hi hi, ai bảo chị ghẹo em. Leuleuleu."

Nàng yên tâm thoải mái dựa vào phía sau, trên cơ bản nửa người đều dựa vào trong lòng Tô Mạn, cùng nhau chia sẻ ánh mặt trời trong ngày đông, cả người thả lỏng nhàn nhã, giống như một con mèo nhỏ sau giờ ngọ lười biếng phơi nắng."

"Sao vậy? Cảm thấy cảm giác ỷ thế hiếp người rất tốt?"

"Hả? Em đây rõ ràng là được chiều riết hư mà."

Mí mắt Tô Mạn hơi rũ xuống nhìn mèo con trước mắt, bỗng nhiên cảm thấy mùa đông này không lạnh chút nào.

Là mùa đông ấm áp hiếm có.