Editor: Cô Rùa
*
Nét mặt Tần Hạ bỗng trở nên lạnh lẽo.
Sau khi nghe thấy một tiếng tởm kia, hắn dường như đã cởi bỏ hoàn toàn lớp mặt nạ thâm tình của mình xuống.
Hắn ngẩng đầu nhìn Khâu Ngôn Chí, đôi mắt đen láy gần giống như đúc với Hạ Châu hơi híp lại, kháy đểu cậu: “Không ngờ mấy năm sau cậu lại quan tâm đến một đống số liệu như vậy.”
“Anh ấy không phải là số liệu.” Khâu Ngôn Chí nói, “Anh là người yêu của tôi.”
“Người yêu?”
Tần Hạ cười khẩy một tiếng, khóe môi hắn cong lên, giễu cợt: “Hạ Viễn, rốt cuộc thì cuộc sống của cậu phải buồn tẻ đến mức nào, cô đơn đến nhường nào, đáng thương đến cỡ nào mới có thể để bản thân dồn hết cảm xúc vào một nhân vật ảo trong game như một thằng điên vậy chứ?”
Trên mặt Khâu Ngôn Chí không có biểu cảm gì, nhưng hai tay đã nắm chặt lấy nhau.
—— Cậu sợ mình sẽ không kiềm được mà tát lên mặt tên này.
Tần Hạ nhìn Khâu Ngôn Chí, dường như tất cả sự nhẫn nại trước đó đều không còn.
Hắn cúi đầu nhìn đồng hồ, sau đó đứng dậy vỗ lớp bụi không tồn tại trên người mình, để lại một câu.
“Nếu cậu cứ không thực tế như vậy thì từ giờ hãy quý trọng thời gian và sống vui vẻ bên NPC của cậu đi, dù sao cũng không còn bao lâu nữa.”
Tần Hạ dừng một chút, cười nói: “Chờ đến khi tất cả dữ liệu của con game kia bị xóa sạch, NPC của cậu có lẽ sẽ…”
Hắn dừng một chút, từ đôi môi duyên dáng phun ra năm chữ.
“… Hoàn toàn bị xóa sổ.”
Hô hấp Khâu Ngôn Chí dồn dập, tay trái đặt trên đầu gối siết chặt lấy tay phải, móng tay gần như đâm thủng vào da thịt.
Một nỗi sợ hãi sắp mất đi Hạ Châu dâng lên từ lòng bàn chân cậu sau đó hoàn toàn bao trùm lấy cậu, trái tim cậu chùng xuống, như thể rơi xuống vực sâu vô tận.
Tần Hạ quay đầu bước ra khỏi phòng.
Giày da màu đen va chạm với sàn gỗ phát ra những tiếng động vang vọng rõ ràng.
“Đợi, đợi đã.” Khâu Ngôn Chí bỗng dưng đứng dậy, có chút hoảng loảng gọi Tần Hạ.
Tần Hạ dừng bước, xoay người nhìn cậu.
Khâu Ngôn Chí tiến lại gần, khó khăn nói: “… Cậu có thể, đừng để người ta xóa dữ liệu được không? Cứ để nguyên dữ liệu game ở đó thì nó cũng đâu có ảnh hưởng gì đến cậu.”
Nghe thấy lời cầu xin yếu đuối của Khâu Ngôn Chí, lông mày Tần Hạ hơi nhướng lên, nói: “Sao lại không ảnh hưởng chứ? Con game đó từng là sản phẩm tôi đầu tư, nếu NPC trong game chạy ra ngoài bị người khác phát hiện được thì đó là cả một vấn đề đấy.”
Khâu Ngôn Chí nói: “Sẽ không có chuyện đó đâu, bọn tôi chắc chắn sẽ không để ai biết, về chuyện Hạ Châu là… NPC, bọn tôi sẽ giữ kín như bưng.”
Tần Hạ nhếch mép: “Cho dù hai người không nói với ai nhưng làm sao có thể bảo đảm những NPC khác không chạy ra? Nếu con game đó còn không được xóa bỏ thì chẳng khác nào giữ lại một quả bom và trong tương lai có thể sẽ dẫn đến hậu quả rất nghiêm trọng.”
Tần Hạ bước một bước về phía trước, cúi đầu nhìn Khâu Ngôn Chí, nói: “Hạ Viễn, tại sao tôi lại phải mạo hiểm như vậy chỉ vì câu si mê một NPC chứ?”
Khâu Ngôn Chí ngẩng đầu nhìn Tần Hạ.
Cậu yên lặng một hồi lâu, mới nhỏ giọng nói: “Tần Hạ, coi như tôi năn nỉ cậu.”
