Hôm Nay Lại Đang Trêu Chọc Mẹ Kế

Chương 143: Em nên sánh vai đi cùng chị




Edit: phuong_bchii

________________

Nguyễn Đào lại mở ra mấy tấm ảnh trên hot search, đều là ảnh HD, lại dời tầm mắt của nàng đến góc nhìn của Thượng Đế, nhìn mình tương tác với Tô Mạn ở hiện trường như vậy, quả thật nhìn cũng khiến người ta cảm thấy chua xót.

Nguyễn Đào cũng hiểu được vì sao Triển Duyệt nói những lời kia chua xót như vậy, còn âm dương quái khí như vậy.

Dù sao người thất tình nhìn cái gì cũng sẽ âm dương quái khí :)

Rất nhanh, "Ánh mắt cô nhìn nàng có tính là trong sạch hay không" lại lên hot search.

Sau khi mở ra vẫn là ảnh hôm nay của Nguyễn Đào và Tô Mạn, thậm chí còn có người kéo những nữ diễn viên từng hợp tác với Tô Mạn đến so sánh, xem ai mới là người thích hợp với Tô Mạn nhất.

Độc giả Nguyễn Đào vội mở bình luận, chỉ thấy bình luận đầu tiên chính là:

@Hôm nay cũng là cún của Mạn Mạn: Mạn Đà La Đào Trấp là thật!! Hơn nữa, Mạn Mạn của chúng ta có nhiều vợ thì có sao?!

Có thể là bị lời bình luận này làm lệch lạc, trong khu bình luận thế mà đều ủng hộ Tô Mạn mở hậu cung.

Vì thế "Tô Mạn và hậu cung của cô ấy" cũng nhanh chóng bị đẩy lên hot search.

Chủ đề tài này trên cơ bản đều là chuyện tốt của account marketing làm ra, sau khi mở ra đều là đủ kiểu ảnh của Tô Mạn và các nữ minh tinh khác.

Lúc trước chủ đề này cũng được đăng rất nhiều lần, nhưng Tô Mạn dù sao vẫn là Tô Mạn, mỗi lần đăng lên đều có rất nhiều người hiếu sự đi vào bình luận.

Trước kia Nguyễn Đào cũng đã thấy qua chủ đề này rất nhiều lần, hôm nay mở ra thì có chút chua.

Nàng giống như ăn chanh, trong những tấm ảnh kia bất kể là Tô Mạn ôm eo những nữ minh tinh kia, hay là ghé sát vào nói chuyện với đối phương, hoặc là Tô Mạn cúi đầu rất nghiêm túc nghe đối phương nói, ánh mắt nhìn thẳng vào đối phương.

Hu, chua quá.

"Sao vậy? Sao nhìn chị với ánh mắt này? Điện thoại sắp bị em chọc hỏng rồi kìa, nhìn thấy cái gì?"

Tô Mạn nhận ra ánh mắt của nàng không thân thiện lắm, cũng cầm điện thoại của nàng nhìn thoáng qua.

"Em đang xem cái này? Sao thế? Ghen?"

"Ghen thật sự! Em sắp chua muốn chết rồi! Em muốn làm loạn! Sao chị lại dùng ánh mắt như vậy nhìn bọn họ?"

Lời này nói như là đang chất vấn Tô Mạn, Tô Mạn nghe được cũng cong khóe miệng lên.

Tiểu Đào Đào của nàng, luôn đáng yêu như vậy.

"Chị bị cận thị, hoạt động lần đó quên đeo kính."

Nguyễn Đào: "......"

Quả thật, mắt cận thị bất kể là nhìn cột điện cũng thấy thâm tình.

Tay Tô Mạn trấn an xoa đầu Nguyễn Đào, hệ thống sưởi trong xe rất đủ, trên mặt Nguyễn Đào cũng đỏ ửng.

"Đừng ghen với bọn họ, chị chỉ thích em thôi."

Nguyễn Đào lại không buông tha nói: "Vậy chị nhìn em cũng thâm tình như vậy, cũng vì không đeo kính sao?"

Tiếng cười Tô Mạn lúc này phát ra từ trong ngực, cô nhịn cười, lại nghiêm túc nhìn Nguyễn Đào.

