“Anh cũng vậy.” Tống Quân Ngật thở dài.
Càng bên nhau, anh lại càng thấy bé cưng quyến rũ vô cùng.
Anh ấy cũng vậy ư… Đôi mắt Tô Ngự khẽ run lên, nhịp tim cũng dồn dập. Cậu nhẹ nhàng kéo áo Tống Quân Ngật, anh cũng nhớ cậu như cậu nhớ anh sao.
“Chờ em trưởng thành rồi, chúng ta có thể sống cùng nhau… được không?” Tô Ngự cẩn thận hỏi.
Tống Quân Ngật rời khỏi cần cổ Tô Ngự, anh nhìn đôi mắt đang hơi ngượng ngùng của cậu bé. Bé cưng rất dũng cảm, nhưng cũng rất nhút nhát.
Cậu càng nói nhỏ hơn, nhưng nội dung lại rất lớn gan: “Em nói sống cùng nhau, tức là ở chung một phòng ấy.”
Không hiểu sao Tống Quân Ngật bỗng bật cười. Khi cười rộ lên, gương mặt anh càng như đang toả sáng.
“Chẳng phải sau khi kết hôn là sẽ ở cùng nhau sao?” Giọng điệu anh còn mang ý cười.
Trong lòng Tô Ngự cảm thấy ấm áp.
Cậu đáp: “Vâng.”
Nụ cười trên mặt không sao giấu được: “Mình kết hôn mà.”
Cậu muốn thêm Tống Quân Ngật vào sổ hộ khẩu của mình.
Tô Ngự rất vui mừng và mong chờ điều đó.
Lúc xuống lầu, bữa sáng đã được chuẩn bị xong.
Ăn sáng xong, Tô Ngự trở lại trường học.
Trước khi xuống xe, Tô Ngự đang định mở cửa xe, rồi lại nghĩ tới điều gì đó liền rút tay về. Cậu quay người về phía Tống Quân Ngật, vòng tay qua cổ Tống Quân Ngật rồi kéo đầu anh xuống, hôn nhẹ một cái liền rời đi.
Hương thơm rời đi, chỉ để lại trong tai anh một câu.
“Đây là nụ hôn chào buổi sáng và nụ hôn tạm biệt…”
Còn chưa dứt lời, Tống Quân Ngật đã thấy cậu mở cửa bỏ chạy.
Bàn tay thon dài của anh chạm vào đôi môi nơi Tô Ngự vừa lén hôn, trên đó dường như còn sót lại hơi ấm.
Đôi mắt anh dịu lại, trái tim cũng khẽ đập.
Bé cưng này!
Bọn Phạm Thư Thuỵ vừa đến lớp đã cảm giác được xuân ý rồi.
Họ thấy Tô Ngự đang ngồi trong góc.
Mấy ngày nay, Tô Ngự đều không về ký túc xá, nhưng theo bọn họ biết, trước mắt Tô Ngự và Tống Quân Ngật vẫn chỉ ở mức độ nắm tay thôi.
Nhưng hôm nay có vẻ có gì đó khác.
“Mặt đầy xuân ý vậy, ăn được rồi à?” Ngôn Húc hỏi thẳng.
Tô Ngự nhìn bóng mình trên cửa sổ, xuân ý á? Có sao?
Phạm Thư Thuỵ ngồi xuống bên cạnh Tô Ngự, tay chống cằm nhìn cậu, cười dâm đãng: ” Cảm giác thế nào? “
“Không có gì đâu.” Tô Ngự mím môi nhìn đi chỗ khác. Chưa làm được gì đâu, nếu có thể, cậu cũng muốn…
“Chuẩn bị tấn công à?” Tằng Gia Thần hỏi.
Tô Ngự thoáng sửng sốt, không nói gì.
Chuẩn bị xong, rồi nhỉ…?
Tuy Tô Ngự không nói gì, nhưng cả đám đã hiểu hết rồi, hình như là sự thật.
Mấy hôm nay Lâm Gia Hân không gặp được Tô Tử Kính, tin nhắn gửi đi cũng không thấy cậu ta trả lời. Cô ta biết có lẽ mình đã bị đá rồi.
Vừa vào lớp, cô ta đã trông thấy Tô Ngự và nghe họ nói về tấn công gì gì đó.
Những lời nói mơ hồ như vậy khiến cô ta nhớ đến những gì Tô Tử Kính đã nói về Tô Ngự ở quầy Cartier.
Bao nuôi.
Tô Ngự chẳng phải là được bao nuôi thôi sao?
Tô Tử Kính còn nói, nhà họ Tô không hề cho cậu ta một xu nào cả, số tiền cậu ta có được chắc đều do bán thân thôi. Chuyện này thực sự không ra thể thống gì cả, thế mà cậu ta còn không biết xấu hổ kể cho người khác như vậy sao.
Cô ta vừa nghĩ vừa cảm thấy ghen tị cực kỳ.
Thật muốn biết kim chủ của Tô Ngự là ai, cô ta cũng muốn có kim chủ có thể cho mình hơn trăm triệu, lại còn thêm hai căn biệt thự ở Phỉ Thuý Vân Phủ.
“Gia Hân, lại đây ngồi đi.” Bạn cùng phòng nhiệt tình gọi cô ta lại.
Lâm Gia Hân không nhìn nữa, bước về phía bạn cùng phòng.
“Vừa rồi cậu đang nhìn Tô Ngự à?” Bạn cùng phòng hỏi.
