Hôm Nay Tra Công Ngu Ngốc Lại Chơi Tui

Chương 70




Editor: Cô Rùa

*

‘Em họ’ hất tóc một cái, khẽ mỉm cười đưa tay về phía Khâu Ngôn Chí: “Chào anh, em là Thịnh Hạ, là em họ của Phí Tư Hạo.”

Khâu Ngôn Chí cũng mỉm cười, dịu dàng nói: “Còn anh là Khâu Ngôn Chí.”

Nhìn ba tên không biết xấu hổ trước mặt, ‘anh họ’ Hạ Châu đen mặt ngồi trên xe lăn, tức giận chả buồn nói một lời.

Phí Tư Hạo nói: “Chi Chi, sao trước giờ anh không nghe em nói em có anh họ?”

“Ảnh tên là Chu Gia Bối, là con trai cả của cậu em.” Khâu Ngôn Chí nói dối không chớp mắt, cậu sờ sờ vai Hạ Châu thở dài, “Anh cũng biết em với bên ngoại không thân mà, thật ra đã có mấy năm không liên lạc với nhau rồi, lúc này anh họ em một mình tới Hải Xuyên làm việc, hai ngày trước gặp tai nạn bị thương ở chân, không có ai chăm sóc nên em đưa anh ấy về.”

“Thế à?” Phí Tư Hạo như thấu hiểu nói, “Anh Chu, tôi là Phí Tư Hạo bạn trai của Chi Chi, hiện đang ở đối diện nhà với Chi Chi, nếu anh có gì bất tiện có thể tới tìm tôi.”

Hạ Châu: “…”

Hạ Châu không cảm xúc gật đầu. 

“Anh định đi đâu với em họ mình à?” Khâu Ngôn Chí cười hỏi hắn.

Phí Tư Hạo nói: “Ừ, Hạ Hạ là sinh viên trường đại học Hải Xuyên gần đây, em ấy đến lấy đồ mà mẹ em ấy gửi ở nhà anh, giờ anh đang định đưa em ấy đi học.”

“Ơ, vậy là em khóa sau của em rồi.” Khâu Ngôn Chí cười nói với Thịnh Hạ, “Anh là nghiên cứu sinh năm ba, đồ ăn trong căn tin trường không ngon đâu, lần sau em có ghé thì đừng đi vội, anh mời em đi ăn.”

“Được ạ.” Thịnh Hạ  nói, “Nếu không phải chiều này có lớp thì em cũng không muốn đi đâu, chờ anh dẫn em đi ăn!”

Sau khi trao nhau vài lời xã giao, hai đội cuối cùng cũng nói lời chia tay.

Vừa rời khỏi chung cư với ‘em họ’, Phí Tư Hạo mới thở phào một hơi.

Thịnh Hạ quay đầu nhìn thoáng qua: “Bạn trai giả của anh cũng dễ lừa ghê ha.”

Phí Tư Hạo nói: “Anh đã nói rồi mà, cậu ta rất ngây ngô đã vậy còn rất thích anh, anh nói gì cậu ta cũng tin.”

“Nhưng sao anh lại muốn gạt cậu ta?”

Tất nhiên Phí Tư Hạo không thể tùy tiện nói nguyên nhân cho người khác được, nên nói dối rằng: “Em ấy là em trai của bạn anh, có chút vấn đề về tâm lý nhưng lại cực kỳ thích anh, chờ em ấy khỏi bệnh thì anh sẽ chia tay em ấy.”

Có vấn đề tâm lý?

Cực kỳ thích Phí Tư Hạo?

Thịnh Hạ nghiêng đầu suy tư, cô nhìn không ra.

Thậm chí cô còn cảm thấy nụ cười mà Khâu Ngôn Chí dành cho Phí Tư Hạo còn không tươi bằng dành cho anh họ của cậu ấy.

Có điều Khâu Ngôn Chí có vấn đề tâm lý hay không thì Thịnh Hạ cũng không quan tâm lắm, cô nắm lấy tay áo Phí Tư Hạo, nũng nịu nói: “Em hợp tác diễn với anh như vậy, có phải anh nên thưởng cho em cái gì không?”

Phí Tư Hạo nhìn gương mặt của Thịnh Hạ, bỗng nhiên nhớ tới Khâu Ngôn Chí dường như chưa bao giờ đòi hỏi hắn bất cứ thứ gì.

