Tất cả ẩn nhẫn xưa nay đều biến mất, lúc này Yến Cẩn thở thôi cũng thở ra cảm giác cường thế áp bức.
Ép đến mức Thẩm Tri huyền hoảng hốt trong chớp mắt, y buột miệng thốt: "Nhịn cái gì?"
Lời vừa dứt, Thẩm Tri Huyền liền hối hận, nhưng lời đã nói thì không thể thu hồi, y chỉ có thể nghe Yến Cẩn gằn từng chữ một: "Nhịn không nổi... Muốn làm một ít chuyện xấu với Tuế Kiến."
Thẩm Tri Huyền vừa bị làm "Một ít chuyện xấu" nhịn không được liếm liếm môi, dường như trên môi còn lưu lại độ ấm của Yến Cẩn, khiến cổ họng Thẩm Tri Huyền khô khan, nói không ra lời.
Đề phòng Yến Cẩn hắc hóa, đề phòng Yến Cẩn muốn giết y, ngàn phòng vạn ngừa lại không phòng được Yến Cẩn thế mà lại nổi lên tâm tư này với y.
Nhưng bây giờ rốt cuộc trong mắt Yến Cẩn thì y là ai? Là Tuế Kiến, hay là sư tôn?
Nếu là sư tôn... Không biết vì sao, đột nhiên Thẩm Tri Huyền nhớ tới một chủ đề rất hot mà y từng xem trên diễn đàn.
—— Bảng xếp hạng bàn về các nghề nghiệp có độ nguy hiểm cao trong tiểu thuyết cổ đại thuần ái [1] kì huyễn [2].
[1] 纯爱 (Thuần ái): Tui nhớ là đã từng đọc ở đâu đó rằng, bây giờ bên Trung người ta không gắn tag truyện nam nam là đam mỹ nữa, mà dần chuyển sang gắn tag thuần ái (tình yêu thuần khiết).
[2] 奇幻 (kì huyễn): Tưởng tượng, hư cấu; là thể loại truyện tu tiên tu chân huyền huyễn ấy:v
Một hàng bình luận đều là "Chúc mừng sư tôn đã đứng đầu bảng".
Thẩm Tri Huyền: "......"
Lúc này, đột nhiên Thẩm Tri Huyền có hơi ghét cái trí nhớ ưu tú của mình, y vậy mà còn có thể nhớ mang máng sau một hàng bình luận chúc mừng đó, còn có rất nhiều bình luận khác.
"Đối xử với đồ đệ quá tốt, sẽ bị ịch ịch."
"Đối xử với đồ đệ không tốt, cũng sẽ bị ịch ịch"
"Đồ đệ là nợ, trốn đến chân trời góc bể cũng không thoát khỏi kiếp bị ịch ịch."
Thẩm Tri Huyền: "......"
Thẩm Tri Huyền cưỡng ép đè cái đám ịch ịch ngổn ngang trong đầu xuống, nghĩ tới nghĩ lui lại nghĩ tới Tuế Kiến.
Không phải là y, mà là "Tuế Kiến" của Yến Cẩn.
Khi Yến Cẩn còn nhỏ, "Tuế Kiến" từng ôm hắn từng dỗ dành hắn từng đối xử rất tốt với hắn, tốt đến mức Yến Cẩn nhớ mãi không quên.
Yến Cẩn nổi lên tâm tư này với y, là bởi vì "Tuế Kiến" này, nên mới di tình?
Hoặc căn bản là...
Tâm tình Thẩm Tri Huyền rất phức tạp, nhất thời nghĩ đến xuất thần hồi lâu.
Thấy y không nói lời nào, trên mặt không có cảm xúc gì, mơ hồ hiện ra vẻ thanh lãnh thuộc về Thẩm Tri Huyền của Thanh Vân Tông, ánh mắt Yến Cẩn ảm đạm trong chớp mắt, hắn thả bàn tay đang giam cầm Thẩm Tri Huyền ra, xoay người ngồi dậy, đứng cạnh giường, giọng nói vừa gấp lại vừa chát: "Là đệ tử đi quá giới hạn, sư tôn nghỉ ngơi đi, ta..."
