Hôm Nay Tiêu Tiền Chưa?

Chương 56: C56: Chương 56




Trong nháy mắt, cuối cùng thì Sở Mạn cũng cảm thấy hoảng hốt.

Thực ra, từ tận đáy lòng, cô ta vẫn không muốn rời xa Trần Thiệu Vũ, mặc dù suy nghĩ này chỉ có một chút thôi.

Trần Thiệu Vũ cười nhạo: “Giờ không cần, một thời gian nữa đến 500 vạn cũng không có đâu.”

Sở Mạn dừng lại.

“Được.” Cô ta đáp.

Thời khắc này, họ thực sự đã kết thúc.

Cậu đã yêu sâu đậm, nhưng cô ta lại yêu những thứ khác hơn. Tình yêu của cậu mạnh mẽ nhưng bị cô ta coi rẻ, cô ta đã không trân trọng người khác, nhưng luôn muốn người khác phải làm mọi thứ vì mình.

Ngày hôm sau, học hết tiết buổi sáng, buổi chiều, Tô Ngự lại đi làm nhiệm vụ.

Bước vào trung tâm thương mại, vì lần trước, chuyện cậu từng mua đồ hết 1700 vạn ở quầy Burberry đã lan sang các quầy xung quanh, khiến các cô nhân viên bán hàng rất nhiệt tình với cậu.

Bọn họ cũng đã thấy chuyện trên mạng mấy ngày trước. Cho nên, dù vị đại gia này có bị đuổi khỏi gia đình giàu có thì cũng không ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của họ.

Tô Ngự bước vào Balenciaga.

“Xin chào, cậu muốn mua gì?” Nữ nhân viên mỉm cười rót nước cho Tô Ngự.

Hôm nay Tô Ngự không ăn mặc sang trọng, ngay cả đồng hồ đeo tay của cậu cũng chỉ là một chiếc đồng hồ hình tròn màu nâu vàng đơn giản mà lần trước cậu mua ở Patek Philippe với giá 19 vạn.

Trước đây, khi nữ nhân viên thấy bộ đồ của Tô Ngự, cô từng nghĩ cậu chỉ mua được một hai món tốt nhất thôi, nhưng bây giờ nhìn trang phục của cậu, cô lại cảm thấy toàn thân Tô Ngự toả ra mùi tiền. Quả nhiên, những người giàu có thường rất khiêm tốn. (vl =)))))

Tô Ngự nhìn lướt qua rồi mua hai bộ đồ.

Cậu không thích thử quần áo, cho nên chỉ mua những bộ phù hợp.

Nữ nhân viên thấy cậu không thử, nhìn vẻ mặt cậu thì chắc là không thích rồi, chỉ mua cho có thôi, trong lòng cũng biết vậy nên vội vàng gói lại để Tô Ngự mang đi.

Quẹt thẻ xong, Tô Ngự bước ra ngoài.

Mang theo đồ mua từ Balenciaga, cậu đi ngang qua quầy Cartier, dòng sản phẩm LOVE mà Cartier đang quảng cáo ngay lập tức đập vào mắt Tô Ngự.

LOVE nha ~

Tô Ngự bước vào.



Cậu hỏi A11 size của Tống Quân Ngật.

Sau đó thì bước thẳng vào quầy LOVE.

Dòng sản phẩm này cả nam và nữ đều sử dụng được. Vòng tay phải được mở bằng dụng cụ đặc biệt rồi mới có thể đeo vào, có cảm giác như tự mình đeo còng tay cho người yêu vậy, thực khiến Tô Ngự động tâm.

“Xin chào.” Nhân viên quầy Cartier nhìn Tô Ngự, mỉm cười.

Không phải do quần áo của Tô Ngự đắt bao nhiêu, mà là cô biết người này.

Tô Ngự chỉ vào vòng tay, nhẫn và dây chuyền trong bộ LOVE, cho kích thước của vòng tay và nhẫn rồi nói: “Mỗi loại lấy hai bản món.”

Khi nói điều này, tim cậu đập nhanh hơn chút, như thể tôi sắp tiết lộ bí mật nhỏ của mình cho mọi người, lòng vừa mong chờ vừa hồi hộp.

“Cậu tặng bạn gái à?” Nữ nhân viên cười hỏi.

“Không.” Tô Ngự đáp: “Tặng bạn trai tôi.”

Nữ nhân viên lại một chút, sau đó nghiêm túc nói: “Được rồi, tôi sẽ tìm hai size này cho cậu. Nếu ở đây không có thì chúng tôi có thể định chế.”

“Được.”

Có lẽ là do kích thước khó tìm nên cô nhân viên đã tìm một lúc mà vẫn không tìm được.

Đúng lúc đó, có hai người đi ngang qua quầy Cartier, một chàng trai cao và một cô gái thấp hơn.

Tô Tử Kính vốn không muốn vào, lại nhìn thấy một bóng người quen thuộc, liền dẫn Lâm Gia Hân vào.

Chưa kịp bước tới thì cuối cùng nữ nhân viên cũng tìm thấy size mà Tô Ngự muốn. Cô cẩn thận đặt món trang sức lên kệ trưng bày rồi mở ra: “Vừa vặn là cửa hàng chúng tôi đều có. Cậu xem xem chúng có hợp với cậu và bạn trai cậu không.”

Tô Tử Kính nghe vậy thì khựng lại. Cậu ta nhìn bóng lưng Tô Ngự, từ nhỏ đến lớn, cậu ta đã nhìn bóng lưng Tô Ngự mười mấy năm, cho nên cũng biết chắc chắn người kia chính là Tô Ngự. Trong mắt hiện lên vẻ hoài nghi, Tô Ngự vậy mà lại là gay sao?

