Hôm Nay Tra Công Ngu Ngốc Lại Chơi Tui

Chương 40




Editor: Cô Rùa

*

Ban đầu, Dương Phong Trình thực sự nghĩ rằng chỉ cần Khâu Ngôn Chí giúp hắn giao tài liệu thì mọi chuyện sẽ ổn thoả.

Nhưng hắn lại đột nhiên nghĩ tới nếu tổng giám đốc Hạ phát hiện hắn cố tình tránh mặt anh, thì có khi nào sẽ tức giận và đối xử mạnh bạo với hắn không?!

Nghĩ đến đây, Dương Phong Trình rùng mình một cái, lập tức run như cầy sấy nơm nớp lo sợ chạy đến văn phòng tổng giám đốc Hạ, chuẩn bị tỏ vẻ không phải là hắn cố ý tránh mặt anh, và đích thân báo cáo phần tài liệu dịch thuật của mình với anh một chút.

Nào biết vừa mới tới nơi đang định gõ cửa thì đã nhìn thấy qua khe cửa —— Cảnh tổng giám đốc Hạ cho Khâu Ngôn Chí một nắm kẹo. 

Bộ dáng Khâu Ngôn Chí ngước đầu nói chuyện với Hạ Châu nhìn thế nào cũng không giống cấp dưới lần đầu gặp sếp tổng, mà trong mắt tổng giám đốc Hạ còn chứa đầy ngọt ngào, khiến người khác thấy mà run sợ. 

Dương Phong Trình đứng chết trân tại chỗ không có cách nào bước vào trong được, lòng bàn chân hệt như mọc rễ không tài nào nhúc nhích.

Hắn lắng nghe hai người họ nói chuyện, rốt cuộc cũng hiểu rõ được đầu đuôi mọi chuyện. 

Hoá ra người mà sếp hắn thật sự thích là Khâu Ngôn Chí. 

Hoá ra người ưu tú nhất trong trong miệng của sếp hắn cũng chính là Khâu Ngôn Chí.

Hoá ra sếp hắn phá lệ nhận hắn vào, bao dung hắn đều là vì Khâu Ngôn Chí.

Hóa ra Dương Phong Trình hắn chỉ là cầu Hỉ Thước[1], có tác dụng để bạn cùng phòng và sếp của hắn hân hoan gặp nhau.

[1] Chiếc cầu do chim hỉ thước bắc qua sông Ngân Hà trong truyền thuyết Ngưu Lang, Chức Nữ.

Mà giờ hắn đã hết tác dụng, cho nên sếp hắn tính đá hắn đi, muốn qua cầu rút ván. 

… Tại sao thói đời lại nóng lạnh thất thường như vậy? Tại sao lòng người lại hiểm ác đến thế?? Tại sao thế giới lại tàn nhẫn với tôi vậy chứ??!

Dương Phong Trình cảm thấy trái tim mình đang rỉ máu.

Hạ Châu trầm mặc trong chốc lát, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Dương Phong Trình: “Vậy nghe xong cậu có suy nghĩ gì không?”

Tôi nghĩ gì? Giờ anh hỏi tôi nghĩ gì? Thế lúc anh lợi dụng tôi có quan tâm đến tôi nghĩ gì không? Lúc anh coi tôi là cầu Hỉ Thước có nghĩ đến cảm nhận của tôi không?! Lúc anh tính qua cầu rút ván đã nghĩ tới suy nghĩ của tôi hay chưa?! Vậy mà giờ anh hỏi tôi nghĩ gì?!

Dương Phong Trình chậm rãi đi đến trước mặt Hạ Châu, ôm tập tài liệu mới nộp cho Hạ Châu vào lòng.

Vẻ mặt hắn vô cùng đau thương lẫn phẫn nộ, giọng nói cực kỳ kiên quyết: “Thưa sếp, phần tài liệu phiên dịch này tôi sẽ mang về sửa một lần nữa, sau đó sẽ giao lại cho anh sau, tôi nhất định sẽ nỗ lực cải thiện lại trình độ dịch thuật của mình, làm việc chăm chỉ và không ngừng học hỏi, trở thành một ‘tấm ván’ càng có giá trị hơn!” 

Khâu Ngôn Chí: “…?”

Hạ Châu khẽ gật đầu: “Vậy trước ngày mai nộp lại cho tôi.”

“Vâng, tôi nhất định sẽ giao cho anh một bản dịch có thể khiến anh hài lòng!”

