Hôm Nay Sư Tôn Lại Tự Vả Chăng?

Chương 22




"Đinh thúc, Nhu Trúc có ở đây hay không, ta mang đồ cho nàng." Nhan Diệp Sinh hỏi.

"Tiểu thư ở lương đình hóng gió thưởng trà đấy." Đinh thúc kia khoát tay nói, "Mau vào đi."

Chỉ nghe thấy một tiếng "cạch", cửa đóng lại, sau đó không thể nghe thấy gì nữa. La Sênh không có ý rời đi, vẫn nhìn chằm chằm "Đinh Trạch" trên đỉnh đầu, ngơ ngác.

"Cô ta đang làm gì?"  Lãnh Ly Tuyên hỏi.

"Chờ người." Nam Cung Thiếu Uyên chắc chắn nói.

"Chờ ai, Nhan Diệp Sinh?" Lãnh Ly Tuyên nghi hoặc khó hiểu, "Vì sao?" 

Nam Cung Thiếu Uyên nhìn Lãnh Ly Tuyên thật sâu, rồi dời tầm mắt đi: "Người vẫn không hiểu được đâu." 

Lãnh Ly Tuyên càng thêm nghi hoặc, hơi nghiêng đầu nhìn Nam Cung Thiếu Uyên, nhìn theo tầm mắt của hắn, phát hiện hắn vẫn nhìn bóng lưng La Sênh, đáy mắt là cô đơn nói không nên lời.

Lãnh Ly Tuyên cau mày, đang muốn hỏi lại, liền thấy cửa mở ra, lúc này La Sênh đã trốn đi, ánh mắt vẫn không rời khỏi Nhan Diệp Sinh.


Bên cạnh Nhan Diệp Sinh có thêm một vị nữ tử, khí chất bất phàm, diện mạo xinh đẹp, nhất tần nhất tiếu[1] đều tản ra mị lực. Sau khi kết luận là từ trên người Nhan Diệp Sinh mà ra, bởi vì Nhan Diệp Sinh từ đầu đến cuối, ánh mắt đều không rời khỏi vị nữ tử kia.

[1]Nhất tần nhất tiếu:Tần nghĩa là nhíu mày. Tiếu nghĩa là cười. Nhất tần nhất tiếu ý chỉ biểu cảm biến hóa trên mặt hoặc buồn hoặc vui. 

Nhan Diệp Sinh xua tay ôn hòa nói: "Nhu Trúc mau trở về đi, ta đi đây." 

Âm thanh ngọt ngào của nữ tử vang lên: "Bây giờ ta không có gì để làm, muốn nhìn thấy chàng nhiều hơn." 

Nhan Diệp Sinh dịu dàng mỉm cười, lại nhìn nàng vài lần, không nỡ quay đầu lại rời đi.

Nữ tử kia thẳng đến khi bóng lưng Nhan Diệp Sinh biến mất mới lưu luyến xoay người vào nhà. La Sênh đi theo, nhìn chằm chằm vào tay A Đinh, hai gói ban đầu trước mắt còn lại một gói.


La Sênh đi theo đến Nhan Trạch, thấy cửa đóng lại, mới chậm rãi xoay người rời đi.

Hình ảnh vừa chuyển, chỉ nghe A Đinh vui vẻ nói: "Thiếu gia, hôm nay lão phu nhân đến Đinh gia thương lượng chuyện thành thân của ngài và Đinh tiểu thư, định vào ngày mười lăm tháng tám, tiểu nhân chúc mừng thiếu gia trước!" 

Nhan Diệp Sinh cười cười: "Mười lăm tháng tám… Ừm, là một ngày tốt." Đột nhiên xoay người lại.

A Đinh mắt thấy thiếu gia sắp về đến nhà, lại đột nhiên thốt lên: "Thiếu gia ngài đi đâu, đây sắp đến nhà rồi…"

"Đi mua cho lão phu nhân một ít bánh hoa lê, tặng cho bà." Nhan Diệp Sinh nói.

A Đinh chạy theo đuổi.