… Chỉ cần hắn tặng cho cậu một bó hoa là cậu đã rất hạnh phúc rồi.

“Tư Hạo?” Thịnh Hạ kéo bạn trai mình một cái.

Lúc này Phí Tư Hạo mới hoàn hồi, cúi đầu nhìn bạn gái dịu dàng cười: “Mua cho em bộ trang điểm mà em thích được không?”

“Anh họ?” Hạ Châu cười lạnh một tiếng.

Khâu Ngôn Chí nhập mật khẩu nhà, có hơi chột dạ nói: “… Em nói vậy là vì, là vì không muốn phá hỏng kế hoạch sau này mà.”

Khâu Ngôn Chí đẩy Hạ Châu vào nhà rồi đóng cửa lại.

Sau đó Khâu Ngôn Chí cúi người, nâng mặt Hạ Châu lên hôn môi anh, nhỏ nhẹ nói: “Ngoan nào, em sẽ giải quyết chuyện này xong sớm thôi, anh muốn ăn gì để em đi nấu?”

Hạ Châu: “Em làm gì thì anh ăn đấy.”

Khâu Ngôn Chí xoa đầu Hạ Châu, cười cười rồi ra ngoài.

Hạ Châu nhìn bóng lưng Khâu Ngôn Chí, sửa lại đầu tóc mới bị sờ đến rối tung lên.

Chuyện gì thế này?

Loại cảm giác bị chơi đùa, vi diệu và quen thuộc này.

Hạ Châu cúi đầu nhìn bộ quần áo mắc tiền trong ngực.

Tức khắc thấy yên ổn lại.

Ừm, Khâu Ngôn Chí bỏ tiền ra vì mình nhiều như vậy, em ấy sẽ không chơi mình đâu.

Đã lâu lắm rồi Khâu Ngôn Chí chưa làm cơm, sợ mình nấu không được mấy món phức tạp nên chỉ làm hai món một canh đơn giản, sau khi nấu xong cậu dọn bát đũa lên bàn rồi gọi về phía trong phòng: “Hạ Châu, ra ăn cơm nè anh.”

Lúc này Hạ Châu mới ra khỏi phòng làm việc, đẩy xe lăn tới.

“Anh làm gì trong phòng làm việc miết vậy?” Khâu Ngôn Chí thuận miệng hỏi.

Hạ Châu rửa tay, ngồi vào trước bàn ăn, nói: “Anh đang tìm hiểu về thế giới này.”

“Có khó không?” Khâu Ngôn Chí đưa đũa cho Hạ Châu, “Hẳn là nó rất khác với thế giới trong game.”

Hạ Châu: “Không đến nỗi nào, có lẽ do thế giới trong game được mô phỏng dựa theo thế giới thực cho nên có vài kiến thức rất quen, giống như đã từng học qua rồi.”

Khâu Ngôn Chí gật đầu: “Vậy thì tốt quá.”

Hạ Châu nói: “Hai ngày nay anh đang xem về địa lý thế giới.”

Khâu Ngôn Chí sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn anh.

Hạ Châu cười: “Không phải em nói muốn đi trốn với anh sao? Anh đang xem thử có nơi nào trên thế giới phù hợp cho chúng ta sinh sống không.”

Khâu Ngôn Chí chớp mắt: “Vậy anh chọn được nơi nào chưa?”

“Vẫn chưa.” Hạ Châu nhíu mày, có vẻ hơi phiền não, “Chỉ cần nghĩ đó là nơi mà hai ta sống cùng nhau thì anh cảm thấy chỗ nào trên thế giới cũng đẹp cả.”

Khâu Ngôn Chí nhìn Hạ Châu, mặt đỏ lên.

“Hạ Châu!” Khâu Ngôn Chí gọi tên anh.

Hạ Châu ngẩng đầu nhìn cậu, cau mày hỏi: “Sao vậy em?”

Khâu Ngôn Chí: “…”

Lỗ tai Khâu Ngôn Chí nóng lên.

… Cái anh này có biết là bản thân ảnh đang thả thính người ta không vậy!

Quá đáng!

“Ăn cơm đi.” Khâu Ngôn Chí cúi đầu, “Lâu rồi em chưa nấu cơm, anh ăn thử xem có vừa miệng không.”

Bữa cơm vô cùng đơn giản, cà chua xào trứng và khoai tây thái sợi xào chua cay, còn có cháo thịt nạc.

