Edit: phuong_bchii
________________
Bộ phim 《Phỉ Thạch》 cũng dần bước vào giai đoạn nửa cuối, Nguyễn Đào còn lại cảnh cuối cùng.
Cảnh này là nàng diễn tiểu đế cơ Minh Tuyết sau khi giúp nam chính Hạ Vô Thương cản một kiếm, ở trong lòng Hạ Vô Thương vĩnh biệt cõi đời, nhưng nàng có làm gì cũng không thể nào tiến vào cảm xúc.
Tiểu đế cơ Minh Tuyết trong cảnh này là lúc cảm xúc cao trào nhất của cả bộ phim, thậm chí cũng coi như là thời khắc cao quang mà một số người thiết lập. Yêu cầu về diễn xuất cũng phong phú hơn, cần phải dùng cảm xúc đầy đặn và có sức cuốn hút hơn để diễn tốt cảnh này.
Hạ Vô Thương soán vị, đại nghiệp mất nước, tiểu đế cơ Minh Tuyết mặc một bộ hoa phục công chúa màu đỏ ở trong cung đình toàn bộ đều là phản quân chân trần chạy trốn, trên mặt trên người nàng đều là máu, thậm chí khiến người ta phân không rõ là lễ phục đỏ, hay là máu.
Không ai ngăn cản nàng, dù sao nàng vẫn là đế cơ một nước, cũng có lẽ là bởi vì dáng vẻ của nàng thật sự là quá dọa người, nước mất nhà tan, mà người tự tay làm ra hết thảy chuyện này còn là người nàng tâm tâm niệm niệm, trên mặt nàng toàn là bi thương, lại mang theo chút không dám tin và phẫn nộ.
Mọi người nhìn thấy đều không nhịn được muốn lui về sau mấy bước.
Nàng mặc váy màu đỏ ở trong một nền tuyết chân trần chạy vội, hình ảnh như vậy mang theo lực trùng kích vô cùng và mỹ cảm vỡ vụn.
Khi Minh Tuyết tìm được Hạ Vô Thương, cũng là lúc có người trong cấm quân sắp đâm kiếm vào Hạ Vô Thương, Minh Tuyết lao lên chặn một kiếm này, ngã vào lòng Hạ Vô Thương.
Minh Tuyết ở trong lòng Hạ Vô Thương cười nhẹ nhõm.
"Bây giờ thì tốt rồi, mặc kệ đất nước hay là tất cả chúng ta, đều xóa sạch toàn bộ."
Hạ Vô Thương giọng run rẩy hỏi nàng tại sao, mắt nàng lại nhìn dãy núi trùng điệp xa xa, một toà lầu các, giống như nơi đó có một nữ lang hồng y đang đứng.
Minh Tuyết không nói gì, trước mắt giống như cưỡi ngựa xem hoa xuất hiện khoảng thời gian ở bên nhau cùng Hạ Vô Thương và Thẩm Tri, trên môi là một nụ cười thỏa mãn, hoàn toàn nhắm mắt lại.
Có lẽ đây là vai diễn mà Nguyễn Đào muốn đóng, nhiều khi nàng đều để mình đồng tình với tiểu đế cơ Minh Tuyết.
Từ lúc đầu tiểu đế cơ kiêu căng tuỳ hứng, đến lúc sau nước mất nhà tan, toàn bộ hoàng thất cũng chỉ còn lại có một mình nàng, nàng đứng ở trong cung điện của mình, từ trang điểm đến mặc vào hoa phục công chúa, trên mặt đều tươi cười.
Nàng không thể lựa chọn giữa đất nước và Hạ Vô Thương, cho nên lựa chọn để cho mình từ trong khốn đốn như vậy giãy dụa đi ra.
Lúc xem kịch bản, Nguyễn Đào đã khóc rất nhiều lần vì kết cục của Minh Tuyết, nhưng bản thân nàng không thể hoà nhập cảm xúc vào, luôn có chút diễn xuất không đúng chỗ.
Cảnh diễn của nàng đã NG nhiều lần, bây giờ còn mặc một bộ trang phục hoa lệ, trên đầu đều là trâm cài nặng nề, ngồi xổm trong góc gặm kịch bản.
Nguyễn Đào có chút thất vọng chán nản.
Cảnh này rõ ràng là cảnh nàng thích nhất, nhưng lại biểu đạt không đúng cảm xúc, nếu như quay không tốt cảnh này, đối với Nguyễn Đào mà nói cũng là không tôn trọng vai diễn Minh Tuyết của mình.
Trên mặt nàng vẫn còn lớp trang điểm bẩn thỉu, cảnh muốn quay chính là cả người Minh Tuyết toàn là vết thương, cũng không biết rơi giày từ khi nào, có lẽ là lúc giữa chừng bị người lôi kéo, có lẽ là gặp phải phản quân, đế cơ đang yên đang lành cũng giống như một bà điên, tóc cũng bù xù.