Tô Ngự đẹp trai, vẽ tranh giỏi, gần đây còn đạt được giải thưởng, đang nổi bần bật đây, nữ sinh nào cũng sẽ bị Tô Ngự thu hút thôi. Chỉ tiếc là đối phương đã có người yêu rồi, nghe nói còn là nam giới, rất đẹp trai.
Nhưng Lâm Gia Hân không đến lớp thường xuyên lại không biết rõ lắm.
“Ừ, có chuyện gì vậy?” Lâm Gia Hân không hề né tránh sự thật là mình vừa nhìn Tô Ngự.
“Không phải cậu thích Tô Ngự đấy chứ? Tô Ngự có người yêu rồi…” Bạn cùng phòng nhắc nhở.
Lâm Gia Hân càng hưng phấn: “Sao cậu biết?”
“Chuyện này đã công khai rồi mà. Người yêu cậu ấy rất đẹp trai. Cậu xem ảnh đại diện của cậu ấy chưa, đó là người yêu cậu ấy đấy, là đàn ông.”
Lâm Gia Hân nghe xong liền mở điện thoại vào nhóm lớp, bấm vào ảnh đại diện của Tô Ngự.
Tốc độ mạng trong lớp hơi chậm, phải một lúc sau mới mở được. Cô ta vốn không quan tâm nhiều đến ngoại hình của kim chủ, dung mạo bằng một nửa Tô Tử Kính thì đã tốt như thiên đường rồi.
Khi hình ảnh dần hiển thị rõ ràng, thế giới của cô ta như đột nhiên dừng lại.
Cô ta hít một hơi, sao người đàn ông này đẹp trai quá vậy? Chuyện này là thật sao?
“Cậu đã gặp bạn trai Tô Ngự chưa? ” Cô ta im lặng một lúc lâu mới hỏi lại.
“Ngày nào người yêu cậu ấy chả tới trường đón. Anh ta đi một chiếc Bentley màu trắng, hay đỗ ngay trước cổng trường.”
Bentley màu trắng…
“Tôi nhớ hồi mới nhập học, cậu từng có mâu thuẫn với Tô Ngự, hẳn là cậu sẽ không thích cậu ấy đâu đúng không?” Bạn cùng phòng nghĩ đến lúc mới nhập học, ánh mắt kỳ quái nhìn Lâm Gia Hân.
Lâm Gia Hân mỉm cười: “Sao tôi lại thích Tô Ngự được? Bạn trai cũ của tôi là Tô Tử Kính mà.”
Cô ta và Tô Tử Kính đã lâu không liên lạc, theo quy định với mỗi người đàn ông trước đây, hẳn là coi như đã chia tay, cô ta vẫn ý thức được điều này.
Thực ra cô ta không nỡ buông Tô Tử Kính, dù sao Tô Tử Kính cũng giàu có. Cô ta thích tiền tài danh vọng, thậm chí còn thích ánh mắt ghen tị của mọi người nhìn mình. Ở bên cạnh Tô Tử Kính là có thể thỏa mãn tất cả những thứ này. Dù sao cô ta cũng chẳng có mấy kinh nghiệm sống, cũng không có người bạn trai cũ nào giàu có như Tô Tử Kính, cho nên đương nhiên cô ta sẽ cho rằng Tô Tử Kính rất tốt.
Đã vậy, Tô Tử Kính còn là con nhà giàu nhất tỉnh G, vừa nhìn đã biết là siêu cấp hào môn không với tới được rồi.
“Cũng phải.” Bạn cùng phòng gật đầu, nhưng không biết trong lòng đang nghĩ gì.
Ngón tay Lâm Gia Hân cuộn cuộn tóc mình: “Cậu nói bạn trai Tô Ngự ngày nào cũng đến đón cậu ta phải không?”
Khuôn mặt trong ảnh và cách cư xử với Tô Ngự khiến cô ta hơi động tâm.
“Đúng thế.” Bạn cùng phòng gật đầu, “Nếu cậu muốn nhìn thì tan học có thể đi xem.”
Lâm Gia Hân cầm điện thoại chụp ảnh, sau đó hỏi: “Cậu thấy hôm nay tôi trang điểm thế nào?”
Lâm Gia Hân khá xinh đẹp, khuôn mặt và dáng người nhỏ nhắn, tuy không phải là mẫu người dễ thương hay cá tính, nhưng cũng là một tiểu mỹ nhân với khuôn mặt trong sáng và đường nét thanh tú.
“Khá đẹp.”
Sau khi nghe câu trả lời khẳng định, cô ta lại mỉm cười trước camera.
Bạn cùng phòng của cô ta thấy vậy thì nghi hoặc: “Cậu không phải muốn quyến rũ người yêu của Tô Ngự đó chứ?”
“Cái gì mà quyến rũ, nói khó nghe vậy? Cùng lắm cũng chỉ là bọn tôi ưng nhau rồi đến với nhau, không cầu lâu dài, chỉ cần có cảm giác mới mẻ nhất thời cũng được rồi. Người ta sống ở đời, chẳng phải nên trải nghiệm cùng hưởng thụ sao?” Cô ta nhìn bạn cùng phòng, nói.
Bạn cùng phòng cau mày không đồng ý: “Tôi nghĩ tốt hơn hết là cậu nên bỏ cuộc đi thôi. Dù sao người ta cũng là cong, ngay giới tính của cậu thôi là đã không đạt yêu cầu rồi…”
“Trên đời này không có ai sinh ra đã cong cả. Nếu có, tôi không tin anh ấy sẽ không thích cảm giác ngọt ngào khi được người khác nhào vào lòng.”
Cô ta nói vô cùng tự tin.
Bạn cùng phòng của cô ta không tiếp tục nói nữa, chỉ cười cười.