Hôm Nay Nương Nương Lại Bịa Chuyện

Chương 21: Phiên ngoại 3: Hoàng thượng




Gần đây chuyện kỳ lạ trong kinh thành có rất nhiều.

Tân hoàng thượng vị, các vị quan có công đều lần lượt đem nữ nhi đưa vào trong cung, rồi lại sôi nổi đón về.

Những nữ tử kia giữ kín như bưng đối với việc xảy ra trong cung, im bặt không nhắc tới, giống như muốn che giấu bí mật gì đó.

Chỉ là theo thời gian chuyển dời, vẫn có đôi câu vài lời chảy ra.

- ---- Nghe nói Tân hoàng tính tình tàn bạo, nói lời không hợp liền ẩu đả phi tần.

- ---- Nghe nói Tân hoàng lạnh nhạt vô tình, trong mắt chịu dung được một hạt cát.

- ---- Nghe nói hình như thân thể Tân hoàng còn không được, không triệu hạnh nữ tử hậu cung.

Trong những lời đồn đãi tựa như có vài phần nắm chắc, không giống tin đồn vô căn cứ.

Chứng cứ chính là, trước khi chúng phi tần ra cung Hoàng Thượng có nạp một vị Hoàng quý phi.

Vị Hoàng quý phi này mọi người đều biết, là nữ nhi tội thần Lâm Thăng, Lâm Uyển.

Năm đó Thánh Thượng hướng tiên đế cầu thú nàng, việc đó đã nháo đến ồn ào huyên náo, Thánh Thượng đối với nàng ta mà nói là một mảnh chân tình.

Nhưng cho dù là vị Hoàng quý phi này, tiến cung một đoạn thời gian ngắn ngủn lại khẩn cầu rời cung. Làm mọi người không thể không gia tăng phỏng đoán.

Chẳng lẽ là bởi vì, thân thể Thánh Thượng không được, không đành lòng ủy khuất nàng ta, lúc này mới nhịn đau thả nàng rời đi?

Nhưng ngay sau đó, Thánh Thượng phong một vị Hoàng Hậu. Vị Hoàng Hậu này mọi người đều biết, là vị hôn thê của cựu Thái Tử, Ninh Hân.

Trước kia có nghe đồn, khi Thánh Thượng vẫn là hoàng tử, đã cùng vị Ninh tiểu thư nữ nhi nhà Thái phó có hiềm khích.

Sau đó Ninh tiểu thư trở thành vị hôn thê của cựu Thái Tử, Thánh Thượng lại cùng cựu Thái Tử đối địch.

Cựu Thái Tử chết, Thánh Thượng kế vị, nạp nàng vào cung.

Lúc ấy mọi người đều không xem trọng, mặc cho ai cũng nghĩ ra, Thánh Thượng đem nàng nạp vào trong cung nhất định là không phải thích nàng.

Rất có khả năng là vì tra tấn nàng.

Quả nhiên giống như mọi người sở liệu.

Thánh Thượng đem nữ nhi của công thân thả ra cung, lại không bỏ nàng, còn đem nàng phong làm Hoàng Hậu.

Nay chẳng phải là làm nàng lưu tại bên người cô độc mà sống sao!

Trong lúc nhất thời, lời đồn đãi như sóng ngầm, kích động trong thành.



Mọi người nói chuyện say sưa, đồng thời cũng bắt đầu lo lắng cho hậu tự của hoàng thất, đang thảo luận đến sẽ là con cháu vị Vương gia nào kế vị, hay là dứt khoát truyền cho vị Vương gia nào đó.

Kết quả lại truyền đến tin tức: Hoàng Hậu nương nương có thai!

Toàn thành sôi trào!

Sôi trào đồng thời còn có chút hứng thú rã rời.

Mọi người tám chuyện lâu như thế đều chỉ là lời đồn thổi thôi sao?

Mọi người sôi nổi cảm thấy mình bị trêu chọc.

Lại đem ánh mắt phóng tới trên người mấy cô nương bị đón về nhà.

Vì thế lại có tin nóng: mấy tin đồn không đáng tin cậy về Hoàng Thượng hóa ra đều từ trên người Ninh thường tại, mà cũng chính là Hoàng Hậu nương nương hiện tại truyền ra!!!

Các cô nương bị đón về nhà oán hận nhéo khăn tay khóc rống: "Còn tưởng rằng nàng ta có lòng tốt cỡ nào, hóa ra là muốn độc chiếm Hoàng Thượng!"

Tin nóng này khiến cho mọi người lại ồ lên một mảnh.

Mọi người sôi nổi thở dài, Hoàng Hậu nương nương tâm cơ sâu, sâu không thấy đáy.

Thế nhưng lại nghĩ đến dùng loại biện pháp độc chiếm hậu cung này.

Quan trọng là, nàng vậy mà còn thành công!

Từ kẻ thù cùng Thánh Thượng đối địch, đến trở thành chuyên sủng hậu cung, không biết mưu trí của nàng đã trải qua biến hóa như thế nào đâu.