Đạo diễn luôn theo đuổi một loại mỹ cảm có thể sánh ngang với màn ảnh rộng, cảnh quay này từ mỹ cảm và lực tác động của hình ảnh mà nói không có chỗ chê, duy nhất chính là Nguyễn Đào yêu cầu quá cao đối với tình cảm của mình.
Nàng không muốn làm lỡ thời gian của mọi người, tìm một góc tiếp tục xem kịch bản.
Trên sân còn đang quay cảnh của Khanh Vân.
Nguyễn Đào cảm giác bên cạnh mình giống như có thêm một người, kịch bản trên tay nàng cũng bị đối phương lấy đi.
"Đừng xem kịch bản nữa, đoạn thoại này không phải em đã nhớ rất rõ sao?"
Nàng có chút uể oải vùi đầu vào lòng Tô Mạn, cũng mặc kệ trên mặt mình hiện tại bẩn thế nào, dù sao Tô Mạn mặc cũng là một bộ trang phục màu đen.
"Em luôn biểu đạt không tốt, làm sao bây giờ?"
Tô Mạn xoa xoa đầu nàng: "Là em chưa hoàn toàn hiểu được cảm nhận của Minh Tuyết, em ngẫm lại đi, khi nàng đi theo Thẩm Tri và Hạ Vô Thương ra ngoài du lịch chẳng lẽ không biết hiện tại hoàng thất hỗn loạn, hoàng đế không phải một hoàng đế tốt sao? Nàng cũng biết Hạ Vô Thương là hoàng tử tiền triều, dưới cục diện như vậy thay thế là hết sức bình thường. Chẳng qua nàng bởi vì thân phận của mình, không thể phản bội gia tộc, cũng không muốn hại Hạ Vô Thương, dù sao Hạ Vô Thương mới là một quân chủ tốt, đây là lựa chọn của Minh Tuyết trong cảnh nước mất nhà tan, em cảm nhận một chút có phải vậy hay không?"
Sau khi Tô Mạn nói xong, Nguyễn Đào mới cảm thấy trong lòng mình có chút tắc nghẽn được khai thông.
Nàng vẫn luôn có chút rối rắm, đặt mình trở thành khán giả bên ngoài cốt truyện này, hiện tại nhảy ra khỏi cái vòng luẩn quẩn này đem mình trở thành người trong cốt truyện, mới coi như cảm nhận được suy nghĩ của Minh Tuyết.
Quay lại lần nữa, cũng rất thuận lợi một lần liền qua, toàn bộ đoàn phim đều hoan hô sau khi đạo diễn hô "Cut".
Là cảnh quay cuối cùng của Nguyễn Đào, quay xong cảnh này nàng sẽ đóng máy, tổ đạo diễn còn đặc biệt chuẩn bị cho nàng bó hoa và bánh kem đóng máy, cả đoàn phim đều náo nhiệt ngồi cùng nhau ăn lẩu.
Sau khi trở lại khách sạn Nguyễn Đào lại có chút buồn bã mất mát, cả người đều cảm thấy có chút trống trải.
Tô Mạn tắm rửa xong đi ra thì thấy nàng mặc áo ngủ con gấu ngồi bên cửa sổ.
Trước cửa sổ sát đất cao lớn, bên ngoài là thành phố một màu đen kịt, xa xa có thể nhìn thấy một ít ánh đèn nhấp nháy, có lẽ là đèn ven đường, cũng có lẽ là thiên đường Dorothy xa xa.
Bóng dáng Nguyễn Đào cũng có vẻ nhỏ nhắn xinh xắn lại lung linh, cả người nàng đều phóng thích một cảm giác cô độc mãnh liệt, khiến người ta nhìn thấy liền cảm thấy tim đập nhanh.
Tô Mạn từ phía sau ôm lấy nàng, ở bên tai nàng nhẹ giọng nói: "Sao vậy? Còn chưa thoát vai hửm?"
Nguyễn Đào gật đầu, sau khi nàng quay xong toàn bộ đoàn phim đều phấn khởi vì nàng thuận lợi đóng máy, chính nàng cũng làm ra bộ dạng vui vẻ theo.
Đến cả Khanh Vân đến cũng không nhìn ra nàng vẫn chưa thoát vai, thật ra vẫn luôn hãm sâu trong cảnh diễn ban ngày.
Trước đây Nguyễn Đào luôn thấy người khác nói sau khi quay xong sẽ rơi vào cảm xúc khó kiềm chế, bây giờ mới xem như hoàn toàn cảm nhận được cái gì gọi là rơi vào vũng bùn tình cảm.
Nàng quay đầu, trên mặt đều là nước mắt, tầm mắt cũng trở nên mông lung.