Dương Phong Trình xoay người rời đi, sống lưng hắn thẳng tắp, bước đi như gió, ngay cả bóng lưng cũng tràn đầy khí thế chiến đầu cùng nhiệt huyết sôi sục.

Khi chuẩn bị bước ra khỏi cửa, hắn bỗng nhiên dừng lại.

Dương Phong Trình quay đầu nhìn về phía Hạ Châu và Khâu Ngôn Chí, làm một động tác cổ vũ với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Hai người yên tâm, tôi nhất định sẽ giúp hai người giữ bí mật!”

Nói xong, hắn còn chu đáo đóng cửa lại.

Khâu Ngôn Chí: “…”

Hạ Châu quay đầu nhìn Khâu Ngôn Chí, tròng mắt đen láy ngậm lấy ý cười như gió xuân: “Khâu Ngôn Chí, em nói xem cậu ta muốn giúp bọn mình giữ bí mật gì vậy?”

Cái anh này, biết rõ còn hỏi.

Nhưng Khâu Ngôn Chí làm sao có thể để Hạ Chậu đạt được mục đích chứ, cậu nhìn Hạ Châu với vẻ mặt vô tội: “Mạch não của Dương Phong Trình ảo ma lắm, trước đó cậu ta còn cho rằng anh yêu thầm cậu ta rồi tính dùng vũ lực để ép buộc cậu ta nữa kìa, cho nên em làm sao biết cậu ta nghĩ gì trong đầu chứ?”

Tươi cười trên mặt Hạ Châu đông cứng lại: “… Em nói gì?”

Khâu Ngôn Chí tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Em nói anh đó tổng giám đốc Hạ, anh làm một tên trai thẳng sợ đến run bần bật, tới mức người ta còn cho rằng anh có ý đồ xấu với người ta.”

Vẻ mặt Hạ Châu trở nên vô cùng kỳ quái.

Khâu Ngôn Chí thở dài một hơi: “Vui lòng giữ vững hình tượng tổng giám đốc bạo chúa, máu lạnh, quyết đoán và sát phạt của anh có được không?”

Hàng mày của Hạ Châu càng nhíu chặt lại, trong đầu thầm nghĩ rốt cuộc anh đã làm gì để khiến Dương Phong Trình sinh ra ảo giác kỳ diệu như vậy. 

“À đúng rồi, sẵn đây cũng nhắc anh thêm một chuyện, tuyệt đối không được tùy tiện cười với người khác.”

Khâu Ngôn Chí chớp mắt, cười nói, “Nhớ chưa hả ngài Hạ, kẻ đánh cắp những trái tim?”

Khâu Ngôn Chí nói xong cũng xoay người rời đi.

Hạ Châu ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn bóng lưng rời đi của Khâu Ngôn Chí.

Mãi đến khi cửa văn phòng đóng lại, anh mới quay đầu nhìn về phía bàn làm việc của mình, lại chợt nhìn thấy khóe môi không biết đã cong lên từ khi nào của mình đang phản chiếu trên màn hình máy tính.

… Khụ khụ, Khâu Ngôn Chí đã nói là nên bớt cười lại.

Hạ Châu giơ hai ngón trỏ lên đè khóe miệng của mình xuống.

Kết quả vừa mới kéo khóe miệng bằng phẳng lại thì Hạ Châu đã đỡ trán lắc đầu cười khổ.

Sau khi bước ra từ văn phòng Hạ Châu, Khâu Ngôn Chí trở về bàn làm việc của mình, lúc này cậu phát hiện Dương Phong Trình ngồi đối diện đang ra sức vùi đầu vào phiên dịch.

Khâu Ngôn Chí tự dưng cảm thấy hơi có lỗi với hắn, nên lặng lẽ rót một ly cà phê đặt lên bàn hắn.

Dương Phong Trình làm việc vô cùng chăm chú, thấy Khâu Ngôn Chí duỗi tay qua mới phát hiện trên bàn có nhiều thêm một ly cà phê, hắn sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn về phía Khâu Ngôn Chí, sau đó cười hì hì nói lời cảm ơn: “Cảm ơn Ngôn Ngôn.”

Khâu Ngôn Chí sờ sờ cái mũi: “Cậu không giận tôi à?”

Dương Phong Trình cầm lấy ly cà phê, cẩn thận thổi một cái: “Cậu cũng đâu có làm gì sai đâu mà tôi phải giận cậu chứ. Hơn nữa, thành thật mà nói, nếu không phải là nhờ vào quan hệ với cậu, thì tôi có thể đã không vào được đây rồi. Trình độ của tôi không tới đâu là sự thật, cho nên tôi vẫn phải nỗ lực hơn nữa.”