Bây giờ Thẩm Tri Huyền vừa nghe thấy xưng hô "Sư tôn" là lòng liền căng thẳng, cúc hoa chợt hơi lạnh. Y lấy lại tinh thần, lắp bắp đáp, cũng muốn xoay người ngồi dậy.
Tuy rằng tinh thần căng thẳng, nhưng men say trong cơ thể cũng chưa hoàn toàn tiêu hết, y vừa đứng dậy thì nhịn không được nghiêng ngả, được Yến Cẩn đỡ lấy.
Thời điểm tay Yến Cẩn bắt lấy tay y, bỗng nhiên Thẩm Tri Huyền cảm thấy trong lòng có một loại cảm xúc khẩn trương sợ hãi chợt lóe qua, nhanh đến mức suýt chút nữa là y không bắt được.
Khoan đã!
—— Đây không phải cảm xúc của y!
Cái loại cảm giác áp đặt hình như lại xuất hiện nữa rồi!
Thẩm Tri Huyền cau mày, tuy rằng y sốc vì Yến Cẩn thế mà lại có suy nghĩ đó với y, nhưng ấy cũng chỉ là sốc mà thôi, nhiều nhất cũng chỉ là không thể tưởng tượng nổi, khẩn trương thì không sao, nhưng y chưa tới mức sợ hãi —— Vậy cảm xúc này đến từ đâu?
Thẩm Tri Huyền cảm thấy dường như bản thân đã phát hiện ra gì đó, y thử dùng linh lực thăm dò khế ước ở nơi sâu nhất của biển linh khí, quả nhiên, loại cảm giác khẩn trương sợ hãi này lại xuất hiện.
Đúng lúc này, Yến Cẩn thấy y ngồi xuống, liền buông lỏng tay, cảm xúc kia liền phai nhạt dần.
Thẩm Tri Huyền lật tay nắm lấy tay Yến Cẩn, khẽ nâng mắt, nhẹ nhàng bâng quơ hỏi: "Ngươi khẩn trương sợ hãi cái gì?"
Yến Cẩn không hề chớp mắt nhìn y, Thẩm Tri Huyền có thể cảm nhận được tay hắn cứng đờ.
—— Là Yến Cẩn đang khẩn trương sợ hãi.
Khế ước này, có liên hệ với cảm xúc của Yến Cẩn?
Hoặc là nói —— Y có thể thông qua khế ước này, để nghe tiếng lòng của Yến Cẩn?
Thẩm Tri Huyền nhớ đến giọng nói mà mình mơ hồ nghe thấy mấy lần trước, kết hợp với biểu hiện của Yến Cẩn, càng thêm khẳng định suy đoán này.
Bỗng nhiên y cảm thấy có hơi thú vị, lộ ra một chút ý cười.
Thẩm Tri Huyền chính là người như vậy, trước khi có chuyện xảy ra thì có lẽ y còn lo lắng một chút, sau khi xảy ra, ngược lại y lại có cái nhìn như Phật nhất [?], bây giờ Yến Cẩn càng khẩn trương, thì ngược lại y càng bình tĩnh, thậm chí còn muốn trêu Yến Cẩn một chút.
[?] Raw nguyên câu là 他反而是最佛最看得开的哪一个, tui không hiểu lắm, nhưng hiểu đại khái là: Trước khi có chuyện xảy ra thì có hơi lo lắng, nhưng sau khi chuyện xảy ra thì tâm lại lặng như nước, không cảm thấy lo lắng gì (Là vậy chăng?)
Y thu ý cười, lãnh đạm nói: "Ngươi gọi ta là sư tôn, nhưng lại làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo này với ta, đã thế còn không giải thích, liền muốn chạy à —— Ngồi xuống nói chuyện."
Thẩm Tri Huyền hơi dùng sức, Yến Cẩn liền không tự chủ được ngồi xuống cạnh y, eo lưng thẳng tắp, bụng hơi hóp vào, nghiêm chỉnh ngồi, cực kỳ giống bộ dáng lúc hắn học buổi sớm trên Thanh Vân Tông, cung kính lại trầm mặc.
