Hôm Nay Tiêu Tiền Chưa?

Chương 61




Vì có Tống Quân Ngật đến nên Tô Ngự rời đi sớm.

Khi nhìn thấy chiếc xe mà Tống Quân Ngật sử dụng, cậu còn tưởng đó là chiếc xe mình mua, vì mẫu mã giống hệt, nhưng biển số không phải xe cậu, nhưng số trên đó lại là sinh nhật Tô Ngự.

Có lẽ vừa rồi cậu ăn quá nhiều bánh ngọt, nên giờ trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào.

Tô Ngự bảo chạy xe tới căn biệt thự mà cậu đã mua 200 triệu ở Phỉ Thuý Vân Phủ, bản thân cậu thích sống trong biệt thự nhỏ, nhưng với Tống Quân Ngật, cậu luôn muốn dành điều tốt nhất cho anh.

“Sao anh lại trở thành nhân vật lớn mà họ nói vậy?” Khi trở lại biệt thự và nhìn Tống Quân Ngật, cậu càng cảm thấy khuôn mặt này thực sự hoàn hảo, hoàn hảo đến mức Tô Ngự cảm thấy tim mình đập rất nhanh.

Tống Quân Ngật nhìn vào mắt Tô Ngự, lông mi rất dài, không to cũng không nhỏ, nhưng rất phù hợp với quan điểm thẩm mỹ của anh, mà đôi mắt này giờ đang nhìn anh với vẻ nghi ngờ, nhưng vẫn mang theo ánh sáng không thể che giấu.

“Do người của đế quốc sắp xếp.”

Tống Quân Ngật cũng không định giấu cậu.

Đế quốc? Tô Ngự không hiểu, “Đế quốc gì cơ ạ?”

Cậu vẫn luôn biết Tống Quân Ngật là ác quỷ, nhưng đế quốc là cái gì?

“Anh không phải ác quỷ.” Tống Quân Ngật đặt tay lên tóc Tô Ngự, nhẹ nhàng xoa xoa, rất mềm mại, không biết thân thể có mềm mại như vậy hay không.

Tô Ngự chớp mắt: “Vậy là thiên sứ sao?”

Một tiếng cười khẽ vang lên bên tai Tô Ngự, nghe hay tới mức tai cậu như muốn mềm nhũn, còn nóng lên nữa. Cậu cảm nhận được bàn tay to lớn đã rời khỏi đỉnh đầu và nhẹ nhàng vuốt ve chóp tai mình.

Sau đó, cậu nghe thấy Tống Quân Ngật nói: “Cũng không phải thiên sứ, anh đến từ một chiều không gian cao hơn nơi này.”

Đầu óc Tô Ngự choáng váng đến mức suýt quên cả suy nghĩ, phải mất một lúc cậu mới nhận ra mấu chốt trong câu này – một chiều không gian cao hơn?

Vậy anh ấy không phải ác quỷ cũng không phải thiên sứ sao? Tô Ngự giơ tay chạm vào gò má Tống Quân Ngật, cảm giác ấm áp chân thật, không có vẻ gì là giả tạo, đây không phải là ma pháp ư?

“Là mặt thật sao?” Tô Ngự không ngờ lại buột miệng hỏi những gì mình đang nghĩ trong lòng.

Tống Quân Ngật đặt tay lên mu bàn tay Tô Ngự đang chạm vào má mình, ngăn cậu rời đi: “Là thật.”

Bàn tay ấm áp bao bọc lấy bàn tay cậu, Tô Ngự cảm giác như bị điện giật, cái này mà làm tròn lên thì có tính là hai người họ đang nắm tay không?

Bàn tay của Tống Quân Ngật rất đẹp, ngón tay thon dài, các khớp xương rõ ràng, những đường gân trên mu bàn tay hơi nổi lên nhìn càng mạnh mẽ, trông giống như một tác phẩm nghệ thuật vậy.

À! Như nhớ tới chuyện gì, Tô Ngự rút tay ra khỏi tay Tống Quân Ngật.

Tống Quân Ngật nhìn Tô Ngự rút tay ra, nhìn bàn tay dường như vẫn còn hơi ấm của Tô Ngự. Anh khép ngón tay lại, như muốn giữ lấy hơi ấm trong tay. Cảm giác này rất mới lạ, vì giây phút ấy, anh nghĩ cả đời mình cứ như thế cũng rất ổn, nhưng khi Tô Ngự rút tay ra, trong lòng anh lại có một cảm giác trống rỗng, cảm giác này gọi là mất mát.

Vừa rồi Tô Ngự nghĩ đến những chiếc vòng tay, dây chuyền và nhẫn mình mua. Đồ đạc để trong căn biệt thự nhỏ nên cậu đã gọi người mang tới đây.



Sau khi cúp điện thoại, Tô Ngự nhìn về phía Tống Quân Ngật.

“Em đã mua chút đồ, có mua cả cho anh nữa.” Khi nói ra, cậu có hơi ngượng ngùng, tên của bộ sản phẩm đó và việc hai bộ giống hệt nhau đã có ý nghĩa quá rõ ràng.

“Ừ.” Tống Quân Ngật đáp.

Đèn trong biệt thự tốn hơn một ngàn vạn để thi công lắp đặt, ánh đèn rất đẹp, chiếu vào mặt Tống Quân Ngật, khiến Tô Ngự cảm thấy hơi ngứa ngáy.

