Tô Tử Kính vừa rời khỏi phòng đấu giá, Tô Chấn đã gọi điện.
Cuộc đấu giá kết thúc, cậu ta không lấy được một mảnh đất nào, giờ không biết phải giải thích thế nào với Tô Chấn.
“Việc đất cát thế nào rồi?” Vừa nghe máy, Tô Chấn đã hỏi.
Nghe giọng nói bên kia, Tô Tử Kính chỉ có thể ấp úng nói: “Không mua được…”
“Không mua được?” Giọng Tô Chấn rõ ràng là không vui, “Sao laị không mua được? Ngân sách hẳn phải cao hơn giá thị trường rồi chứ.”
Đối mặt với chất vấn, Tô Tử Kính cũng cảm thấy bất bình: “Dự toán không đủ, toàn bộ những lô đất chúng ta muốn mua đều bị Tô Ngự dùng giá cao mua mất rồi…”
Không phải cậu ta không mua được hay do ngân sách không đủ, mà là lần nào Tô Ngự cũng gây áp lực cho cậu ta, còn không phải chỉ một chút.
“Tô Ngự? ” Giọng nói bên kia khựng lại, “Nó đấu giá đất làm gì?”
“Con không rõ lắm.” Tô Tử Kính nói.
Người ở đầu dây bên kia dường như đang suy nghĩ.
Một lúc lâu sau.
“Con có đến gặp Tô Ngự về chuyện di sản không?”
Tô Tử Kính nghẹn lại, cậu ta biết, có lẽ Tô Chấn cho rằng cậu ta với Tô Ngự đang tranh chấp chuyện di sản.
“Không, con không hề tìm cậu ấy về vấn đề này.” Cậu ta nói.
“Được rồi, hôm nay chỉ đành vậy, hai ngày tới ta sẽ đến gặp Tô Ngự để bàn bạc.”
“Vâng.”
Vụ đấu giá đất của Tô Ngự cũng gây chấn động trong toàn bộ giới thượng lưu thủ đô. Họ đều không lạ gì cái tên Tô Ngự, nhưng sở dĩ họ không xa lạ là do vụ bê bối liên quan đến người giàu nhất tỉnh G.
Ba tỷ tiền mua đất, chứng tỏ vị đứng sau Tô Ngự kia nhất định rất yêu thương cậu.
Nghiêm Trạch Hi đã thêm tài khoản WeChat của Tô Ngự lại càng sốc đến mức không nói nên lời.
Bây giờ mọi người đều đang tìm kiếm thông tin về Tô Ngự và người đó, ai có thể ngờ cậu ta lại có WeChat của Tô Ngự cơ chứ…
Những đứa trẻ sinh ra trong gia đình như họ sẽ không học nghệ thuật, trừ khi đó là sở thích.
Cho nên, rất nhiều người đều không có cơ hội trở thành bạn cùng lớp của Tô Ngự, điều này cũng khiến nhiều bậc phụ huynh tiếc nuối. Học tài chính thì học ở trong nước cũng được, biết thế đã sớm cho con nhà mình đi kết giao lấy quan hệ rồi.
Mấy ngày nay, có rất nhiều người gửi quà đến Ngôn thị, mong có thể kết nối.
Ba Ngôn tuy rất tự hào nhưng cũng thấy phiền.
Điều tuyệt vời nhất là ông đã không ngăn cản con trai mình nuôi dưỡng sở thích của nó, không ngờ ngay khi vừa bắt đầu nuôi dưỡng sở thích, nó đã gặp được một người bạn tuyệt vời như vậy, sự việc này khiến ông dù đang ngủ cũng phải bật cười.
Ông cũng rất bất ngờ khi biết chuyện mua đất 3 tỷ, 3 tỷ thế mà nói mua liền mua, còn không chớp mắt luôn chứ.
Nhìn màn trình diễn tình cảm hàng ngày trên vòng bạn bè, ba Ngôn hơi rầu rĩ rồi, có lẽ ông không thể cho đi tình yêu như vậy được…
Việc Tô Ngự mua 3 tỷ tiền đất chỉ có Ngôn Húc và một số phú nhị đại trong giới ở thủ đô biết, nhưng họ đều không nói ra. Ngay cả Ngôn Húc cũng không đề cập tới chuyện này.
Sắp đến sinh nhật Tô Ngự rồi.
Ngày 30 tháng 10, buổi tối muộn.
Đứng ở cửa, hai người tạm biệt nhau.
—Ngày mai cậu sẽ thành niên.
“Ngày mai chúng ta đi sớm nhé.” Tô Ngự nheo mắt lại, ánh mắt sáng như sao.
“Anh sẽ gọi em.” Tống Quân Ngật nhẹ nhàng xoa xoa má Tô Ngự, gò má Tô Ngự rất ấm áp và mềm mại.
Tô Ngự gật đầu: “Vâng.”
Sau khi tạm biệt Tống Quân Ngật, Tô Ngự đi tắm, hôm nay cậu muốn đi ngủ sớm, ngày mai sẽ dậy sớm chút.
Nằm trên giường, cậu tưởng mình sẽ không ngủ được, nhưng vẫn chìm vào giấc ngủ sâu.
Trong mơ đều là khung cảnh sau khi kết hôn với Tống Quân Ngật.
Cậu đổi giọng gọi Tống Quân Ngật là ông xã, hơn nữa còn rúc vào anh làm nũng.
Thực sự vô cùng ngọt ngào.