La Sênh lại sững sờ tại chỗ.

Chờ Nhan Diệp Sinh mang theo một túi đồ trở về, sau khi nhìn theo cửa lớn Nhan gia đóng lại, La Sênh mới nâng từng bước từng bước nặng nề rời đi.


Trên đường nhìn thấy mấy người bán nghệ, xung quanh có rất nhiều người vây quanh, ồn ào dị thường.

La Sênh chen thật lâu, mới có thể lại gần, chỉ nhìn thấy một vị nam tử nằm trên mặt đất, trên người đè lên một tảng đá lớn nặng, một người giơ búa tạ lên, "rầm" đập về phía tảng đá, người bên ngoài nhao nhao che mắt lại.

Đợi mở mắt ra, chỉ thấy trên mặt đất rơi xuống một mảnh đá vụn, mà nam tử bị đập kia lại giống như một người không có việc gì, đứng dậy khoe khoang với người xung quanh, trong đám người phát ra một trận lại một trận tiếng khen ngợi, nam tử kia cầm lấy một cái khay, kêu lên: "Ta mới đến, chỉ có chút tài mọn, các vị quan gia nếu xem vui vẻ thì xin thưởng cho chút tiền. Đa tạ!" 

Những người xung quanh đều ném đồng tiền về phía hai người. Chỉ chốc lát sau tiền trên mặt đất liền nhiều lên, lại thấy La Sênh nhìn chằm chằm đồng tiền khắp nơi trên mặt đất, như suy tư gì.
Nhìn La Sênh chìm vào trầm tư, Nam Cung Thiếu Uyên nhịn không được nói: "Không phải cô ta dựa vào 'tảng đá lớn trên ngực' này để kiếm tiền chứ?" 

Lãnh Ly Tuyên líu lưỡi: "Cô ta là một nữ tử, nhu nhược như thế, làm sao có thể chịu đựng được..." Dừng một chút, lại nói, "Cô ta là người thông minh, hẳn là sẽ không làm như thế, có lẽ là nghĩ đến cách tốt khác." 

Quả nhiên, một lời trúng phốc. Trước mắt bao người, chỉ thấy trong đám người có một cô nương tuyệt mỹ, bước chân nhẹ nhàng, vũ đạo uyển chuyển, dáng người thướt tha, nhất cử nhất động đều đẹp không sao xiết.

Nữ tử kia quyến rũ xoay người lại... Người đó đúng là La Sênh!

Cô bé bẩn thỉu kia, lắc mình biến đổi, trở thành cô nương vạn người chú ý.

Lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng tán thưởng: "Nữ tử này nhảy múa thật tốt, Diệp Sinh, cho nàng chút tiền thưởng đi." 
La Sênh bất thình lình nghe thấy hai chữ Diệp Sinh, bỗng dưng cứng đờ, ánh mắt theo âm thanh nhìn lại, liền thấy Nhan Diệp Sinh mỉm cười phân phó A Đinh "Nhu Trúc nói muốn thưởng cho nữ tử kia, ngươi cứ đi đi." 

"Vâng, thiếu gia." A Đinh đáp.

A Đinh đưa tiền cho La Canh, cười nói: "Đây là tiểu thư thưởng cho các ngươi. Có điều tiểu nữ tử này múa thật không tệ, khó trách ngay cả tiểu thư cũng sẽ khen ngợi nàng." 

La Canh cười hì hì đáp lại, không ngừng gật đầu cảm tạ. 

Nhan Diệp Sinh phát giác La Sênh đang nhìn mình, dừng một chút, gật đầu mỉm cười, xem như chào hỏi.

La Sênh đáp lễ, khi ngẩng đầu lên thì người đã rời đi.

Phía dưới tiếng người huyên náo, trong đám người truyền đến từng trận tiếng vỗ tay và khen ngợi. La Sênh hoàn hồn lại, tiếp tục động tác vừa rồi, nhảy múa giống như con bướm nhẹ nhàng bay nhảy trong đám người, lại khẽ cau mày, dường như có muôn vàn tâm tư.
Điệu múa đã hết, La Canh tiến lên nói: "Cảm tạ các vị ủng hộ, hôm nay đến đây thôi. Đa tạ. Đa tạ. Đa tạ các vị…" La Canh vây quanh đám người vừa thu tiền vừa nói.