Trên khuôn mặt của Tần Hạ thoáng hiện lên một tia sung sướng.
“Hạ Viễn, không phải vừa rồi cậu mới bảo tôi tởm sao?”
Khâu Ngôn Chí nhắm nghiền hai mắt rồi mở ra lần nữa: “Tôi thành thật xin lỗi cậu.”
Tần Hạ đưa tay lên, ngón tay có chút ngả ngớn vuốt ve đuôi mắt phiếm hồng của Khâu Ngôn Chí.
Cơ thể Khâu Ngôn Chí cứng ngắc, muốn gạt tay hắn ra nhưng lại ráng nhịn.
Cuối cùng Tần Hạ cũng chậm rãi mở miệng nói: “Tiểu Viễn, tuy tôi vẫn thích cậu nhưng điều này cũng không đồng nghĩa với việc tôi phải giúp cậu vô điều kiện.”
Khâu Ngôn Chí mím chặt môi.
Tần Hạ thở dài một hơi, có vẻ như rất bất lực: “Được rồi, tôi sẽ không xóa dữ liệu con game đó nữa, chỉ cần cậu đồng ý với tôi một điều kiện.”
Khâu Ngôn Chí trầm mặc một chút, sau đó nói: “Điều kiện gì?”
Ngón tay Tần Hạ trượt từ khóe mắt Khâu Ngôn Chí xuống bờ môi của cậu, mờ ám nói: “Cậu cũng biết từ nhỏ tôi đã thích cậu rồi, suốt bao nhiêu năm trôi qua tôi vẫn còn một tâm nguyện chưa hoàn thành. Tiểu Viễn, ngủ với tôi đi, tôi sẽ suy xét lại việc xóa sổ NPC của cậu.”
Khâu Ngôn Chí gần như không thể kiểm soát được mà muốn xáng cho Tần Hạ một cái bạt tai.
Tần Hạ như nghĩ đến gì đó, cười nói: “Tuy là cậu đã ngủ với hàng fake kia rồi nhưng tôi cũng không để ý chuyện này lắm đâu, dù sao tên đó cũng giống tôi, có điều tôi chỉ hơi tò mò một chút, lần đầu khi cậu lên giường với hắn, lòng cậu rốt cuộc là nghĩ đến hắn hay là tôi ——”
“CHÁT!”
Cuối cùng Khâu Ngôn Chí cũng không nhịn được mà tát một phát lên mặt Tần Hạ.
Ánh mắt cậu rét lạnh: “Cút ngay.”
Tần Hạ bị đánh đến lệch mặt, hắn đưa tay lên sờ khóe môi mình, phát hiện bên trên có vết máu.
Nét mặt hắn trở nên âm u, nhưng khi ngẩng đầu lên khuôn mặt lại trở về với nụ cười thản nhiên: “Khâu Ngôn Chí, căn phòng mà cậu đang ở là do tôi trả tiền, vậy người nên đi là cậu hay tôi hả?”
Khâu Ngôn Chí nghe xong lập tức xoay người, cậu vốn cũng không có bao nhiêu đồ nên chưa đến ba phút đã sắp xong vali và kéo nó ra ngoài.
Khâu Ngôn Chí gọn gàng dứt khoát, từ lúc dọn đồ đến khi rời đi đều không buồn cho Tần Hạ nửa cái liếc mắt, đôi mắt sắc lẹm không chút độ ấm.
Cậu cứ vậy mà bước ra khỏi phòng, bước khỏi khách sạn, kéo vali đi trên con phố hoang vắng tối đen như mực.
Cậu không nhìn bản đồ cũng không nhìn bảng chỉ đường, cứ vậy mà đi về phía trước.
Không biết qua bao lâu, nước mắt của Khâu Ngôn Chí tự dưng rơi xuống, cậu muốn lau nó đi nhưng càng lau lại càng nhiều hơn, đến cuối cùng đã hoàn toàn không thể khống chế được.
Bờ vai cậu run lên dữ dội, nước mắt làm nhoè đi tầm nhìn khiến cậu không thể thấy được con đường trước mặt, gió lạnh thổi tới rét căm căm.
Cuối cùng Khâu Ngôn Chí cũng dừng bước, cậu từ từ ngồi xổm xuống bên đường, chôn mặt vào đầu gối khóc òa lên.
Khâu Ngôn Chí cũng không biết mình đang khóc vì điều gì nữa.
Là bởi vì sắp mất đi Hạ Châu.
Hay là vì người bạn chơi từ thuở nhỏ đã trở thành một tên rác rưởi thật sự.
Rõ ràng Tiểu Rác Rưởi là thiếu niên ưu tú và xuất sắc nhất trên thế giới.