Tô Ngự bị Tống Quân Ngật đánh thức.
Bây giờ là sáu giờ.
Chín giờ Cục Dân Chính mới làm mà.
Tô Ngự dụi dụi mắt, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Tống Quân Ngật, ngây ngốc nói: “Chồng ơi…”
Tống Quân Ngật hơi khựng lại.
Sau đó, ánh mắt anh dịu lại: “Chào buổi sáng nhé, vợ.”
Toàn thân Tô Ngự như bị điện giật. Cậu tỉnh hẳn, mặt đỏ bừng, xê dịch thân thể dưới chăn, nhưng không dám nhìn Tống Quân Ngật: “Em, em đi đánh răng rửa mặt!”
Cậu nói rồi bỏ chạy như chạy trốn.
Trông hoảng loạn cứ như cô bé Lọ Lem bỏ chạy lúc nửa đêm.
Trong mắt Tống Quân Ngật tràn đầy ý cười.
Sau khi rửa mặt và ăn sáng thì cũng chỉ mới 6h40.
Trong phòng khách, Tô Ngự đứng ngồi không yên.
Cậu cứ chọt chọt Tống Quân Ngật. Tống Quân Ngật liền nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang bồn chồn của cậu.
Tô Ngự ngước mắt, vẻ mặt đáng thương nhìn Tống Quân Ngật: “Em muốn đi Cục Dân Chính chờ.”
Trong lòng cậu giờ rất hoang mang và cảm thấy bất an.
Cậu tưởng tưởng, có khi hôm nay sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào đó nên không lấy được chứng nhận, ví dụ như Tống Quân Ngật sẽ về thế giới của mình, hay hôm nay Cục Dân Chính nghỉ phép, hoặc hôm nay có quá nhiều người chẳng hạn…
Tóm lại là rất không an toàn.
Tống Quân Ngật nghe thấy cậu nói, liền ôm Tô Ngự đứng lên: “Đi thôi.”
Không phải “ừm” hay “được”, mà là “đi thôi.”
Tống Quân Ngật có đang căng thẳng như cậu không?
Khi ô tô đang chạy trên đường, chỉ cần dừng lại là cậu sẽ lo lắng không biết có tắc đường hay không.
Sau khi nhìn kỹ hơn, thấy chỉ là đèn xanh đèn đỏ nên mới yên tâm chút.
Trên đường đi, bàn tay cậu đan vào tay Tống Quân Ngật đã căng thẳng đến toát mồ hôi, sợ sẽ xảy ra tình huống kỳ lạ nào đó, ngăn cản ngày mà cậu đã chờ đợi bấy lâu nay.
Rồi cuối cùng thì họ cũng thuận lợi đến Cục Dân Chính.
Chỉ có một vài cặp đôi đang đợi ở cửa. Không hề đông đúc như cậu nghĩ.
Một số cặp đôi rõ ràng là đã đến sớm, và hiện đang dựa vào nhau ngủ bù.
Những người già dậy sớm đi tập thể dục buổi sáng ngang qua Cục Dân Chính mà không hề ngạc nhiên.
Tô Ngự nhấc điện thoại lên xem thời gian, mới có 7 giờ 20, còn 1 tiếng 40 phút nữa Cục Dân Chính mới mở cửa.
Cậu hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén trái tim đang đập loạn của mình.
Nhưng cho dù cậu có cố gắng bình tĩnh lại đến đâu thì hôm nay cũng không thể làm được.
Ngồi trong xe, cứ thỉnh thoảng Tô Ngự lại nhìn thời gian, trong đầu liên tục đếm giờ.
Dường như đã hàng thế kỷ trôi qua, và cuối cùng cũng đến 9 giờ.
Cánh cửa Cục Dân Chính từ từ mở ra.
Đôi mắt Tô Ngự sáng lên.
Tống Quân Ngật còn nhanh hơn cậu, anh bước xuống xe và mở cửa cho cậu.
Xuống xe rồi.
Còn chưa vào cửa lớn, Tô Ngự đã thấy rất căng thẳng, chân đã hơi mềm ra.
Cậu nắm tay Tống Quân Ngật và lo lắng nhìn anh.
“Giờ, giờ mình vào hả anh?” Rõ ràng cậu đang hỏi một câu hơi thừa, nhưng cậu chỉ muốn giảm bớt căng thẳng.
Cặp đôi đang đợi phía trước vừa mở cửa đã lao vào, chỉ có cậu là đang nhũn hết cả chân thôi.
Dường như Tống Quân Ngật cũng đã nhận ra cậu căng thẳng, anh nắm chặt tay cậu hơn, nhẹ nhàng thở dài: “Giờ mà em căng thẳng như vậy, sau này nên làm thế nào?”
Sau này…
Tô Ngự nghĩ đến cảnh tượng trong mơ, cảm thấy đầu óc mình càng căng lên.
Có lẽ cậu quá nhút nhát, hoặc có lẽ là do bị sốc bởi những hình ảnh trong đầu, nhưng cậu đã lấy hết can đảm nói: “Đi thôi anh!”
Cậu giả vờ bình tĩnh, nhưng cách bước đi kỳ lạ cùng dáng vẻ tay chân lóng ngóng ấy cũng… rất dễ thương.
Băng giá trong mắt Tống Quân Ngật hóa thành một vũng nước.
Hôm nay họ sẽ lĩnh chứng ở thế giới này, sẽ chính thức trở thành người một nhà rồi.