Đợi đám người tan hết, La Canh mừng rỡ nói: "Hôm nay lại kiếm được không ít tiền, Sênh nhi muốn gì, cha mua cho con." 

La Sênh nhìn La Canh, lắc đầu, đi về phía đầu kia đường.

"Con đi đâu?" La Canh hỏi.

"Ra ngoài đi dạo một chút ạ." La Sênh cũng không quay đầu lại nói.

"Được rồi, mỗi ngày lúc này con cũng đều đi ra ngoài một chút. Con có muốn mang theo ít bạc không?" La Canh hỏi.

"Không cần đâu ạ." La Sênh đáp.

"Về sớm một chút, cha chờ con trở về ăn cơm." La Canh thốt lên.

"Dạ." La Sênh trả lời. 

La Sênh dọc theo con đường này đi thẳng, dường như đã quen thuộc đường đi, nửa điểm cũng không do dự.

Thẳng đến thành Tây, bước chân mới chậm lại. Cô đi tới một căn nhà đứng sừng sững hồi lâu, giống như một pho tượng đá đặt ở nơi đó.
Cánh cửa phát ra một chút tiếng động, cô đều giống như con thỏ bị kinh hãi, hốt hoảng chạy trốn. Trốn vào góc đường, hơi thò đầu ra, chỉ thấy một nam một nữ, rõ ràng là Nhan Diệp Sinh và Đinh Nhu Trúc.

Phía sau còn có hai người hầu theo sát, cử chỉ thái độ tràn ngập không nỡ.

"A Thanh, chiếu cố tốt tiểu thư nhà ngươi." Nhan Diệp Sinh nói với người tên A Thanh kia như thế, ánh mắt lại nửa điểm cũng không phân cho nàng, chỉ dịu dàng nhìn Đinh Nhu Trúc.

A Thanh thấy Nhan Diệp Sinh như thế này, nhịn không được trêu ghẹo nói: "Biết rồi, Nhan công tử mau trở về đi, nếu không về, sợ là phải đứng ở đây đến khi trời tối mất!" 

Đinh Nhu Trúc ngượng ngùng nhìn A Thanh một cái, nàng lập tức cười lui ra phía sau.

Nhan Diệp Sinh trên mặt có chút không nhịn được, cúi đầu cười cười: "Vậy ta vào đây… các người trên đường cẩn thận." 
Đinh Nhu Trúc gật gật đầu, xoay người chậm rãi rời đi.

La Sênh ngơ ngác nhìn như vậy, chờ Nhan Diệp Sinh không nhìn thấy bóng lưng Đinh Nhu Trúc sau đó xoay người vào nhà, cửa liền từ từ khép lại trong mắt La Sênh.

Tưởng như nhẹ nhàng, nhưng lại nặng đến vậy!

Nam Cung Thiếu Uyên nhìn người bên cạnh, đáy mắt như có biển sao, thâm trầm là thế, lại đơn giản như vậy.

Lãnh Ly Tuyên cảm thấy tầm mắt, quay đầu lại, đối phương cũng không có nhìn mình, tầm mắt nhìn về phương xa, y hơi ngẩn ra, đành phải quay đầu nhìn về phía trước.

Cảnh sắc trước mắt lại thay đổi, chỉ thấy La Sênh làm trung tâm, năm thước xung quanh đều là sân khấu của cô. 

Bốn phía bị vây chật như nêm cối[2], ánh mặt trời chiếu lên người La Sênh, tấm váy được chiếu lấp lánh, theo bước nhảy của La Sênh mà động. Cô phảng phất như đang ở bên ngoài thế gian, giống như tiên nữ có thể nhìn thấy mà không thể đạt được.
[2]Chật như nêm cối: ý là chật kín người ấy. 