Mặc dù Khâu Ngôn Chí chưa từng đứng trước mặt Tiểu Rác Rưởi thừa nhận rằng cậu ta có bao nhiêu tầm quan trọng với cậu, nhưng trong lòng cậu, trong thời niên thiếu đen tối và cay đắng của cậu, Tiểu Rác Rưởi vẫn luôn là sự tồn tại đẹp đẽ rực rỡ như ánh cầu vồng vậy.
Đến bây giờ Khâu Ngôn Chí vẫn luôn gìn giữ những hồi ức bên cậu ta và cất sâu vào đáy lòng.
Cậu thiếu niên hoạt bát và tốt bụng như vậy.
Như thể luôn có ánh mặt trời rực rỡ quay xung quanh.
Khâu Ngôn Chí gần như không muốn thừa nhận người đàn ông vừa rồi ở khách sạn với những lời lẽ buồn nôn gớm ghiếc kia, chính là Tiểu Rác Rưởi mà cậu nhớ mãi không quên suốt mười năm qua.
Khâu Ngôn Chí thà tin rằng Tiểu Rác Rưởi đã chết. Còn người đàn ông khi nãy chẳng qua là trùng tên và mặt giống với Tiểu Rác Rưởi thôi.
Khâu Ngôn Chí bỗng nhiên nhận ra bản thân rất nhớ Hạ Châu.
Cực kỳ nhớ anh.
Cậu muốn nhìn thấy anh, muốn ôm anh, muốn hôn anh. Nếu không thể làm được mấy cái đó thì ít nhất cậu muốn nghe giọng của Hạ Châu.
Khâu Ngôn Chí đứng dậy lau nước mắt, rút điện thoại từ trong túi ra gọi cho Hạ Châu.
Nhưng ngay khi vừa chuyển được cuộc gọi cậu đã hớt hãi bấm tắt đi.
Bên Hạ Châu đang là ba giờ sáng. Hạ Châu đang ngủ.
Nghĩ đến việc hiện tại không thể nói chuyện với Hạ Châu, Khâu Ngôn Chí lại muốn khóc tu tu.
Nhưng cậu còn chưa kịp lấy khăn giấy ra lau nước mắt giàn dụa trên mặt mình thì điện thoại lại bỗng nhiên đổ chuông.
Là Hạ Châu.
Khâu Ngôn Chí chớp mắt, dùng mu bàn tay dụi dụi mắt, nhấn nghe.
Giọng nói ôn tồn dịu dàng vang lên từ đầu bên kia điện thoại: “Khâu Ngôn Chí, sao vậy em?”
Rõ ràng nước mắt của Khâu Ngôn Chí đã ngừng rồi nhưng vừa nghe thấy giọng Hạ Châu, lại không nhịn được chảy xuống.
“Hạ, Hạ Châu…” Cậu nghẹn ngào gọi tên Hạ Châu.
Đầu bên kia vang lên một tiếng sột soạt, hình như là đột ngột ngồi dậy, giọng anh có chút lo lắng: “Khâu Ngôn Chí, em làm sao vậy?”
Thật ra Khâu Ngôn Chí có rất nhiều điều muốn nói với Hạ Châu nhưng khi cậu nhớ ra Hạ Châu không thích cậu nhắc đến Tần Hạ thì sụt sịt mũi một cái nói, nói: “Hạ, Hạ Châu… Em muốn về.”
Hạ Châu hỏi: “Tại sao lại có tiếng xe ô tô bên chỗ em? Bây giờ em đang ở đâu vậy?”
Khâu Ngôn Chí: “Em, em đang ở bên đường lớn.”
Hạ Châu trầm mặc trong chốc lát, sau đó hỏi: “Em với Tần Hạ cãi nhau sao?”
Khâu Ngôn Chí nói: “… Dạ.”
Hạ Châu cũng không hỏi cậu tại sao lại cãi nhau, thay vào đó anh dịu dàng nói: “Em gửi định vị qua cho anh.”
Khâu Ngôn Chí lau nước mắt, mở WeChat ra gửi định vị cho Hạ Châu.
Đầu bên kia vang lên tiếng gõ bàn phím.
Sau đó Hạ Châu nói: “Chuyến bay gần nhất là vào lúc tám giờ sáng mai, anh sẽ mua vé cho em nên em không cần phải lo lắng chuyện này, bây giờ nghe lời anh rẽ sang trái, đi về phía trước năm trăm mét và rẽ phải đi thêm ba trăm mét nữa sẽ tìm thấy được một khách sạn ở đây, trong đó vẫn còn phòng trống và anh cũng đang đặt phòng cho em, tối nay nghỉ ngơi thật tốt, sáng mai lại bắt chuyến bay sớm nhất để về có được không?”