Dương Phong Trình bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, sắc mặt có chút xấu hổ, gãi gãi đầu: “Thật ra khi biết tổng giám đốc Hạ không thích tôi thì tôi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, nhưng nghĩ đến chuyện tôi nói với người mà tổng giám đốc Hạ thích là anh ấy đang thích tôi thì cảm thấy có hơi xấu hổ một chút…”

Khụ khụ… Cái gì mà thích tới thích lui nữa, Khâu Ngôn Chí cảm thấy mặt mình có hơi nóng.

Cậu cúi đầu nhìn tài liệu của Dương Phong Trình: “Công việc dịch thuật của cậu sao rồi? Ổn cả chứ?”

Dương Phong Trình có chút khó xử nói: “Gặp chút khó khăn, mới đầu tôi tính đi hỏi trưởng nhóm phiên dịch nhưng cậu cũng biết đấy, hình như ổng có cảm tình với tôi nên tôi không dám lại gần ổng…”

Khâu Ngôn Chí cầm lấy tài liệu của hắn: “Vậy để tôi xem giúp cậu cho, cậu có chỗ nào không hiểu đâu?”

Thoáng chốc đã đến giờ cơm trưa, Triệu Duệ duỗi người một cái, sau đó đi đến trước mặt Khâu Ngôn Chí rủ cậu và Dương Phong Trình xuống nhà ăn dưới lầu.

Dương Phong Trình sờ bụng, nói: “Đi thôi đi thôi, nhà ăn công ty bọn mình nấu ngon lắm, tôi dẫn hai cậu đi trải nghiệm.”

Dương Phong Trình và Triệu Duệ đi được vài mét thì chợt phát hiện thiếu mất một người.

Hai người họ quay đầu lại, phát hiện Khâu Ngôn Chí đang đứng một mình tại chỗ, không biết là đang nghĩ cái gì.

Triệu Duệ hét to: “Khâu Ngôn Chí, cậu thẫn thờ cái gì đấy? Còn không mau nhanh chân lên!”

Khâu Ngôn Chí nhìn thoáng qua hướng văn phòng của Hạ Châu, sau đó nói: “… Các cậu ăn trước đi, tôi còn có chút việc.”

Triệu Duệ khó hiểu: “Buổi trưa thì có việc gì chứ, cậu bận gì vậy?”

Dương Phong Trình nhìn cửa văn phòng tổng giám đốc đóng chặt liền hiểu ngay, hắn kéo Triệu Duệ đi: “… Chắc Khâu Ngôn Chí còn có chuyện cần làm, tụi mình đi ăn trước đi, nếu còn lề mề nữa là không còn cơm đâu đấy.”

Chờ những người khác đều đã đi hết, Khâu Ngôn Chí mới len lén đẩy cửa phòng Hạ Châu ra. 

Quả nhiên Hạ Châu vẫn còn đang cúi đầu làm việc trong văn phòng.

Khâu Ngôn Chí chớp mắt nhìn anh, nói: “Hạ Châu, anh không ăn cơm hả?”

Hạ Châu cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ, có chút ngạc nhiên: “Đã giờ này rồi à?”

Khâu Ngôn Chí đi đến trước mặt Hạ Châu: “Khoảng thời gian này rất bận à? Sao lại làm việc quần quật đến không để ý giờ giấc như thế?”

“Không có.” Hạ Châu cười nói, “Anh chỉ đang lên kế hoạch tiếp theo cho công ty thôi.”

“Anh dự tính làm gì vậy?” Khâu Ngôn Chí thuận miệng hỏi.

“Game VR online.” Hạ Châu nói.

Khâu Ngôn Chí sửng sốt một chút: “… Gì cơ?”

Hạ Châu cười cười: “Thật ra game VR online đã được lên ý tưởng từ nhiều năm trước rồi, nhưng chẳng qua công nghệ khi đó còn chưa phát triển lắm, cho nên vẫn không thể hoàn thành được dự định này. Hiện tại khoa học công nghệ đang không ngừng phát triển, có lẽ chỉ tầm một đến hai năm nữa thôi là nó sẽ dần được hoàn thiện, bọn anh muốn là người tiên phong trước khi hàng loạt game VR khác được tung ra thị trường, nhưng nếu đã có công ty nào đó nghiên cứu và phát triển nó trước thì bọn anh sẽ cùng họ hợp tác hoặc là hỗ trợ đầu tư, có điều anh lại càng muốn công ty của mình tự phát triển game kiểu mới này hơn.”