Cô hơi hơi ghé mắt, nhìn sang phải, con ngươi hơi rũ xuống, trên đuôi lông mày mơ hồ mang theo ưu sầu, càng làm cho cô lấp đầy vài phần phong tình.

Từ ma ma đứng ở một bên, tựa như nhìn thấy một cái cây sống hái ra tiền, đánh giá La Sênh từ trên xuống dưới.

Trong lòng bốp bốp tính toán viễn vong, lấy khăn tay che miệng không ngừng cười rộ lên.

Điệu múa hoàn tất, La Canh đứng ra nói: "Hôm nay đến đây kết thúc, đa tạ mọi người ủng hộ!" Mọi người đều biết, hai cha con này mỗi ngày đều định điểm đến, định điểm đi, dần dà đều trở thành quy củ bất thành văn.

Lúc này, trong đám người chỉ nghe một người cao giọng hô: "Nhảy tốt như vậy, lại nhảy thêm một điệu đi!" 

La Canh theo âm thanh nhìn lại, cười giải thích: "Chúng tôi mỗi ngày đều chỉ nhảy một điệu, khách nhân hẳn là người mới tới, không biết, nếu muốn xem, ngày mai giờ này lại đến ủng hộ, nhất định hoan nghênh." 
Bên cạnh người hô to kia là một vị công tử, dáng vẻ đường đường, nhìn ăn mặc hiển nhiên là con cháu nhà giàu.

Tầm mắt của gã vẫn nhìn chằm chằm La Sênh, giống như nhìn một món đồ chơi phù phiếm, tay thỉnh thoảng vuốt ve cằm, La Sênh cảm nhận được ánh mắt đó, cau mày quay mặt đi.

Người nọ quay đầu nhìn người bên cạnh nói: "Thạch Đầu." Dùng ánh mắt ý bảo gã một chút.

Gã tôi tớ tên là Thạch Đầu kia, lập tức từ trong tay áo lấy ra một thỏi bạc đưa cho La Canh. La Canh lần đầu tiên nhìn thấy người ra tay rộng rãi như vậy, hai tay nhận lấy, trong miệng liên tiếp cảm tạ: "Đa tạ, đa tạ…"

Từ ma ma đứng ở một bên chứng kiến toàn bộ quá trình, cười càng vui vẻ, chờ vị chủ ra tay hào phóng kia rời đi, bà ta vội vàng tiến lên lôi kéo La Sênh, vô cùng kích động nói: "Ta là Từ ma ma của Tư Nhã Lâu…"
La Sênh yên lặng rút tay ra, hiển nhiên không quen với sự nhiệt tình đột ngột này.

Từ ma ma là người quen nhìn ánh mắt, biết đối phương không thích như vậy, liền tự nắm hai tay mình, mặt mày hớn hở tiếp tục nói: "Ta vừa nhìn thấy cô, liền phảng phất như nhìn thấy tương lai Tư Nhã Lâu bọn ta! Nếu như cô đến Tư Nhã Lâu bọn ta, ta dám cam đoan, ngày sau cô chính là đầu bài không ai không biết không ai của thành trấn này!" 

Thấy cô có chút xúc động, "Tiền chúng ta bốn sáu, cô sáu ta bốn." Dùng cánh tay đụng vào La Sênh nói, "Thế nào! Chỗ khác cũng sẽ không hào phóng như ta đâu!" 

Từ ma ma đã sớm nghe nói nơi này có một nữ tử mới tới, tư sắc diễm lệ, vũ điệu uyển chuyển, hôm nay vừa thấy, quả nhiên là không tầm thường! Một đôi mắt xoay tròn trên người La Sênh.

"Tư Nhã Lâu các người cũng không cần..." Cũng không biết La Canh nghĩ tới cái gì, vội vàng lắc đầu: "Không được không được, Sênh nhi chúng ta tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện đó! Không cần phải suy nghĩ!" 
_____

Lan: Thiếu Uyên bị La Sênh lây rồi đồng bệnh tương liên chăng.(>_