Hôm Nay Tiêu Tiền Chưa?

Chương 9: C9: Chương 9




Nghe giọng nói trong đầu, Tô Ngự sửng sốt.

Hạn ngạch không giới hạn?

Cậu run tay nhắn tin cho đối phương.

[Sao lại muốn tôi mua biệt thự?]

Vì sao? Nhìn tin nhắn này, ánh mắt Tống Quân Ngật nặng nề, thiếu niên trong màn hình đang cầm một khối lập phương như đang mong đợi điều gì đó. Tống Quân Ngật muốn tắt màn hình, nhưng rồi vẫn dừng lại.

Anh lặng lẽ nhìn thiếu niên, không đáp lời.

Tô Ngự không chờ được đối phương đáp lại, nhưng cậu cũng không dám phỏng đoán suy nghĩ của ác quỷ.

Bọn họ rất may mắn, ngày cuối cùng của khoá huấn luyện quân sự đã kết thúc trong một ngày nắng đẹp. Nhà trường cũng không ngờ huấn luyện quân sự năm nay lại dễ dàng như vậy, nhưng cũng không có ý định để bọn họ huấn luyện nhiều hơn nữa. Dù sao cũng còn phải đi học, và các chương trình giảng dạy cũng đã sẵn sàng.

Cho nên huấn luyện xong, mấy bạn da đen cũng trắng hơn chút, bạn nào trắng sẵn thì lại càng không đen đi.

Những món đồ Tô Ngự đặt mua đã đến hết rồi, chỉ có điều phải kiểm tra xong mới giao nên giờ còn chưa tới tay cậu. Mà Tô Ngự cũng chỉ cần mấy món dùng trên giường tới là được.

Ngủ trong ký túc quả thật rất lạnh, dù trời nóng nhưng điều hoà lạnh. Ban đêm Tô Ngự ngủ lạnh lắm, kể cả có mặc quần áo dày, chăn đệm mà tới thì đúng là sung sướng.

Vào ngày thứ hai sau khi huấn luyện quân sự kết thúc, Tô Ngự thay quần áo, đeo đồng hồ và vòng cổ mà cậu đã mua gần đây rồi chuẩn bị ra ngoài.

Chỉ còn hai ngày nhiệm vụ nữa thôi, cậu còn chưa mua biệt thự đâu.

Cậu mở điện thoại, tìm các điểm bán biệt thự quanh trường rồi gọi thẳng cho họ.

Khu biệt thự tuy ở trung tâm thành phố nhưng đã tự quy hoạch trên một mảnh đất yên tĩnh, thoải mái như thiên đường.

Phòng bán hàng có điều hoà mát rượi, lúc Tô Ngự bước vào, điều hoà ngay mặt tiền đã thổi tan không khí nóng bức.

Nhân viên bán hàng thấy có người đẩy cửa đi vào đã tươi cười định bước tới, nhưng vừa thấy chỉ là một thiếu niên liền trầm mặt xuống.

Nửa năm nay hắn chẳng chốt được đơn nào, khó khăn lắm mấy hôm trước mới có một khách hàng lớn, ai ngờ vì nhà có chút việc đến muộn nên bị đồng nghiệp tranh mất.

“Cần gì?” Nhân viên bán hàng khó chịu bước lên, hắn chẳng hề hy vọng thiếu niên sẽ mua, hỏi như vậy chỉ là xuất phát từ thói quen làm việc.

Tô Ngự nhìn tấm bản đồ treo trong đại sảnh, vừa nhìn đã thích một căn biệt thự nhỏ ở góc bản đồ.

“Tôi muốn xem căn ở góc dưới bên phải.”



Nghe vậy, nhân viên bán hàng liếc nhìn căn biệt thự rẻ nhất và nhỏ nhất trong góc, hắn hơi chờ mong liếc thiếu niên. Trên người cậu không có một món đồ nào có giá trên một vạn, tất cả đều chỉ hơn một nghìn. Ngay cả đồng hồ cũng chỉ là của Mido, thậm chí còn không phải hàng xa xỉ, những mong đợi trong lòng hắn đột ngột tiêu tan.

Xuất phát từ thói quen làm việc, hắn nhìn thời gian, còn lâu nữa mới tan làm, mất một khách hàng lớn nên giờ cũng không có việc gì làm, dẫn thiếu niên này đi xem cũng không sao.

Hắn quay người đến quầy lễ tân lấy chìa khoá.

Rồi trở lại nói với Tô Ngự: “Đi thôi.”

Biệt thự mà Tô Ngự thích nằm trong góc, khu biệt thự rất lớn, đi bộ đến đó phải mất khoảng một hai giờ, đương nhiên họ không thể đi bộ được, có một chiếc xe tham quan chuyên dùng để chở khách hàng.

Ngồi trên xe tham quan rất thoáng mát, có thể ngắm cảnh xung quanh, rất dễ chịu.

Khung cảnh xung quanh được xanh hoá rất tốt, biệt thự cũng được xây theo kiểu Trung Quốc cổ.

Khoảng mấy chục phút sau, xe tham quan dừng trước một biệt thự, ngay cổng biệt thự có chỗ đậu xe, có hai cánh cửa gỗ, nhỏ nhắn nên thơ.

Bước vào cửa là một khoảng sân nhỏ.

