Bác sĩ điều trị còn chưa kịp phản ứng thì cảnh tượng trước mắt đã biến mất.
Tống Quân Ngật cúp điện thoại, mở trò chơi ra.
Tăng tốc độ phát lại những việc đã xảy ra trong thời gian anh không có ở đó.
“Ryan?” Tống Quân Ngật đã nhìn thấy cái tên này mấy lần, trong nhóm của đứa nhỏ, khi đứa nhỏ nói chuyện với bạn cùng lớp, và cả bây giờ.
A11: [Nhắc nhở thân thiện, khách sạn quốc tế Ryan thuộc về tinh minh nha ~]
Tô Ngự và Tiêu Lệ tiếp tục giằng co thêm mười mấy phút, lại có tiếng gõ cửa, nhưng lần này rất khách khí.
“Xin chào, tôi đến từ khách sạn quốc tế Ryan bên cạnh. Xin hỏi ngài Tô Ngự có ở đây không?”
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Tô Ngự.
Tô Ngự đã cảm nhận được điện thoại của mình rung lên. Cậu lấy điện thoại lên, mở màn hình xem tin nhắn của Tống Quân Ngật trên WeChat.
Tống Quân Ngật: [Đã đặt phòng cho nhóc rồi.]
Tô Ngự nghĩ tới câu nói kia của Tiêu Lệ – “Nếu có tiền thì cậu ta đã không ở Lyan!”
Lại có tiếng gõ cửa: “Xin chào?”
Ryan bên cạnh? Tiêu Lệ nắm chặt chăn.
Tô Ngự mỉm cười, ném dây chuyền tới trước mặt Tiêu Lệ, dây chuyền rơi trên chăn, “Tôi đặt khách sạn rồi, cậu còn có gì muốn nói không?”
Vương Kế cũng đã thấy có gì đó không ổn. Hắn không muốn nghi ngờ Tiêu Lệ, hắn thực sự không hiểu nổi, rốt cuộc có mối hận nào lại khiến một cô gái dùng danh tiếng của mình để hãm hại người khác như thế.
Bởi vì tiếng gõ cửa đột ngột nên tình thế bây giờ đã nghiêng về một phía. Phạm Thư Thuỵ nhìn cô gái, cảm thấy mọi chuyện thật hề hước.
“Người gõ cửa không nhất định là người của Ryan!” Tiêu Lệ kiên định nói. Khách sạn Ryan có địa vị thế nào, Tô Ngự có địa vị thế nào, chỉ là đặt phòng thôi, ai lại đặc biệt tới đây chứ?!
“Phải hay không thì mở cửa ra là biết chứ gì?” Phạm Thư Thuỵ nhìn Tiêu Lệ như thể nhìn một đứa ngu.
Nói xong, cậu ta bước lên mở cửa, đứng trước cửa là một người đàn ông mặc vest, ngực trái có phù hiệu Ryan.
Hình thức như thế, khiến tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc.
Mấy phòng xung quanh cũng ngó hết ra hóng chuyện.
“Mấy người này tới tìm Tô Ngự hả?”
“Dịch vụ của Ryan tốt đến mức này cơ á?”
“Mấy người này thật đẹp trai nha!”
“Ngài Tô Ngự có ở đây không?” Một người đàn ông đeo kính, trông giống giám đốc hỏi.
Sắc mặt Tiêu Lệ rất khó coi, dường như đã quên cả rơi nước mắt.
Nhìn đội hình này, trong lòng Vương Kế cũng rất kinh ngạc.
“Có đây.” Tô Ngự bước tới.
Giám đốc nọ lấy một chồng thẻ phòng ở chỗ người bên cạnh: “Tất cả các phòng ở tầng trên đều đã được dọn dẹp cho cậu rồi. Đây là thẻ phòng.”
Tô Ngự nhìn thẻ phòng, không ngờ Tống Quân Ngật lại đặt nhiều phòng như vậy. Tô Ngự cảm động, mình chẳng nói gì mà anh ấy cũng biết hết.
Sau khi nhận một chồng thẻ phòng, Tô Ngự quay đầu nhìn Tiêu Lệ, hỏi: “Cậu nghĩ chồng thẻ phòng này đủ mua bao nhiêu sợi dây chuyền đó của cậu?”
Sắc mặt Tiêu Lệ tái nhợt.
Vương Kế nhìn Tiêu Lệ, im lặng thở dài. Lúc đầu hắn còn không phân biệt được đâu là sự thật, nhưng bây giờ nhìn thoáng qua là biết, rõ ràng lời nói tham tiền với thấy sắc nổi lòng tham kia là nói dối.
“Em là con gái, người nhà em mà biết thì sẽ nghĩ sao đây!” Vương Kế rất đau lòng.
Nghe Vương Kế nói, Tiêu Lệ biết mình xong rồi.
Sau khi giám đốc đưa thẻ phòng, Tô Ngự bảo anh ta cứ đi trước, cậu sẽ qua sau.
Mọi người bước ra khỏi phòng, ngoại trừ Tiêu Lệ vẫn đang ngồi trên giường với sắc mặt tái nhợt. Họ đóng cửa lại cho Tiêu Lệ.
Thấy phụ đạo viên đã đi ra, mọi người cũng không hóng nữa, đều lần lượt đóng cửa phòng lại.
