Ánh mắt Tô Mạn dừng trên người Nguyễn Đào, trong lòng nghĩ đến chuyện của Nguyễn Thành Danh và Bourne.
Nguyễn Đào vốn chỉ tỉnh lại giữa chừng, thuốc truyền dịch theo máu chảy khắp toàn thân, cảm giác mệt mỏi lại thổi quét đến.
Mí mắt của nàng đều đang đánh nhau, thấy Tô Mạn giống như có lời muốn nói, ép buộc chính mình mở mắt.
Kết quả vừa mở mắt đã thấy trên ngực áo T - shirt màu trắng của Tô Mạn có dấu vết thẩm ướt rõ ràng.
Nguyễn Đào bị hành vi mất mặt xấu hổ của mình làm cho lúng túng đến dứt khoát nhắm mắt lại.
Cái nhắm mắt này lại mơ mơ màng màng lại ngủ thiếp đi.
Tô Mạn lại sờ trán nàng một cái, nhiệt độ đã giảm xuống.
Đợi đến ngày hôm sau Nguyễn Đào lại mở mắt ra, kim tiêm trên tay đã gỡ xuống.
Trong phòng không có ai, Tô Mạn cũng không biết đi nơi nào.
Cửa sổ phòng bệnh có lẽ là để thông gió, mở ra một lỗ hổng nho nhỏ, rèm giường màu lam bị gió thổi, nhẹ nhàng bay múa.
Hải Thị tháng mười không tính là nóng, nhưng cũng không tính là mát mẻ.
Nguyễn Đào dựng thẳng gối ngồi dậy tựa vào phía trên, nhìn chằm chằm rèm cửa sổ hơi phiêu đãng, có chút xuất thần.
Lúc tỉnh lại trong phòng không có ai, mới là trạng thái sinh hoạt bình thường của nàng mấy năm nay.
Cho dù trước kia dì thỉnh thoảng ở bên cạnh khi nàng bị bệnh, Nguyễn Đào cũng bảo đối phương về nhà nghỉ ngơi.
Bởi vì dì...... cũng không đồng hành với lập trường của nàng.
Nhiều năm như vậy đều là cô độc lại hiểu chuyện, vì sao hôm nay lúc tỉnh lại......
Trong lòng giống như có cái gì loáng thoáng chờ mong.
Nguyễn Đào cũng nói không rõ mình đang chờ mong cái gì.
Cũng không thể bởi vì tối hôm qua mẹ kế dung túng nàng đùa giỡn, còn dịu dàng trấn an nàng, liền mang đến cho nàng một loại ảo giác nhỉ?
Chẳng lẽ là đang chờ mong lúc nàng tỉnh lại mẹ kế còn ở bên cạnh sao?
Nguyễn Đào đều cảm thấy mình có chút vô lý.
Đừng nói Tô Mạn chăm sóc nàng chỉ là xuất phát từ Nguyễn Danh Thành dặn dò, cho dù là mẹ kế, cô cũng là đại ảnh hậu bận muốn chết, tối hôm qua có thể có thời gian bồi nàng đã rất không dễ dàng.
Nguyễn Đào nhìn chằm chằm rèm cửa sổ đến xuất thần, trong lòng cũng hiện lên một tầng ủy khuất nhàn nhạt.
Tay nắm cửa phòng bệnh chuyển động, âm thanh bánh răng cắn vào truyền đến, Tô Mạn mang theo một hộp cơm trưa tiến bước vào.
Nguyễn Đào hơi mở to mắt, đôi mắt hạnh tràn ngập niềm vui bất ngờ.
Nàng vốn cũng không phải là người biết che giấu chính mình, biểu tình như vậy cũng trực tiếp rơi vào trong mắt Tô Mạn.
Tô Mạn buông hộp cơm xuống, lại vươn tay sờ sờ đầu nàng.
"Không phát sốt, ăn cơm đi, tôi vừa đi mua cơm cho cô, không có ý rời đi, cô không cần suy nghĩ nhiều."