Khâu Ngôn Chí gật đầu một cách nặng nề, sau đó nhớ ra Hạ Châu không có nhìn thấy, vì thế nói với một giọng mũi nghèn nghẹn: “Dạ.”
Hạ Châu lại mở miệng nói: “Vậy giờ em rẽ trái đi.”
Khâu Ngôn Chí sụt sịt mũi, nghe theo lời anh.
“Sau đó đi về phía trước.”
Khâu Ngôn Chí cứ đi theo chỉ dẫn của Hạ Châu và tìm được một khách sạn.
Quả nhiên Hạ Châu đã đặt phòng qua mạng cho cậu rồi. Khâu Ngôn Chí chỉ cần đưa căn cước ra cho lễ tân, sau đó đã được người ta dẫn lên phòng.
Khâu Ngôn Chí vẫn không chịu dứt cuộc gọi với Hạ Châu ngay cả khi đã nằm lên trên giường.
“Hạ Châu, anh có thể kể truyện cổ tích cho em nghe được không?”
Khâu Ngôn Chí khàn giọng nói xong đã cảm thấy tai mình nóng lên.
… Trẻ con vãi.
“Được.” Hạ Châu nhẹ giọng nói.
Khâu Ngôn Chí tắt đèn đầu giường, lại nằm rụt vào trong chăn.
Đầu bên kia truyền đến tiếng đi lại của Hạ Châu, cùng với tiếng chọn sách và lật sách, qua vài phút, giọng đọc diễn cảm êm ái của Hạ Châu chậm rãi vang lên từ trong điện thoại.
“Domi là một con chim xấu xí trong lồng với bộ lông màu xám. Trong số mười tám con chim đang ở trong bảy chiếc lồng trên ban công, nó là con chim không có chí lớn và cũng là con lười biếng nhất, khi tất cả những con chim khác đều đang cố gắng va vào lồng để bay lên trời xanh, Domi lại nói ước mơ của nó là được ăn no chờ chết, trong lồng có thức ăn cho chim, có thể sống ngày nào thì hay ngày đó…”
“… Một ngày nọ có một cô bé xinh đẹp và dễ thương đến nhà của chủ nhà, cô bé muốn thả hết những chú chim này đi… Cô bé mở từng lồng và mười bảy con chim kia lập tức bay vút đi, chỉ có Domi là ngây ngốc ở lại, cô bé tốt bụng nâng Domi ra khỏi lồng, sau đó hai bàn tay nhỏ bé của cô bé vươn ra ngoài cửa sổ rồi thả xuống.”
Hạ Châu hơi dừng lại, anh khẽ cau mày nhưng vẫn tiếp tục đọc.
“… Đôi cánh của Domi đã bị gãy từ ngay khi nó mới chào đời, nhưng lần đầu tiên nó biết cảm giác bay là thế nào. Nó thích thú duỗi đầu ra, cảm nhận làn gió xẹt qua bên tai. Nó rơi thẳng từ hai mươi tầng lầu, đến khi sắp rơi xuống mặt đất, một con chim ưng đã bất ngờ bay tới và nhấc bổng Domi lên lưng rồi cùng bay vút lên trời xanh.”
Giọng Khâu Ngôn Chí cực kỳ mềm mại vang lên từ đầu bên kia.
“Hạ Châu, anh bóp méo kết cục.”
Hạ Châu trầm mặc một chút, nói: “Anh không có.”
“OK, anh không có.”
Khâu Ngôn Chí cũng không nhây với anh, nhưng đôi mắt cậu đã cong lên trong màn đêm, “Em muốn nghe thêm nữa.”
Khâu Ngôn Chí không có nói cho Hạ Châu biết câu chuyện vừa rồi mà anh đọc chính là bài cậu nộp cho tập san hồi cấp hai.
Lúc ấy cậu nằm dài trên bàn còn giáo viên dạy toán phía trên đang giải về hàm số bậc hai, cậu đã cầm bút và viết lên cái kết của câu chuyện.
Cuối cùng Domi cũng biết cảm giác bay là như thế nào, nó rơi thẳng từ hai mươi tầng lầu và ngã xuống thành một đống bầy nhầy.
Nhưng Khâu Ngôn Chí cũng không quan tâm câu chuyện kia có bị bóp méo hay không.
Bởi vì cậu đã tìm được chú ưng của mình rồi.
Hạ Châu lại đổi sang một quyển sách khác.
Anh lật từng trang sách và dịu dàng kể hết từ câu chuyện này đến câu chuyện khác cho Khâu Ngôn Chí.
Tất cả đều là happy ending.
Khâu Ngôn Chí nhắm mắt lại, để điện thoại bên tai, nhoẻn miệng cười đi vào giấc ngủ.