"Hửm?" Thẩm Tri Huyền thấy vẻ mặt nghiêm túc mím môi của hắn, nhất định không hé răng, lòng muốn ép hắn nói ra lời trong lòng, y thở dài, ra vẻ bất đắc dĩ nói: "Bỏ đi, nếu ngươi không muốn nói thì thôi vậy. Cứ coi như đêm nay là ta uống say, không nhớ rõ gì cả..."
"Là ngươi nhất thời hồ đồ cũng được, là ngươi đại nghịch bất đạo cũng thế, chuyện tối nay cứ để nó trôi qua đi..."
Y còn chưa nói xong, thì Yến Cẩn chợt cứng rắn cắt ngang: "Sư tôn.". Truyện Cổ Đại
Bỗng chốc hắn đứng dậy, vừa nhanh lại tàn nhẫn quỳ một gối xuống trước mặt Thẩm Tri Huyền, không chút tiết kiệm sức lực, khiến Thẩm Tri Huyền trong nháy mắt nhớ đến chuyện hắn quỳ xuống trước mặt giao nhân trong bí cảnh.
... Cũng là không chút do dự.
"Tuế Kiến..." Lúc này hắn lại thay đổi xưng hô, sau khi dừng một lúc lâu, hắn mới tiếp tục mở miệng: "Đừng quên, cũng đừng bỏ qua mà..."
Hắn nửa quỳ trước mặt Thẩm Tri Huyền, gằn từng chữ một, cực kỳ gian nan mở miệng, mấy chữ ngắn ngủn, mang theo chút khẩn trương, một ít ẩn nhẫn, tí ti cường thế bắt buộc, thậm chí còn mang theo một chút bị ép đến đường cùng nơi tuyệt vọng.
Đủ loại cảm xúc đan xen, thông qua khế ước truyền tới đáy lòng Thẩm Tri Huyền, khiến y nhất thời nghẹn lại, trong lòng nghẹn muốn chết, nhưng lại không thể làm gì.
"Ta không có nhất thời hồ đồ, là lòng ta hướng tới đã lâu. Tuế Kiến, ta có thể... làm một số chuyện đại nghịch bất đạo với ngươi không?"
Yến Cẩn rũ mắt, bàn tay nắm lấy một tay Thẩm Tri Huyền, cúi đầu thành kính hôn một cái lên mu bàn tay của y.
Môi Yến Cẩn nóng rực, trong nháy mặt chạm vào mu bàn tay Thẩm Tri Huyền, Thẩm Tri Huyền cảm thấy như bị bỏng, cảm giác nóng rực ấy đi thẳng vào lòng y.
Y khẽ cuộn đầu ngón tay, theo bản năng muốn rụt tay về, nhưng lại bị nắm chặt.
Yến Cẩn ngẩng đầu nhìn y, đáy mắt toàn là nghiêm túc chờ đợi.
Thẩm Tri Huyền há miệng thở dốc, đột nhiên, y không biết nói gì cả.
Vốn dĩ y nên từ chối, nhưng cổ họng như bị chặn lại, không cách nào nói ra câu từ chối được, hơi quay đầu đi, gương mặt nóng lên, hòng che đi vẻ mất tự nhiên trên mặt mình.
Thấy y không nói gì, cũng không có lãnh đạm cứng rắn từ chối, thậm chí vẻ mặt còn thả lỏng, cũng không có bộ dáng sắp tức giận, Yến Cẩn liền thở phào nhẹ nhõm, lén lút tay đan tay với y.
Thẩm Tri Huyền khẽ cuộn ngón tay, vẫn không từ chối, vì thế Yến Cẩn tiến được một tấc lại muốn tiến thêm một thước ôm lấy y, đầu chôn ở cổ Thẩm Tri Huyền, khẽ cọ mấy cái, cọ ra ý vị làm nũng: "Tuế Kiến ơi..."
Dường như hắn rất vui, Thẩm Tri Huyền có thể cảm nhận được vui sướng của hắn, đè nén cũng đè nén không được. Hắn nói: "Tuế Kiến không nói lời nào, có phải là đồng ý rồi không?"
Hắn cất giọng chân thành nói: "Tuế Kiến, ta muốn vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi, vì ngươi làm liễu mới đầu xuân, cùng ngươi nghe ve kêu đêm hè, cùng ngươi thưởng chung chén rượu mùa thu, đợi khi mùa đông đến, có thể chung chăn với ngươi, cùng gối kiếp phù du một mộng."