Tay của cô ấm áp, còn có một tầng hơi ướt át, Nguyễn Đào mở to mắt nhìn qua, quả nhiên ở trên mặt Tô Mạn đẹp không chịu được phát hiện một tầng mồ hôi nhợt nhạt.
Cô rất sốt ruột đi ra ngoài mua cơm cho mình phải không?
Nguyễn Đào nhận lấy cháo Tô Mạn múc ra, bên tai lại là lời giải thích của cô.
Thế mà lại có một loại ảo giác mình cũng được nâng niu che chở trong lòng bàn tay.
Lúc ăn cơm mới phát hiện tay mình không cứng đờ như trước kia, Nguyễn Đào cầm lấy muỗng động tay nàng có chút hoang mang nhìn Tô Mạn: "Thuốc lần này của tôi không giống với thuốc trước kia sao? Trước kia có một loại thuốc tôi truyền dịch lúc nào cũng đau, tay cũng lạnh, trên cơ bản cả đêm trôi qua, buổi sáng tay đều cứng đến không thể cử động."
Ngón tay Tô Mạn động một chút, cô cúi đầu cho Nguyễn Đào sửa sang lại gối đầu phía sau nàng, để cho nàng có thể dựa vào thoải mái hơn.
"Không có đổi."
Trên thực tế tay Nguyễn Đào tối hôm qua quả thật lạnh như một cục nước đá, Tô Mạn phát hiện lúc nàng ngủ luôn rầm rì, nhìn thành phần thuốc liền biết một vị thuốc trong đó sẽ làm nàng khó chịu.
Lúc tiêm tĩnh mạch khó tránh khỏi sẽ có cảm giác đau đớn, nhiệt độ trên tay cũng sẽ hạ xuống.
Trong dạ dày Nguyễn Đào không có thứ gì, ăn cơm ăn đến vui vẻ, sau khi ăn xong mới có tinh lực nhớ lại lời Tô Mạn nói.
Nếu không có đổi thuốc, vì sao tay của nàng không có bất kỳ khó chịu nào?
Trước kia mỗi buổi sáng truyền dịch xong, từ ngón tay đến cổ tay nàng đều lạnh lẽo, không thể cử động được.
Nguyễn Đào vừa định mở miệng hỏi Tô Mạn, cửa phòng bệnh lại bị mở ra, Triển Duyệt ôm một đống đồ ăn xông vào, thở hồng hộc đứng ở bên giường.
Thở dốc như một con chó.
Lời nói của Nguyễn Đào đến bên miệng cũng bị tư thế buồn cười của cô cản trở.
Triển Duyệt luôn luôn lỗ mãng hấp tấp, tối hôm qua sau khi bị Tô Mạn bảo trở về liền cảm thấy không đúng, thẳng đến sau khi trở lại Nguyễn gia nằm trên giường hồng phấn của Nguyễn Đào năm phút đồng hồ......
Cũng chỉ ba phút liền ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau Triển Duyệt vội vàng dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới mua đồ ăn cho Nguyễn Đào và Tô Mạn, kết quả vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi gạo.
Quả nhiên trong tay Nguyễn Đào đặt mấy hộp cơm, Tô Mạn đang thu dọn.
Triển Duyệt cảm thấy thế giới của mình đều ảo giác.
Đây chính là đại ảnh hậu, tự mình hầu hạ Nguyễn Đào ăn cơm hả?!
Kết quả vừa thấy Nguyễn Đào còn không có chút nào cảm thấy không đúng, Tô Mạn càng là làm thuận buồm xuôi gió.
Triển Duyệt liền ngậm miệng lại, con ngươi không ngừng xoay chuyển.
Tô Mạn nhìn thoáng qua cô ấy: "Em tới vừa đúng lúc, tôi đi vứt rác, thuận tiện tìm bác sĩ, em bồi Đào Đào trước đi."