"Chị nhìn em không cần đeo kính, chị đều nhìn bằng trái tim, không phải bằng mắt, hơn nữa hôm nay chị đeo kính áp tròng."

Lời này vừa ra khỏi miệng, biểu cảm trên mặt Nguyễn Đào liền tốt hơn rất nhiều.

Trên đường về nhà, Đường Diệp đã nhắn tin cho Tô Mạn.

Cô ấy tự mình cầm bộ váy mỏng như cánh ve ném tới phòng làm việc của Mã Chính Nghĩa, thiếu chút nữa khiến Mã Chính Nghĩa cho rằng Đường Diệp muốn ám chỉ hắn chút gì đó......

Vẻ mặt Đường Diệp vô cùng khó coi, cô ấy lăn lộn trong giới lâu như vậy, làm sao không hiểu những chuyện bậy bạ kia.

Nhưng cô ấy không thể chịu đựng được những người đó lại ra tay trên người Nguyễn Đào, điều này làm cho cả người Đường Diệp đều không ổn.

Cô ấy là người phụ nữ nắm rất nhiều tài nguyên trong giới giải trí, tự mang theo một loại khí thế được fan gọi là "Giáo viên chủ nhiệm".

Mặc kệ là ai, bị giáo viên chủ nhiệm từ trên cao nhìn xuống, vẻ mặt lạnh đến có thể run ra mảnh băng, cũng sẽ không cảm thấy cô ấy là muốn cùng mình phát sinh chút gì.

Ai nhìn thấy giáo viên chủ nhiệm thời trung học của mình mà không run rẩy mấy cái.

Mã Chính Nghĩa thoáng cái liền luống cuống, luống cuống xong vội vàng hỏi đã xảy ra chuyện gì.

Đường Diệp cười lạnh một tiếng.

"Chuyện tốt chính anh làm, anh còn không biết xấu hổ hỏi tôi? Tôi chính là thay Tô Mạn và Nguyễn tổng hỏi một câu, nếu bên Thịnh Thế cảm thấy hợp đồng của Nguyễn Đào dư thừa, thì chúng ta đừng tiếp tục nữa, bất kể là Tô Mạn hay là tôi, hay là tập đoàn Nguyễn thị, đều có thể mang Nguyễn Đào đi, không làm phiền các người tới hao tâm."

Trời cuối tháng mười hai, mồ hôi lạnh trên mặt Mã Chính Nghĩa cũng theo đó tuôn rơi xuống, cảm giác điều hòa trong phòng mở có hơi cao.

Hắn nuốt một ngụm nước miếng, kéo kéo cổ áo trên cổ mình, vội vàng hỏi rõ chân tướng sự tình.

Sau khi hỏi xong cả người hắn đều không ổn.

Đây rốt cuộc là kẻ nào không muốn sống trong giới lại dám tính kế Nguyễn Đào?!

Cũng không quan tâm là đêm hôm khuya khoắt, Mã Chính Nghĩa vội vàng liên lạc với người đại diện mà hắn phái đi cho Nguyễn Đào, không liên lạc được với người, Mã Chính Nghĩa liền biết tiêu rồi.

Đợi đến khi bên này vất vả lắm mới tìm thấy người, người nọ đang trốn trong phòng trọ nhỏ của mình sống mơ mơ màng màng, trên mặt đất đều là một số ống tiêm, khuôn mặt màu vàng sáp của hắn đều là thỏa mãn, còn có không ít nước miếng theo khóe miệng chảy xuống, tứ chi co quắp không quy củ run rẩy.

Cảnh tượng như vậy, cũng đủ chứng minh người trước mắt là một kẻ nghiện.

Loại người này vì tiền, bình thường thì chuyện gì cũng có thể làm.

Thần trí hắn không tỉnh táo, trên cơ bản là hỏi cái gì nói cái đó, sau khi Đường Diệp ghi âm xong liền thuận tay báo cảnh sát giao người cho cảnh sát.

Chuyện tiếp theo cô ấy còn cần thương lượng với Tô Mạn, Mã Chính Nghĩa cầu còn không được, nhanh chóng cúi đầu khom lưng tiễn vị bà cô này đi.