“Em có thể chụp ảnh anh được không? Em muốn dùng làm màn hình khoá trên điện thoại.” Dùng ảnh người mình thích làm màn hình khoá, cứ mỗi lần mở điện thoại ra là thấy, thật hạnh phúc.

“Ừm.”

Tống Quân Ngật vẫn ít nói như lúc họ giao tiếp qua điện thoại vậy, nhưng vẫn chẳng ảnh hưởng gì tới tình cảm của Tô Ngự với anh.

Sau khi nhận được phản hồi, Tô Ngự mở camera chụp Tống Quân Ngật, bức nào cũng chỉ chụp bình thường thôi mà đều giống như chụp bìa tạp chí, 360 độ không góc chết.

Không bao lâu, cậu đã chụp được rất nhiều ảnh từ nhiều góc độ khác nhau.

Tô Ngự cúi đầu chọn một cái làm màn hình khoá.

Bên tai vang lên một tiếng “tách”, cậu bối rối ngẩng đầu nhìn thì thấy Tống Quân Ngật đang cầm điện thoại chụp lén mình.

“Làm màn hình khoá.” Tống Quân Ngật nói.

Tô Ngự cảm thấy đầu óc mình như kẹt rồi, hôm nay cậu cứ ngơ ngác mãi thôi.

Nói xong, Tô Ngự thấy Tống Quân Ngật thực sự đã thay ảnh mình làm hình nền điện thoại! Còn tiện tay đổi luôn cả avatar WeChat.

Mặt Tô Ngự nóng bừng.

“Em, em, trông không đẹp.” Cậu lắp bắp, chẳng biết mình đang nói gì.

“Đẹp.” Tống Quân Ngật nghiêm túc nhìn Tô Ngự.

Tim Tô Ngự đập mạnh đến mức như muốn nhảy lên cổ họng, âm thanh cũng rất lớn.

Tống Quân Ngật nhìn Tô Ngự, Tô Ngự cũng nhìn lại anh, bầu không khí trong phòng khách dần nóng lên.

Tiếng chuông đột nhiên vang lên, phá vỡ bầu không khí.

Tô Ngự nhanh chóng trả lời điện thoại.

Đồ của cậu đã được chuyển tới rồi, nhưng nơi đây lại không có chuông cửa.

Cậu đứng dậy chạy ra cửa, chạy qua khu vườn nhỏ ra cổng lấy đồ.

Không khí buổi tối ở đây rất tốt, ban ngày cũng vậy, khoảng cách giữa các biệt thự khá xa, xanh hoá cũng rất tốt. Sáng mai cậu với Tống Quân Ngật sẽ ngồi đây uống trà.



Vừa chạy chậm trở lại biệt thự, Tô Ngự vừa nghĩ vậy.

Tô Ngự mang theo đồ trở về biệt thự, lấy những thứ mình mua ra, vòng tay, vòng cổ, nhẫn đều có kiểu dáng giống nhau.

“Đưa tay cho em.” Tô Ngự mỉm cười nhìn Tống Quân Ngật, vừa căng thẳng vừa vui vẻ.

Tống Quân Ngật đặt tay mình vào lòng bàn tay Tô Ngự.

Tô Ngự đeo nhẫn vào ngón áp út của Tống Quân Ngật.

Chiếc nhẫn vàng hồng rất hợp với anh.

Sau đó, cậu đeo chiếc vòng tay cho Tống Quân Ngật rồi dùng dụng cụ vặn nó lại.

Sau đó, cậu lại đưa cho Tống Quân Ngật một chiếc vòng tay khác: “Anh đeo cho em.”

Tống Quân Ngật cầm lấy chiếc vòng tay, nắm tay cậu nhẹ nhàng xoa xoa, tay Tô Ngự rất mềm mại.

Sau khi đeo chiếc vòng tay vào, Tống Quân Ngật cầm hộp nhẫn bên cạnh lên và đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út bên phải của Tô Ngự.

“Được rồi.” Tống Quân Ngật nói.

Tô Ngự nhìn vòng tay và nhẫn, có hơi choáng váng, tay họ để cạnh nhau, vòng tay và nhẫn cùng kiểu dáng, nhìn thoáng qua đã biết mối quan hệ giữa hai người.

Lúc mua nó, cậu không bao giờ nghĩ mình sẽ có thể sử dụng nó nhanh như vậy.

Tống Quân Ngật nắm tay cậu, hai tay đeo nhẫn và vòng tay cùng kiểu dáng, dù không phải nhẫn cưới, nhưng Tô Ngự vẫn có cảm giác như mình đã đính hôn.

Giờ mà không show ân ái thì phí, Tô Ngự yên lặng lấy điện thoại ra chụp ảnh, Tống Quân Ngật nhìn cậu.

Tô Ngự đăng lên vòng bạn bè ngay trước mặt anh.

Caption: Thơm thơm bạn trai.

Đăng xong cũng đổi avatar của mình thành ảnh của Tống Quân Ngật.

Lại bấm mở vòng bạn bè lên xem, chưa thấy bài mình đăng có gì, nhưng thấy một tấm ảnh được đăng lên.

Nhìn kỹ thì chính là ảnh vừa chụp lén Tô Ngự.

Tô Ngự nhìn Tống Quân Ngật, quả nhiên anh chính là người vừa đăng bức ảnh đó lên vòng bạn bè.

Anh nhìn Tô Ngự, “Cùng đăng.”

Tô Ngự bỗng cảm thấy một dòng nước ấm chảy qua tim mình.