Hạ Châu cầm muỗng lên, ngập ngừng múc thử một muỗng cháo cho vào miệng.

Hương vị mằn mặn đọng lại giữa răng môi xâm chiếm vị giác của anh, gần như quấn lấy cả tâm trí anh, ngay sau đó một tiếng xe phanh gấp và tiếng kính nát vụn vang lên trong đầu anh.

Hạ Châu đột nhiên ôm đầu, giữa muôn vàn âm thanh ồn ào dường như còn xen lẫn một giọng nói của một cậu bé.

“… Nè, thịt của cậu muốn đây.”

Sau đó, một tiếng sắc nhọn phủ kín tất cả những âm thanh, khiến Hạ Châu cảm thấy toàn bộ não mình đều đau đớn như bị dao đâm.

Anh hầu như không nghe thấy gì ngoài tiếng ù tai.

“Hạ Châu?” Khâu Ngôn Chí hớt hải bước tới, “Anh làm sao vậy?!”

Hạ Châu bắt lấy cánh tay Khâu Ngôn Chí một cách thô bạo.

Những tiếng ồn ào trong đầu dần biến mất.

Mọi thứ từ từ yên tĩnh lại.

Giọng nói êm tai của Khâu Ngôn Chí vang lên giữa bầu không khí tĩnh lặng: “Hạ Châu, anh làm sao vậy? Anh bị đau chỗ nào sao?”

“Anh không biết…”

Vừa rồi như có thứ gì đó chợt lóe qua, nhưng anh lại không bắt lấy được.

Khâu Ngôn Chí duỗi bàn tay hơi lạnh của mình ra, nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương cho Hạ Châu: “Anh đau đầu à?”

Đầu ngón tay Khâu Ngôn Chí mang theo cảm giác mát lạnh như ngọc chạm vào thái dương anh, khiến anh bình tĩnh một cách khó hiểu.

Hạ Châu lắc đầu: “Anh hết đau rồi.”

Khâu Ngôn Chí: “Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy anh?”

“Anh không biết nữa, chỉ đột nhiên nghe thấy một số tiếng động, nhưng giờ thì không sao nữa rồi.” Hạ Châu sờ sờ đầu, sau đó nói, “Có thể là bug trong game vẫn còn tồn tại khi ra ngoài…”

Khâu Ngôn Chí nhíu chặt mày.

Hạ Châu cười, nói: “Anh ổn mà, ăn cơm thôi.”

Món cháo thịt nạc kia có vị hơi lạ, trước giờ Hạ Châu chưa từng ăn món nào giống như vậy ở trong game.

Hạ Châu còn tưởng là mình sẽ không thích, ai ngờ lại uống hết một tô bự.

Khâu Ngôn Chí tủm tỉm nhìn anh hỏi: “Ngon không anh?”

Hạ Châu gật đầu: “Ngon lắm.”

Khâu Ngôn Chí cười cười: “Đây là món cháo sở trường của em á.”

Lúc trước không có tiền, Tiểu Rác Rưởi lại tha thiết muốn ăn thịt.

Khâu Ngôn Chí ngoài mặt nói không có thịt, ăn thì ăn không ăn thì cút, nhưng sau lưng lại bỏ ra 2 tệ mua thịt về, làm một nồi cháo thịt nạc.

Khâu Ngôn Chí dọn dẹp xong thì đến đến phòng làm việc, kết nối điện thoại với máy tính rồi mở phần mềm nghe trộm mã hóa ra, đang định nghe xem thử thời gian vừa rồi Phí Tư Hạo và Khâu Hi Thành có toan tính gì không, ai biết lại phát hiện điện thoại của Phí Tư Hạo đã tắt nguồn ba tháng nay.

Khâu Ngôn Chí ngẫm lại một chút, nhớ ra hình như Phí Tư Hạo mới đổi điện thoại.

Vậy thiết bị nghe lén gắn trên điện thoại cũ cũng coi như công cốc.

Khâu Ngôn Chí thở dài, cầm lấy di động gọi cho Phí Tư Hạo.

“Tư Hạo, anh có đang bận gì không?”

Giọng Phí Tư Hạo nhẹ nhàng: “Không có, làm sao vậy?”

“Em làm xong thủ tục trên trường rồi.” Khâu Ngôn Chí hơi dừng lại một chút, hình như có hơi ngượng ngùng, trong giọng nói có một chút mong đợi: “… Em có thể… Hẹn anh đi xem phim không?”