Vương Kế nhìn đám nhóc hóng chuyện này mà cạn lời.
Hắn bước tới trước mặt Tô Ngự, vỗ vỗ vai cậu, ánh mắt mang ý xin lỗi: “Vừa nãy thực có lỗi với em, là thầy trách oan em rồi, rất xin lỗi. Nhưng Tiêu Lệ dù sao cũng là con gái, sẽ bị việc này ảnh hưởng rất lớn. Nếu có thể, thầy mong em đừng làm lớn chuyện, đừng công khai là bạn ấy sai. Còn em muốn sao thì xem ý em thôi.”
Tô Ngự hiểu ý Vương Kế, còn phải ở trường học bốn năm, cậu không muốn làm phụ đạo viên khó xử, liền nói, “Lần này em cho qua, nhưng sẽ không có lần sau đâu.”
Cậu không thích bắt người khác phải chịu trách nhiệm, vì cậu hay mềm lòng, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu sẽ không giận.
Vương Kế nghe xong lời này mới thở phào nhẹ nhõm. Chuyện này là do hắn đứng ra tổ chức, hắn là người chịu trách nhiệm chính, hơn nữa nếu đối phương là con gái thì sẽ không tốt.
“Em là một đứa bé ngoan.” Hắn nhìn Tô Ngự.
Tô Ngự mím môi không nói gì, Vương Kế cũng không nán lại lâu nữa, liền đi xem khách sạn chuẩn bị bữa tối như thế nào.
Ngôn Húc và Tằng Gia Thần quay về mới biết chuyện, đáng tiếc khi họ về tới nơi thì đã giải quyết xong rồi.
Thấy họ đã về, Phạm Thư Thuỵ lập tức kể lại.
Nghe xong, hai người kia cũng sốc luôn.
“Có phải cậu chọc tới ai rồi người ta muốn trừng trị cậu không thế hả?” Tằng Gia Thần hỏi.
Chọc tới ai á? Tô Ngự không cảm thấy mình thì chọc tới ai được, nếu thực sự thì cũng chỉ có Trần Thiệu Vũ lúc mua biệt thự thôi.
Tô Ngự cười không đáp, đưa cho họ ba tấm thẻ phòng, “Có nhiều phòng, bọn mình cùng đi đi.”
Trên đường đi, Phạm Thư Thuỵ với Tằng Gia Thần buôn chuyện không ngừng, chỉ có Ngôn Húc không biết đã bước tới chỗ Tô Ngự từ lúc nào.
“Tôi cũng đã đặt phòng ở tầng trên cùng ở Ryan, nhưng lại bị ép trả phòng. Đây là lần đầu tiên tôi gặp phải chuyện này. Cậu có biết tại sao không?” Ngôn Húc mỉm cười nhìn Tô Ngự.
Tô Ngự cầm thẻ phòng nhìn Ngôn Húc: “Tại sao?”
“Bởi vì họ nói đây là mệnh lệnh của ông chủ.” Ngôn Húc nói, nước da màu lúa mì của Ngôn Húc dưới ánh hoàng hôn có vẻ rất ôn hoà.
Ông chủ Tô Ngự nhìn thẻ phòng như đang suy tư gì đó.
“Tô Ngự, rốt cuộc thì cậu có lai lịch gì vậy? Là thiếu gia giả của nhà giàu nhất tỉnh G, hay là ai khác thế?” Ngôn Húc đã cảm thấy kỳ lạ từ lâu, làm sao một người bị đuổi khỏi nhà họ Tô lại có thể kiếm được nhiều tiền như vậy? Nếu là tiền của bảo mẫu kia thì sao bà ta phải đánh tráo đứa bé làm gì? Tô Ngự cũng đã nói không phải bà ta rồi, thế rốt cuộc là ai?. Truyện Võng Du
Bất kể là ai, nhưng có thể cho đi 100 triệu, có thể khiến Ryan đuổi tất cả những vị khách giàu có ở tầng trên, thì chắc chắn đó cũng là người không thể coi thường.
Tô Ngự không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào.
Cho nên cậu không trả lời, chỉ mím môi nhìn Ngôn Húc.
Biết cậu không muốn trả lời, Ngôn Húc cũng không hỏi nữa, mà đuổi theo Tằng Gia Thần và Phạm Thư Thụy.
Hai người họ rất vui vì được ở trong Ryan thật, lại còn ở trên tầng cao nhất.
Suốt dọc đường, cả hai cứ liên tục bàn tán. Đứng trước cổng còn rưng rưng nước mắt.
“Cuối cùng thì chúng ta cũng được ở trong Ryan thật rồi!” Họ cường điệu ôm nhau.
Ngôn Húc khoanh tay nhìn hai người: “Thật xấu hổ!”
Phạm Thư Thuỵ lè lưỡi với cậu ta.
Sau khi biểu đạt cảm xúc xong xuôi, cả bọn mới bước vào.
Cách bài trí của Ryan rất sang trọng, bước qua cửa xoay tròn chính là sàn nhà trơn bóng cùng lễ tân đang mỉm cười chuyên nghiệp cách đó không xa.
Lúc này, có ba người đang đứng ở quầy lễ tân, dường như đang tranh cãi chuyện gì đó.
Một nam hai nữ – Trần Thiệu Vũ, Vương Tư Tư và Sở Mạn.