"Em vẫn còn rất buồn, em cảm thấy Minh Tuyết thật đáng thương, nàng rõ ràng có thể có kết cục tốt hơn, tại sao phải lựa chọn kết cục như vậy?"
Tô Mạn đau lòng ôm lấy nàng, không ngừng trấn an cảm xúc của nàng.
"Đây là kết cục tốt nhất đối với Minh Tuyết, nàng yêu Hạ Vô Thương, cũng là tri kỷ với Thẩm Tri, thân làm đế cơ chính nàng chẳng lẽ không biết đất nước của nàng có bao nhiêu hôn mê vô năng sao? Chỉ là đối mặt soán vị chính là người nàng yêu, cùng cục diện nước mất nhà tan, nàng làm đế cơ cũng không thể lựa chọn sống tạm bợ được, em nói có phải hay không?"
Giọng Tô Mạn mềm mại như mây, cả người mang theo mùi hương khiến Nguyễn Đào say mê lại an tâm.
Nguyễn Đào nhào vào trong lòng cô, mặc cho nước mắt nước mũi mình giàn giụa, đem sự đồng tình và luyến tiếc của mình đối với Minh Tuyết, đều biến thành nước mắt, lau lên áo ngủ của Tô Mạn, làm ướt một mảng áo ngủ của cô.
"Lúc trước chị quay phim, có lúc nào không thể thoát vai không?"
"Có chứ, đương nhiên là có, rất nhiều lần."
"Nhưng em xem video hậu trường của chị, họ đều nói chị có thể điều chỉnh cảm xúc rất tốt, sẽ không mang cảm xúc trong phim ra ngoài."
Tô Mạn nghe đến đó, liền cười khổ một tiếng.
"Nếu chị thật sự lợi hại như vậy, thì đã không chọn làm mẹ kế cho người ta ngay từ cái nhìn đầu tiên."
Tay cô một chút lại một chút nhẹ nhàng vỗ về lưng Nguyễn Đào, chỗ ngón tay vuốt ve qua đều mang theo một trận run rẩy, Tô Mạn cúi người xuống, trong giọng nói còn có ý cười.
"Hay là chúng ta tới làm chút chuyện có ý nghĩa, có thể làm em nhớ tới em là Nguyễn Đào, quên đi chuyện em là Minh Tuyết?"
"Chuyện gì?"
Còn lại không cần Tô Mạn trả lời, thân thể của cô nỗ lực thực hiện liền cho Nguyễn Đào biết đáp án, sóng triều một lần lại một lần đánh úp lại bên trong, Tô Mạn cũng một lần lại một lần hỏi nàng, em là ai.
Nguyễn Đào không thể làm gì khác hơn là không ngừng trả lời câu hỏi của cô, lại ở trong ý loạn tình mê gọi tên đối phương, càng về sau cổ họng của nàng cũng khàn đi, cả người đều giống như là mất nước, chỉ có thể theo đối phương nắm trong tay nặng nề trôi nổi trên đại dương.
Nhưng không thể không nói, đây quả thật là một phương thức tốt để có thể giảm bớt cảm xúc.
Ngày hôm sau Nguyễn Đào không cần đến đoàn phim nữa, lúc thức dậy Tô Mạn cũng đã sớm rời đi, trên bàn còn có bữa sáng Tô Mạn chuẩn bị cho nàng, còn có giấy nhắn đối phương viết.
Rõ ràng có thể lựa chọn gửi tin nhắn, nhưng Tô Mạn rất nhiều lúc đều lựa chọn viết giấy, sau khi cô biết Nguyễn Đào thích chữ cô viết thì càng thường xuyên viết hơn.
Nguyễn Đào chậm rãi rửa mặt sau đó vừa chậm rãi ăn gì đó, vừa cầm lấy tờ giấy, lại phát hiện ở phía dưới bàn ăn của nàng hình như còn có một tờ giấy trắng.
Nguyễn Đào có chút nghi hoặc bưng đĩa lên, thì nhìn thấy dưới đĩa còn có một tờ giấy, cũng là chữ viết của Tô Mạn.
So với tờ giấy nhắc nhở nàng ăn sáng kia có chút rồng bay phượng múa, chữ viết trên tờ giấy này đẹp hơn rất nhiều, cũng có thể nhìn ra là Tô Mạn nghiêm túc viết ra.
Cô chỉ viết một vài chữ:
Núi biển cách xa nhau, chị từng ngắm sao ở trên mây , cũng cho rằng mình đã có được toàn bộ sao trời, nhưng sao trời của chị, mỗi một tấc đều thuộc về em.
Bốn mùa trôi qua, chuông sớm trống chiều, chị đã có thể hái một quả đào của chị, là ngôi sao và ánh trăng của chị, cũng là mặt trời của chị.
Khi tất cả mọi thứ gộp lại thành một câu, đó nhất định là chị yêu em, Đào Đào.