Khâu Ngôn Chí lại hỏi: “… Là kiểu game VR như thế nào?”

“Nó giống với game mobile tình yêu mà hiện công ty anh đang phát triển, cũng là một con game về tình yêu. Ngày nay, mọi người càng ngày càng thích chui rúc ở trong nhà, cũng không thích chủ động giao tiếp với người khác. Trên thực tế, phần lớn những người không muốn giao lưu là vì họ không biết làm sao để giao lưu, nhưng nội tâm bọn họ vẫn luôn khao khát được gặp gỡ làm quen và yêu đương, nếu game VR online về tình yêu đủ chân thật thì có thể lấp đầy khoảng trống tình yêu cũng như chứng ngại giao tiếp của những người này.” 

Khâu Ngôn Chí nói không nên lời.  

Đã vậy Hạ Châu còn quay đầu hỏi cậu, “Khâu Ngôn Chí, em cảm thấy ý tưởng này của anh thế nào?”

Khâu Ngôn Chí há miệng, nói: “… Thật tuyệt.”

… Thật ra Khâu Ngôn Chí không thấy tuyệt chút nào hết.

Nghĩ đến cảnh NPC trong game VR tình yêu sắp nghiên cứu ra game VR tình yêu thì cậu có chút rợn người.

Hơn nữa trong mơ hồ, cậu còn có một linh cảm rất xấu.

Điều gì sẽ xảy ra nếu game VR được nghiên cứu thành công và Hạ Châu phát hiện bản thân anh thật ra cũng chỉ là một NPC trong một trò chơi?

Và giả sử sau này con game VR mà Hạ Châu muốn làm cũng xuất hiện sự cố ngoài ý muốn, nhốt NPC ở trong game luôn thì phải làm sao?

Hạ Châu thấy Khâu Ngôn Chí ngẩn người thì khẽ gọi tên cậu.

Lúc này Khâu Ngôn Chí mới phản ứng lại: “Hả?”

“Nãy giờ em nghĩ cái gì vậy?” Hạ Châu cười với cậu, sau đó rất tự nhiên mà nắm lấy tay Khâu Ngôn Chí.

“Đi thôi, đi ăn cơm nào.”

Hạ Châu nhấc chân đi phía trước, Khâu Ngôn Chí cũng cuống quít đuổi theo sau.

Khâu Ngôn Chí cúi đầu nhìn nơi bàn tay đang đan chặt với nhau của hai người. 

Bàn tay Hạ Châu khô ráo còn ấm áp, năm ngón tay mảnh khảnh cùng bàn tay to lớn gần như bao phủ hoàn toàn lấy tay Khâu Ngôn Chí, cảm giác ấm nóng từ lòng bàn tay cứ thế truyền theo mạch máu chảy vào bên trong cơ thể, làm toàn thân cậu đều nóng ran.

Khâu Ngôn Chí ném ý tưởng tồi tệ kia đi.

Bỏ đi, ai mượn cậu lo lắng chứ.

Suy cho cùng, đây cũng chỉ là một thế giới trong game, hơn nữa còn là một con game toàn là lỗi, bác sĩ khám bệnh đều là chữa bậy chữa bạ, phục hồi số liệu xong là coi như hết việc, cho nên ý tưởng về con game mới này của Hạ Châu có thể thành công được hay không còn chưa chắc.

Cậu ngẩng đầu nhìn Hạ Châu: “Ăn gì vậy anh?”

Hạ Châu cũng nhìn hắn: “Em muốn ăn gì?”

Khâu Ngôn Chí sờ sờ bụng hơi chau mày: “Em muốn ăn nhiều lắm nên không chọn được đâu, vẫn là theo ý anh đi.”

“Cạnh công ty mới mở một nhà hàng cá nướng, nghe nói cũng không tệ, đi ăn cái đó nha?”

“Được, miễn không phải là nhà ăn công ty.” Khâu Ngôn Chí nhún vai, “Em cũng chẳng muốn để người khác nhìn thấy một nhân viên mới như em đã được ngồi ăn cùng bàn với tổng giám đốc Hạ của họ.”