Tô Mạn nhìn tin nhắn trên điện thoại di động, nụ cười trên mặt không còn nữa, ánh mắt của cô lạnh lẽo, cả người tản ra hơi thở nguy hiểm.

Nguyễn Đào ước chừng đoán được là chuyện gì, vội vàng hỏi: "Là chuyện gì xảy ra thế?"

Tô Mạn vừa thuận tay chuyển phát tin nhắn cho Nguyễn Danh Thành, vừa nói đại khái với Nguyễn Đào.

"Người cho em mặc bộ váy đó tên là Hoàng Thịnh, hắn là một kẻ nghiện ma túy, hôm nay nhận tiền của một đạo diễn bên Thịnh Thế Media, đạo diễn này để ý đến em, muốn hợp tác với em nhưng bị Đường Diệp từ chối. Cũng không phải thứ tốt lành gì, hắn muốn hẹn em cùng ăn cơm, sau khi Đường Diệp từ chối thì thẹn quá hóa giận, cho nên sắp xếp bộ váy đó cho em, muốn em mặc ra ngoài."

Nếu Nguyễn Đào thật sự mặc bộ váy kia, thanh danh của nàng nhất định sẽ xoay chuyển theo, trong giới mỗi lần có nữ minh tinh mặc lễ phục của thương hiệu đó, cũng không thể thiếu bị người trong giới xoi mói như là món hàng.

Nguyễn Đào cứng họng nhìn trân trối: "Chỉ vì cái này? Nhưng tại sao hắn lại cảm thấy em nhất định sẽ mặc bộ váy đó? Hắn không biết sau lưng em còn có tập đoàn Nguyễn Thị, còn có chị sao?"

Tô Mạn lắc đầu: "Biết thì thế nào? Trong giới này có rất nhiều người dơ bẩn, bọn họ không từ thủ đoạn, cũng sẽ không kiêng dè người phía sau em. Em nghĩ xem, nếu hôm nay em không có quần áo khác để mặc, không có chị ở đấy, chị không mang nhiều quần áo, cho dù sau lưng em có tập đoàn Nguyễn Thị, người chịu thiệt vẫn là em, nói không chừng sau này còn không ít lúc em đi cầu xin hắn quay phim."

Nguyễn Đào nghe hiểu.

"Cho nên bọn họ là đang đánh cược, chính là muốn nhìn em xấu mặt sao? Nhưng nếu em không tham gia hoạt động này thì sao?"

Tô Mạn nhìn nàng, sắc mặt của cô giống như có chút không đành lòng, nhưng vẫn lựa chọn để cho Nguyễn Đào nhìn thấy chân tướng không chịu nổi nhất.

Thế giới của người trưởng thành, cùng với giới giải trí, đều là một hồi tu hành, không có bất kỳ chuyện gì là tốt một phía.

Thế giới này, không phải đen thì là trắng, còn có rất nhiều nơi ánh mặt trời không chiếu tới, là màu xám.

"Cho dù là chị, cũng rất ít khi từ chối lời mời của tạp chí có địa vị như《Herself》."

"Cho nên, bọn họ là đoán trước em nhất định sẽ tham dự hoạt động, chỉ là đang đánh cược liệu em có mặc bộ váy kia hay không?"

"Đúng vậy, thế giới này dơ bẩn lắm phải không?"

Nguyễn Đào gật đầu, lại lắc đầu.

"Ba em không cho chị nói cho em biết những điều này, nhưng chị cảm thấy nên tôn trọng em, em nên sánh vai đi cùng chị, chứ không phải đi sau lưng chị. Nguyễn Đào, em hiểu ý chị chứ?"

Nguyễn Đào cảm thấy trái tim mình giống như mềm mại theo, lời của Tô Mạn vào tai nàng, bất kể là bảo nàng đến studio của cô, hay là bây giờ nói những lời này, đều làm nàng cảm thấy, thế giới của nàng giống như ngoại trừ màu đen và màu trắng.

"Ừm, em hiểu."

Còn có rất nhiều rất nhiều màu sắc rực rỡ, màu sắc xán lạn, màu sắc lộng lẫy.