Hãy nhìn thủ đoạn cùng quá trình nàng từ một kẻ hèn thường tại tính cách đơn thuần bò lên vị trí chủ hậu cung, Hoàng Hậu, còn biết khích lệ nhân tâm.

Trong lúc nhất thời mọi người lại nghị luận sôi nổi. Nhưng cùng lúc đó cũng có vài người tâm tư lung lay.

Hoàng Hậu không phải mang thai rồi sao?

Vậy chẳng phải là đây cũng là cơ hội?

Vì thế triều thần hướng Thánh Thượng góp lời: "Hiện giờ hậu cung Thánh Thượng chỉ có một mình Hoàng Hậu, Hoàng Hậu mang thai chỉ sợ không cách nào hầu hạ Hoàng Thượng, không bằng lại tuyển tú lần nữa, mở rộng hậu cung."

Vốn tưởng rằng Hoàng Thượng rất nhanh sẽ tiếp thu kiến nghị này, lại không nghĩ tới Hoàng Thượng thở dài một hơi thật sâu: "Aiz! Không phải trẫm không muốn sung nạp hậu cung, chỉ là Hoàng Hậu ghen tị, cô nương vào cung Hoàng Hậu cũng dung được các nàng, để cho các nàng ấy........ Trẫm thật sự không đành lòng!"

Quần thần nước mắt lưng tròng, đều thở dài, đây thật sự là một minh chủ thiện lương.

Vì thế, hai cụm từ mấu chốt "Hoàng Thượng thiện lương" "Hoàng Hậu ghen tị" này lại truyền lưu ở phố lớn ngõ nhỏ kinh thành. Nhưng như vậy chung quy cũng không phải là biện pháp.

Hoàng Hậu độc chiếm hậu cung là sự thật, các đại thần muốn nhét người vào hậu cung cũng là sự thật.

Một người đề nghị Hoàng Thượng: "Không bằng chờ Hoàng Hậu sinh hài tử liền đem nàng phế đi?"



"Hửm?" Hoàng Thượng ném một con mắt hình viên đạn bay qua.

Người đó cảm giác mình lập tức muốn chết. Ngày hôm sau hắn liền bị phái đi biên cương khảo sát. Việc này không còn ai dám nghị luận nữa. Nhưng cũng không ảnh hưởng lời đồn đãi nổi lên bốn phía. Hơn nữa càng truyền càng thái quá.

Có người nói, Hoàng Hậu nương nương biết dùng mị thuật, mới khiến cho Hoàng Thượng bị ma quỷ ám ảnh như thế.

..... Mọi việc như thế.

Hoàng cung lúc này, Ninh Hân nghe Thúy Nhi hội báo lời đồn đãi cho nàng, tức giận đến đập bàn một cái.

Chén trà lảo đảo, nước bên trong tràn ra.

Thúy Nhi đang muốn đi lau, lại có một bóng hình nhanh hơn nàng ta.

Lục Vân Giản bước tới, nhanh chóng ôm lấy Ninh Hân, lại móc khăn từ trong lồ ng ngực ra lau cho nàng.

"Đang có thai đấy, sao nàng lại tức giận thế chứ." Hắn vừa lau vừa nói.

Ninh Hân gõ hắn một chút, cả giận nói: "Chàng ở bên ngoài nói bậy cái gì đó! Ai ghen tị chứ!"

Lục Vân Giản cười: "Nàng không đố kị sao? Vậy ta lại triệu vài người tiến cung?"

"Chàng dám!" Ninh Hân rống.

Lục Vân Giản cười đến lợi hại hơn.

Hắn vòng lấy Ninh Hân từ sau lưng, tay đặt ở bụng phồng lên của nàng, ở bên tai nàng chậm rãi nói: "Nếu không nói như vậy, các đại thần lại muốn thu xếp tuyển tú, rốt cuộc thì căn cơ ta còn thấp, triều đình còn trông cậy vào bọn họ, không dễ cự tuyệt trực tiếp, ừm..... cũng không phải sợ đắc tội bọn họ, chỉ là sợ phiền toái."

Sắc mặt Ninh Hân lúc này mới hòa hoãn, ngoài miệng lại không tha người: "Hừ, chàng lấy ta làm lá chắn!"

Lục Vân Giản ôm nàng, ở trên mặt nàng hôn một cái, cọ tới cọ lui: "Đúng vậy, nàng phải bảo vệ ta tốt vào."

Ninh Hân đảy hắn: "Làm nũng cái gì!"

Lại nhìn đến khăn hắn cầm ở trong tay: "Sao cái khăn này nhìn quen mắt vậy?"

Cầm lấy xem, tơ lụa tốt nhất, cảm giác như dùng đã lâu, ở giữa có hình thêu một quả đào, thoạt nhìn hơi cũ.

Lục Vân Giản nói: "Đâu là của nàng đấy!"

Suy nghĩ quay lại, nhớ tới năm ấy dưới tàng cây hoa mai, một tiểu cô nương mặt đỏ hồng dùng khăn bao điểm tâm xin lỗi hắn.

Hắn ăn một ngụm.

Thật ngọt.