Hắn lại cọ cọ, khí thở ra phả hết lên cổ Thẩm Tri Huyền, khiến Thẩm Tri Huyền nhịn không được rụt người, Yến Cẩn nhẹ giọng hỏi: "Tuế Kiến, ta có thể không?"
Thẩm Tri Huyền: "......"
Thẩm Tri Huyền: "???"
Đây là lần đầu tiên Thẩm Tri Huyền thấy hắn làm nũng, y choáng cáng đầu óc, suýt chút nữa là giữ não không được, ngay sau đó bị một tràng toàn là lời âu yếm nghiêm túc hắn làm cho rùng mình. Y gian nan duy trì trấn định, đẩy người ra một chút, vẻ mặt phức tạp hỏi: "Học mấy lời vớ vẫn này ở đâu vậy?"
—— Sao lại nghe quen tai thế nhỉ!
Yến Cẩn bị y đẩy ra, vẻ mặt còn mang theo chút vô tội, hắn trầm mặc một hồi, thành thật khai báo: "Ở trong sách..."
Thẩm Tri Huyền: "!!!"
Trong sách?
Khoan đã!
Trời ạ!
Thì ra!
Trong chớp nhoáng, đột nhiên Thẩm Tri Huyền nhớ tới quyển thoại bản bỗng nhiên mất tăm mất tích bấy lâu nay —— "Ngươi lấy thoại bản của ta?"
Yến Cẩn nhìn chằm chằm đôi môi khép khép mở mở của y, cố đè đáy lòng ngo ngoe rục rịch xuống, "Ừm" một tiếng, cẩn thận hỏi: "Ta thấy Tuế Kiến đang xem. Tuế Kiến cũng không ghét cái đó, đúng không?"
Một ngụm máu vọt thẳng lên yết hầu Thẩm Tri Huyền, sau đó bị y gian nan nuốt xuống —— Cho nên mấy cái suy nghĩ lệch đường đó của Yến Cẩn, đều là do y gây ra ư?!
Đúng thật là... Thẩm Tri Huyền hít sâu một hơi, lại chậm rãi thở ra, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Thoại bản không đáng tin đâu..."
"Đáng tin mà, nói đúng lắm." Yến Cẩn nhanh chóng ngắt lời y, nghiêm túc kể cho y mấy chi tiết đáng tin, "Tuế Kiến bằng lòng nắm tay với ta, Tuế Kiến nguyện ý để ta ôm, Tuế Kiến luôn khoan dung che chở ta, cho dù ta có mạo phạm thế nào cũng không tức giận..."
Hắn nhẹ giọng nói: "Trong sách nói, đó là bởi vì Tuế Kiến cũng thích ta. Ta cảm thấy lời này rất đáng tin."
Thẩm Tri Huyền: "......"
Y phải lập tức trở bắt cái tên đệ tử mắt mù nào dám viết cái này, sung quân đi trồng dưa! Phạt trồng một năm! À không! Phải trồng ba năm mới phải!
Thẩm Tri Huyền trầm mặc hồi lâu, bất đắc dĩ thở dài, giơ bàn tay không bị Yến cẩn nắm xoa xoa giữa mày, bình tĩnh nói: "A Cẩn à, tối nay ngươi cũng uống rượu, sợ là đã say đến mức đầu óc hồ đồ rồi. Ta có thể làm sư đồ với ngươi, có thể làm huynh đệ với ngươi. Nhưng duy chỉ có chuyện này..."
Thẩm Tri Huyền nói như đang dỗ trẻ con: "Ta hi vọng ngươi có thể nghiêm túc suy nghĩ một chút, đây không phải chuyện nhỏ có thể nhẹ nhàng nói đưa ra quyết định là được, ta hi vọng ngươi không phải vì một số chuyện, vì người khác, mà đột ngột đưa ra quyết định, để rồi sau này lại hối hận."
Yến Cẩn ngơ ngẩn nhìn y, một lúc lâu sau, hàng mi dài run rẩy, cẩn thận hỏi: "Ta sẽ không hối hận, cũng đã suy nghĩ kỹ rồi, Tuế Kiến, ta có thể không?"