“Anh ơi, trang sức bên đó đẹp quá ~” Lâm Gia Hân nắm tay Tô Tử Kính, nhìn món trang sức bên cạnh, không khỏi mong đợi.

Cô ta không ngờ Tô Tử Kính sẽ dẫn mình vào Cartier, đồ trang sức ở đây khá đắt tiền.

Tô Tử Kính không trả lời cô ta, mà chỉ nhìn bóng người trước mặt. Lâm Gia Hân cũng nhận ra Tô Ngự, cô ta không có nhiều tiền nên không tham gia các hoạt động Quốc khánh, cũng không muốn bán đồ hiệu người khác tặng mình đi để lấy tiền tham gia.

Ngoại trừ buổi học ngày hôm qua thì đây là một trong số ít lần cô ta gặp Tô Ngự.

Cô ta đọc tin trên mạng, cũng biết chuyện của Tô Ngự. Khi biết chuyện, cô ta chỉ mừng vì đã liều mạng dùng thân thể mình giữ chân Tô Tử Kính. Nhà họ Tô có thể đối xử tốt với một đứa nhỏ không có huyết thống tới mức đó, vậy thì chắc chắn sẽ càng đối tốt với Tô Tử Kính có huyết thống hơn.



“Anh ơi, anh có muốn ra đó chào hỏi không?” Lâm Gia Hân chu đáo hỏi.

Cô ta đi cùng Tô Tử Kính, đã gặp Tô Ngự hai lần. Có thể nói, Tô Tử Kính không hề bất mãn tới Tô Ngự, mà trái lại còn rất quan tâm đến cậu.

Đến bây giờ Tô Tử Kính mới quay sang nhìn Lâm Gia Hân, trong đầu đột nhiên lóe lên một ý nghĩ – bao dưỡng.

Rồi chợt cảm thấy nhẹ nhõm về nguồn gốc số tiền khổng lồ của Tô Ngự.

Cậu ta mỉm cười nói với Lâm Gia Hân: “Chúng ta qua đó chào hỏi thôi.”

Tô Ngự nhìn chiếc vòng tay mình vừa đeo lên, là phiên bản bốn viên kim cương. Kim cương phối với hình đinh ốc rất đẹp.

“Được rồi, thanh toán cho tôi.” Tô Ngự lấy thẻ ra đưa cho nữ nhân viên.

Lúc Tô Tử Kính bước tới thì trông thấy vẻ mặt Tô Ngự khi nói lời này. Cậu đang mỉm cười, ánh mắt hiện lên nét vui mừng khó tả, lại nhìn sang những thứ trên bàn trưng bày, giá cả ước chừng cũng phải bốn năm chục vạn. Tô Ngự cứ vậy mua không chớp mắt sao?

Tô Ngự như vậy khiến Tô Tử Kính ghen tị.

Ngoại trừ việc lúc đầu nhà họ Tô cho cậu ta tiền mua biệt thự và ô tô, số tiền tiêu vặt chuyển vào thẻ cho cậu ta chỉ có vài chục vạn một tháng. Tô Tử Kính cũng đã tiêu gần hết số tiền mà Tô Chấn cho Tô Ngự rồi. Nhưng hiển nhiên, có vẻ Tô Ngự bị đuổi ra khỏi nhà họ Tô lại sống thoải mái hơn cậu ta nhiều.

“Tô Ngự.” Tô Tử Kính mỉm cười bước về phía Tô Ngự, Lâm Gia Hân đi theo bên cạnh Tô Tử Kính.

Nghe được giọng nói quen thuộc, Tô Ngự ngước mắt lên, sau đó không nhìn nữa, chỉ cất tấm thẻ đi.

Thấy cậu phớt lờ, Tô Tử Kính cũng không có gì không vui, ngược lại còn cười nói: “Đã lâu không gặp, cậu cũng không liên lạc với chúng tôi.”

Cậu ta nói rất bình thản, như thể giữa cậu ta và Tô Ngự không có mối quan hệ khó xử, mà là anh em tốt dưới cùng một mái nhà vậy.

Tô Ngự nghe vậy, chỉ thấy phản cảm.

“Chúng ta thì có gì mà phải liên lạc?” Tô Ngự rũ mắt, cười lạnh.

Nữ nhân viên không nói gì, im lặng thu dọn đồ đạc cho Tô Ngự.

“Không có.” Tô Tử Kính cúi đầu, có vẻ hơi rầu rĩ, “Ít nhất cậu cũng đừng nghĩ như vậy, chúng ta sống cùng nhau nhiều năm, tình cảm cũng phải có chứ.”

“Đồ đạc của cậu đã đóng gói xong rồi.” Nữ nhân viên đưa gói trang sức đã đóng gói cho Tô Ngự, trên mặt là nụ cười chuyên nghiệp.

“Có thể có loại tình cảm gì?” Tô Ngự cầm đồ trên quầy mà nữ nhân viên đã đóng gói xong lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tô Tử Kính, “Nếu có tình cảm thì người đến tìm tôi sẽ không phải là cậu.”

Nghe Tô Ngự nói, Tô Tử Kính cười khổ: “Tôi biết cậu chán ghét chúng tôi, nhưng tôi thực sự quan tâm đến cậu. Tình cờ gặp cậu ở đây nên muốn hỏi thăm. Mọi người ở nhà đều đã biết chuyện trên mạng. Tôi cũng đã hỏi rồi, ba mẹ tôi nói với tôi là họ đều không cho cậu tiền. Chúng tôi cũng không muốn hỏi số tiền đó đến từ đâu, chỉ mong cậu có thể bình an sống tốt, ít nhất là không hổ thẹn với bản thân.”