Giọng điệu Khâu Ngôn Chí có chút hứng khởi lại xen chút dè dặt, khiến trái tim Phí Tư Hạo đều tan ra.

Phí Tư Hạo không khỏi cười: “Đương nhiên là được, em là bạn trai của anh mà, em muốn đi xem phim lúc nào?”

Khâu Ngôn Chí: “Tám giờ tối nay được không?”

Phí Tư Hạo có chút ngoài ý muốn: “Tối nay luôn à?”

“Bộ phim em thích sẽ chiếu vào tám giờ tối nay.” Khâu Ngôn Chí hơi dừng một chút, nhỏ giọng nói, “Em muốn đi xem, nhưng lại chỉ muốn đi với anh.”

Khâu Ngôn Chí cúp điện thoại, mặt không cảm xúc ném điện thoại lên bàn, sau đó dựa người lên ghế.

Nào ngờ vừa ngước mắt lên đã trông thấy Hạ Châu đứng ngay cửa.

Khâu Ngôn Chí đứng dậy, theo bản năng muốn giải thích: “Em rủ Phí Tư Hạo đi xem là vì muốn gắn thiết bị nghe lén lên điện thoại của anh ta, gắn xong là em về liền.”

Ngay cả chính Khâu Ngôn Chí cũng cảm thấy bất ngờ khi giải thích xong điều này.

Từ khi nào thì cậu lại có thói quen giải thích mọi chuyện với Hạ Châu chứ?

Như thể rất sợ Hạ Châu hiểu lầm mình. Điều này thật sự không phù hợp với tác phong trước giờ của cậu.

Khâu Ngôn Chí gãi gãi mũi.

Bỏ đi, ai bảo mình thích người ta làm gì.

Lần đầu Khâu Ngôn Chí tin rằng bản thân đã yêu một người, vì vậy ngay cả trái tim cũng giao cho người ta.

Thật ra Hạ Châu chẳng hề muốn để Khâu Ngôn Chí đi xem phim với Phí Tư Hạo.

Chỉ cần tưởng tượng đến việc Khâu Ngôn Chí nắm tay người đàn ông khác, trao cái nhìn yêu thương và nói những lời tình tứ với người đó thì Hạ Châu đã không thể chịu được rồi.

Hạ Châu gần như muốn nhốt Khâu Ngôn Chí ở nhà, để cậu không thể đi đâu cũng như không thể gặp ai, càng miễn nói những lời như ‘em chỉ muốn đi xem phim với anh’ cùng người đàn ông khác.

Cho dù là giả, anh cũng không muốn.

Hạ Châu biết lòng dạ mình hẹp đến mức ngay cả cây kim cũng không chen vào được, rõ ràng mùi dấm đã lan đến tận trời, thậm chí là còn muốn vứt cả sĩ diện để nói anh muốn đi chung nữa.

Nhưng vào giờ phút này, anh đè nén lại tất cả những ghen tuông ở trong lòng, ra vẻ hào phóng mà hất cằm không chút để ý nói: “Ừ, đi đi.”

Khâu Ngôn Chí nhìn bộ dáng của Hạ Châu, thầm cảm thấy thật đáng yêu, ý cười trong mắt vô thức tràn ra, cậu tính chỉ nói chuyện bình thường với Hạ Châu nhưng lại không khống chế được tiến tới hôn lên chóp mũi anh, dịu dàng nói: “Em sẽ về liền.”

Hạ Châu vòng tay qua eo Khâu Ngôn Chí, để cậu ngồi xuống đùi mình, cảnh cáo: “Không cho em hôn nó.”

Khâu Ngôn Chí gật đầu: “Tuyệt đối không.”

Hạ Châu nghĩ, lại bổ sung: “Cũng không cho em nắm tay.”

“Em sẽ mặc áo có túi.”

Khâu Ngôn Chí nhìn Hạ Châu, đôi mắt cong lên thành nụ cười.

Hạ Châu: “… Cũng, cũng không cho em dùng ánh mắt này nhìn nó!”

Khâu Ngôn Chí choàng tay qua cổ Hạ Châu, chớp mắt nhìn anh, biết rõ còn hỏi: “Ánh mắt gì vậy anh?”

Hạ Châu rướn người tới cắn mạnh một cái lên miệng Khâu Ngôn Chí, tàn nhẫn nói.

“… Chính là ánh mắt này!”