Giữa ánh nến mập mờ, đáy mắt Yến Cẩn có vụn ánh sáng nhỏ, chỉ phản chiếu duy nhất một mình Thẩm Tri Huyền, vẻ mặt hắn chuyên chú như đang nhìn bảo bối duy nhất của riêng mình, lẩm bẩm nói: "Không phải bởi vì chuyện khác, cũng không phải vì người khác..."
Tay Yến Cẩn khẽ run, bởi vì đang nắm chặt tay Thẩm Tri Huyền, nên tay Thẩm Tri Huyền cũng run theo.
Đáy lòng Thẩm Tri Huyền bỗng dâng lên một cảm giác kì lạ, như thể y đã làm chuyện gì đó xấu, nói gì đó sai, không hiểu sao cảm giác tội lỗi lại dâng lên.
Y cưỡng ép đè cảm giác kì lạ này xuống, thấy cảm xúc của Yến Cẩn dường như có gì đó không đúng, y chợt nhớ tới đôi mắt đỏ nhạt của hắn trong bí cảnh, Thẩm Tri Huyền ổn định tâm thần, chủ động cúi người lại gần, ôm Yến Cẩn, nhẹ nhàng vỗ lưng hắn.
"Được, ta biết rồi. Chỉ là đối với ta mà nói chuyện này quá đột ngột, A Cẩn cho ta chút thời gian suy nghĩ được không?"
Giọng Thẩm Tri Huyền còn dịu dàng hơn gió xuân tháng ba, Yến Cẩn được y trấn an cảm xúc, buông lỏng bàn tay nắm tay Thẩm Tri Huyền ra, ngược lại ôm cả người Thẩm Tri Huyền vào lòng, gác cằm lên vai y, rầu rĩ không vui "Ừm" một tiếng.
Hắn cao hơn Thẩm Tri Huyền một chút, vừa hay có thể ôm cả người Thẩm Tri Huyền vào lòng, hai người chênh lệch vừa đủ, dường như sinh ra là để ôm nhau vậy.
Thẩm Tri Huyền bị hắn ôm vào lòng, cảm nhận được lòng ngực nóng bỏng, nghe thấy tiếng tim hắn đập thình thịch, y khẽ nhắm mắt, bỗng niên cảm thấy sớm muộn gì mình cũng tiêu đời.
Y vẫn luôn cho rằng y nước ấm nấu Yến Cẩn, là sẽ nuôi Yến Cẩn trùng sinh lòng tràn đầy thù hận thành một bé đồ đệ ngoan ngoãn, nhưng lại không nghĩ tới, y mới là ếch xanh bị Yến Cẩn nấu.
Yến Cẩn bất động thanh sắc, yên lặng không tiếng động, chiếm cứ một góc trong cuộc sống của y.
Mỗi ngày mở mắt ra, người đầu tiên y thấy là Yến Cẩn, nói câu đầu tiên là nói với Yến Cẩn, Yến Cẩn tức giận thì y dỗ, Yến Cẩn khó chịu thì y cảm thấy lo lắng, y không muốn để Yến Cẩn tủi thân, chút xíu tủi thân cũng không được.
Y gian nan khuyên bảo bản thân, đây chỉ là tấm lòng của sư tôn đối với đồ đệ thôi mà, lòng yêu mến và quan tâm hết sức bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn, không có gì phải xoắn xuýt hết.
Nhưng sau khi Yến Cẩn nói ra câu đó, đủ loại cảnh tượng sợi tình thầm kín trong thoại bản đều dâng lên trong lòng
Y cẩn thận nhớ lại từng chút nội dung trong thoại bản, lần đầu tiên đưa chính bản thân và Yến Cẩn vào tình huống trong sách để xem.
Sau đó y phát hiện, thoại bản thật sự rất hại người.
E là, y cũng bị quyển thoại bản ấy bỏ bùa rồi.
- ----------
Tác giả có lời muốn nói: Trong chuyện tình cảm, hai bé con đều chỉ mới là học sinh trường mẫu giáo.
Tui cũng vậy (:
Cho nên... muốn nói lại thôi, dừng rồi lại muốn.