Triển Duyệt lập tức cúi đầu khom lưng: "À được ạ, chị Mạn Mạn chị cứ bận, ở đây có em rồi!
Cho đến khi Tô Mạn khép cửa phòng bệnh lại rời đi, Triển Duyệt mới đi tới.
"Ê Đào, mẹ kế của cậu có quan hệ tốt với cậu như vậy từ khi nào? Cậu không phải suốt ngày nói chị ấy ngược đãi cậu sao? Ngược đãi cậu có thể gọi cậu là Đào Đào sao?
Một tiếng Đào Đào này, nghe đến xương cốt Triển Duyệt cũng muốn mềm nhũn.
Xương cốt cô ấy mềm nhũn cũng không sao, nhưng có chút radar lại động a!
Nhưng đối phương cũng không phải người bình thường, đó chính là Tô Mạn. Nếu cô ấy ở trên mạng nói một câu tóc tai Tô Mạn khó coi, loại lời này cũng có thể bị fans Tô lao đến mắng còn nửa cái mạng.
Triển Duyệt cũng muốn có thể trực tiếp mở miệng hỏi: "Xin chào, có phải chị thích Nguyễn Đào không?"
Nhưng cô ấy không dám, tìm Lương Tĩnh Như mượn 80 cái dũng khí cũng không được.
"Gọi mình là Đào Đào thì sao? Chẳng phải ba mình cũng gọi như vậy sao?"
"Ba cậu là ba cậu, Tô ảnh hậu có thể giống sao? Chị ấy còn có thể thật sự có cái tình thương của mẹ gì đó với cậu à?
Nguyễn Đào bĩu môi, từ chối cho ý kiến trả lời: "Nói không chừng nhìn bộ dạng đáng yêu của mình, đã kích phát tình thương của mẹ rồi!"
Triển Duyệt: "......"
Được rồi, ngài vui vẻ là được, lời này cũng chỉ bản thân Nguyễn Đào dám nói, nói cô ấy thật đúng là dám tin.
Tô Mạn một người trưởng thành 27 tuổi, nhìn một thiếu nữ 19 tuổi có thể có tình thương của mẹ gì? Có tình thương của mẹ cô tự mình sinh một đứa con không được sao! Về phần đem tình thương của mẹ mình đều cho Nguyễn Đào sao?
Triển Duyệt dù sao nghĩ tới tối hôm qua vẫn cảm thấy có chỗ nào không thích hợp.
"Mình nói nè, tối hôm qua cậu đột nhiên sốt cao ngất xỉu, Tô ảnh hậu gấp đến độ, giống như cậu cứ như vậy muốn đi vậy."
"Cậu không biết nói thì câm miệng, mình sắp bị cậu làm cho tức đến phát sốt!Hơn nữa dì ta không phải, không phải mẹ kế của mình sao?"
Triển Duyệt sờ sờ cằm, ngồi xuống gọt một quả táo, cắt cho mình một nửa, đưa cho Nguyễn Đào một nửa.
"Cái đó thì không giống, tự cậu nhìn xem lịch sử trò chuyện cậu gửi cho mình, tìm từ khóa 'mẹ kế ác độc' này một cái lịch sử trò chuyện ít nhất cũng có thể tìm được 800 cái, mẹ kế ác độc nhà ai có thể đối với cậu tận tâm tận lực như vậy?"
Còn lại nửa câu Triển Duyệt không nói.
Đương nhiên là có, trừ phi là tình thương của mẹ biến chất.
Triển Duyệt lại nói tiếp: "Tối hôm qua lúc mình trở về có phát hiện, mẹ kế và ba cậu đều không ở chung một phòng, chú Nguyễn đã mấy tháng không về nước rồi? Năm ngoái hai người bọn họ mới đăng ký kết hôn đúng không, đây còn là mới cưới nữa. Cậu đã gặp qua bữa tiệc cưới nào mà không gặp mặt chưa?"