Nhân viên bán hàng lãnh đạm giới thiệu với Tô Ngự: “Diện tích mặt bằng là 99 mét vuông, diện tích sử dụng là 300 mét vuông, cậu có thể vào trong nhìn một chút. Căn nhà này tuy nhỏ nhưng rất tinh xảo.”

Tô Ngự đi vào xem xét, căn nhà tuy nhỏ nhưng đã tận dụng được hết không gian, ánh sáng tốt nhưng không được thoáng cho lắm.

Điện thoại khẽ rung lên, Tô Ngự mở máy, là tin nhắn của người kia.

[Thích kiểu này?]

Tô Ngự nhìn biệt thự, biệt thự rất đẹp, tốt hơn căn nhà thuê cậu từng ở nhiều.

[Ừm, ánh sáng tốt. ] Mặc dù thông gió hơi kém chút.

Tống Quân Ngật nhìn căn biệt thự trong ảnh, vừa nhỏ vừa chật, như thể muốn tận dụng hết không gian, căn nhà như vậy sẽ không thoải mái.

Anh cân nhắc một lúc.

[Không thích căn có hồ bơi?]

Anh nhớ rất nhiều người giàu thích mua biệt thự có bể bơi, dù không có cũng phải xây một cái.

Tô Ngự nhìn tin nhắn hồi lâu mới ngẩng đầu hỏi: “Có căn nào có bể bơi không?”



Nhân viên bán hàng nghe xong lời này, hơi nhíu mày: “Có.”

Biết ngay mà, lại phải dẫn cả đến nơi khác rồi, thôi cứ coi như làm từ thiện đi!

Ở đây khá ít biệt thự có bể bơi, bởi vì nhiều người giàu cho rằng bể bơi ngoài trời không sạch và thích xây bể bơi trong nhà. Nhân viên bán hàng đưa Tô Ngự trở lại xe tham quan rồi đi đến căn lớn nhất trong khu biệt thự.

Hắn nghĩ, dù sao thì thiếu niên này cũng sẽ không mua, thôi cứ dẫn đi xem căn đắt nhất đi.

Chiếc xe tham quan dừng lại ở một căn biệt thự tráng lệ, chỉ nhìn ngoài cửa thôi là đã biết nó lộng lẫy tới mức nào rồi.

Đáng ngạc nhiên là còn có một chiếc xe tham quan khác đỗ bên cạnh.

Nhân viên bán hàng cau mày, hắn còn biết người đang tới tham quan là ai, chẳng phải là đồng nghiệp cướp khách hàng của hắn sao? Hắn không vui, cũng ngại mất mặt nên không muốn đưa Tô Ngự vào. Khi đang định rời đi để đưa Tô Ngự đến biệt thự bên cạnh, nhưng hiển nhiên hôm nay hắn khá xui xẻo, người bên trong vừa lúc đi ra.

“Tô Ngự?” Là giọng nữ quen thuộc.

Chủ nhân của giọng nói mặc chiếc váy trắng đặc trưng và để tóc đen dài. Có lẽ người xui xẻo hôm nay không phải là nhân viên bán hàng mà chính là cậu.

“Em quen à?” Thiếu niên đẹp trai bên cạnh cô ta khẽ cau mày, ánh mắt nhìn Tô Ngự đầy địch ý.

Sở Mạn cắn môi cúi đầu, khẽ đáp: “Cậu ấy là bạn trai cũ của em, chính là thiếu gia giả của Tô gia đó.”

“Là nó à?” Thiếu niên kia khinh thường nhìn Tô Ngự rồi cười lạnh, “Xem ra những lời trên diễn đàn đều là sự thật, thiếu gia giả đã tiêu hết tiền mua đồ hiệu rồi.”

Tô Ngự liếc cậu ta, chợt nhớ mấy hôm trước Phạm Thư Thuỵ có nói Sở Mạn đã ở bên một phú nhị đại tên Trần Thiệu Vũ, chắc là người này nhỉ?

Nếu đã đụng mặt thì Tô Ngự cũng không thể bỏ đi luôn được, hơn nữa nhân viên bán hàng dẫn họ đi xem biệt thự đã bước về phía này rồi.

“Tiểu Dương, cậu lấy đâu ra khách hàng thế hả?” Nhân viên bán hàng kia nhìn Tô Ngự vài lần.

Nhân viên tiểu Dương chỗ Tô Ngự lúng túng cười: “Cậu ấy tới nên dẫn cậu ấy đi xem thôi.”

“Được, tìm khách hàng khá đấy, cũng chẳng biết cậu ta có mua của cậu không.” Nhân viên bán hàng bên kia cười nói.

Nhân viên tiểu Dương dẫn Tô Ngự đi cũng cười cười.

Bầu không khí giữa hai người trông rất hài hòa, nhưng lại có vẻ như đang ngầm đấu tranh.

Trần Thiệu Vũ thấy nhân viên bán hàng đang dẫn mình đi lại đi buôn chuyện thì rất không hài lòng: “Thiếu gia giả bị đuổi đi còn có thể mua nổi cái gì? Buôn chuyện với một người như thế còn không bằng dẫn bọn tôi đi xem căn biệt thự tiếp theo đi!”

Gió: cái con nhỏ Sở Mạn đáng ghét thế nhờ, suốt ngày cứ tự tưởng tượng rồi tự đau lòng cái mẹ gì không biết. Đã thế còn suốt ngày combo tóc đen dài với váy trắng nữa chứ, cứ như cô hồn, đúng là người sao chiêm bao là vậy, type mà bực ghê.