Sáng nay còn có một đồng nghiệp lén lút nói sau lưng chuyện cậu dựa vào quan hệ của Dương Phong Trình mới vào được công ty, nếu để hắn biết thật ra cậu là dựa vào quan hệ với Hạ Châu… Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng ấy thôi đã thấy xấu hổ rồi. 

Đúng lúc này ở ngay chỗ ngoặt bỗng truyền đến giọng mấy cô thư ký và trưởng nhóm phiên dịch.

“Ủa trưởng nhóm Lâm,  anh ăn cơm nhanh dữ?”

“Mấy cô cũng nhanh mà.”

“Nào có nào có, hôm nay tụi em đặt cơm hộp…”

Khâu Ngôn Chí giật điếng người, theo bản năng muốn hất tay Hạ Châu ra.

Ai biết Hạ Châu lại còn nắm chặt tay cậu hơn, làm thế nào cũng không buông. Khâu Ngôn Chí ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Châu, Hạ Châu vô tội mà chớp mắt.

Khâu Ngôn Chí cắn chặt răng, dưới tình thế cấp bách lập tức lôi Hạ Châu trốn vào phòng kho ngay cạnh đó, cũng nhanh chóng đóng cửa lại.

Không gian trong phòng kho vô cùng chật hẹp, hai tên đàn ông trưởng thành đứng trong đây lập tức trở nên chật chội, thân thể đều dính sát vào nhau.

Cửa bị đóng lại, cả căn phòng đều tối đen như mực, bên tai chỉ còn sót lại tiếng hít thở và nhịp tim của nhau.

Hạ Châu cúi người tiến đến bên tai Khâu Ngôn Chí, trong giọng nói còn mang theo ý cười gần như khiến người ta mềm nhũn: “Sao thế, em sợ người khác phát hiện đến vậy à?”

Trong không gian chật hẹp tối tăm, mọi tiếng động đều được phóng đại lên rất nhiều, hơi thở của Hạ Châu cứ quanh quẩn bên tai Khâu Ngôn Chí, làm lỗ tai cậu vô thức nóng ran.

“… Anh im đi.” Khâu Ngôn Chí đỏ mặt nói.

“Khâu Ngôn Chí…” Hạ Châu vừa chuẩn bị nói gì đó thì đã bị Khâu Ngôn Chí bịt miệng lại.

Nhưng mà chỗ này tối mù làm Khâu Ngôn Chí tính toán sai độ cao, chỉ bịt được tới cằm của Hạ Châu.

Khâu Ngôn Chí đang chuẩn bị dời lên trên thì đã bị Hạ Châu nắm lấy tay. 

Hạ Châu cười khẽ nói: “Khâu Ngôn Chí, không phải những lúc thế này em nên hôn anh để bịt kín miệng anh sao?”

Khâu Ngôn Chí nghiến răng nói: “Chỗ này đen thùi lùi như vậy làm sao em biết miệng anh ở đâu được?”

“Anh biết.”

Vừa dứt lời, Hạ Châu đã cúi người xuống, hôn lên môi Khâu Ngôn Chí.

Anh luồn tay qua eo Khâu Ngôn Chí, nụ hôn càng lúc càng sâu.

Trong không gian nhỏ chật hẹp lại càng khiến hô hấp của người ta thêm gấp gáp. 

Đúng lúc này hành lang bên ngoài bỗng dưng truyền đến tiếng giày cao gót va chạm với mặt sàn và tiếng nói chuyện của nhóm nhân viên nữ dần vang lên rõ hơn. 

“… Tất cả đều là tại tổng giám đốc Hạ không cho mang đồ ăn vặt vào công ty, báo hại em phải lén lút giấu báu vật của mình đi.”

“Chắc mọi người còn chưa biết, thật ra trong phòng tổng giám đốc Hạ có để một lọ kẹo đó…”

Trái tim Khâu Ngôn Chí đập nhanh hơn đồng thời duỗi tay đẩy Hạ Châu ra, nhưng làm thế nào cũng không đẩy ra được, thậm chí Hạ Châu càng ôm chặt cậu hơn, đầu lưỡi cạy mở khớp hàm cậu, không chịu buông tha cho cậu một chút nào. 

Đúng lúc này, cửa phòng bị người ta kéo ra.

“Sao anh ấy lại có thể như vậy chứ…”

Bé thư ký căm giận mà quay đầu, chuẩn bị vào phòng kho lấy đồ ăn vặt. 

Cô đột nhiên im bặt.

Trưởng nhóm phiên dịch cùng ba cô thư ký đứng ngoài cửa đồng loạt khiếp sợ trố mắt ra.